Thế Giới Tận Thế Theo Khảo Thí Thất Bại Bắt Đầu

Thế Giới Tận Thế Theo Khảo Thí Thất Bại Bắt Đầu - Chương 147: Muốn hay không muốn đánh cược một lần? (length: 8456)

Hú!
Đồ ăn đúng là đặc sắc!
Trần Cảnh cố nén buồn nôn, chậm rãi theo đám người bên trong lui ra ngoài.
Mặc dù hắn ở trong thế giới kia không phải thời gian ngắn, trong đầu còn có ký ức của "Trần Cảnh trong thế giới kia", nhưng dù thế nào, hắn vẫn không thể chấp nhận được chuyện ăn thịt người này. . . Đương nhiên, Trần Cảnh trong thế giới kia trước đây cũng không thể chấp nhận được.
"Màu nước trà tệ thế này! Thế mà còn dám đem ra bán lấy tiền?" Trần Bá Phù không nhịn được cằn nhằn một câu, vẻ mặt khinh thường xoay người rời đi.
Đám người thấy vậy vội vàng đuổi theo.
Nói thật.
Căn cứ này náo nhiệt hơn nhiều so với Trần Cảnh tưởng tượng.
Hắn còn hơi nghi ngờ liệu nơi này có phải là chợ phiên giao thoa với thế giới bên ngoài hay không.
Những cái lều lớn không chỉ dùng để ở, mà còn có thể làm cửa hàng.
Có cựu duệ ở trong lều buôn bán thức ăn, đồ uống và các loại vật tư sinh hoạt.
Còn có người buôn bán đủ loại linh kiện xe cơ giới, hoặc là trộm dược phẩm từ các xe vận chuyển của công ty dược phẩm lớn.
Ngoài ra.
Còn có một số ít thương nhân buôn bán "Di vật" cũ nát và "Vật sống" không được lưu thông ở thành phố Vĩnh Dạ.
"Cảnh Cảnh."
Trần Bá Phù đi trước bỗng khựng lại, hăng hái quay đầu hỏi ngoan tôn.
"Cháu có biết ai bị hầm trong nồi phía trước không?"
"Ai?" Đầu óc Trần Cảnh còn có chút mơ màng, "Ông biết sao?"
"Mẹ kiếp... ta biết kiểu gì được!" Trần Bá Phù tức giận trừng mắt nhìn hắn, "Trọng điểm ông nói với cháu là ở đó à?"
"À, không biết à..." Trần Cảnh qua loa đáp lời, sự chú ý đều dồn vào các tiểu thương gần đó.
"Ý ta là... Mẹ nó, đều tại hai đứa cắt ngang lời!"
Trong nháy mắt, Trần Bá Phù tức giận liếc Ngỗi Nam và Ngôn Tước, khiến hai nàng không hiểu ra sao.
Thấy ông đang dạy dỗ cháu trai, chúng ta đâu dám hó hé tiếng nào!
Đến cả thở mạnh cũng không dám!
Vậy mà cũng trách chúng ta được? !
"Ý của ông là..." Trần Bá Phù quay sang nhìn ngoan tôn, lại lộ vẻ mặt hiền hòa dễ mến, "Những kẻ bị nấu trong nồi, đều là giống chúng ta, lang thang khắp đất chết kiếm ăn."
Trần Cảnh liếc lão đầu tử một cái, không nói gì.
"Kẻ yếu, ở đất chết là tội đồ." Trần Bá Phù hạ giọng nói, muốn cho ngoan tôn học một bài học, "Cho nên cháu phải nhớ kỹ..."
"Mạnh được yếu thua à?" Trần Cảnh không nhịn được cắt lời.
Trần Bá Phù ngẩn ra, gật đầu.
"Đừng nói đất chết, nơi nào chẳng thế?"
Trần Cảnh cảm thấy lão đầu tử xem mình như con nít, ngữ khí đầy bất đắc dĩ.
"Cháu biết người yếu không có địa vị ở cái thế giới này, nên cháu nhất định sẽ quyết tâm tự cường thăng cấp danh sách, ông đừng lo cho cháu."
"Ồ, cũng có giác ngộ đấy." Trần Bá Phù kinh ngạc nói, "Ta sợ cháu lười biếng thôi, khó khăn lắm mới thành cựu duệ, cháu cũng đừng..."
"Cháu còn lười biếng à?" Trần Cảnh thấy lão đầu tử lo hão, "Cháu không phải đang chạy như điên trên đường thăng cấp danh sách đây sao?"
"Haizz, tại thấy bình thường cháu không mấy để tâm, sợ cháu giống hai đứa phế vật kia..." Trần Bá Phù không chút khách khí chỉ vào Ngỗi Nam và Ngôn Tước, "Một đứa chỉ lo chơi bời kiếm sống, một đứa thì trốn trong nhà nuôi chim, cháu đừng học theo bọn nó!"
Ngôn Tước: "..."
Ngỗi Nam: "..."
Trần Cảnh cảm thấy danh sách chung cực của lão đầu tử không nên là "Tai Ương".
Mà phải là "Trào Phúng".
Với cái miệng này của hắn.
Danh sách thức tỉnh không phải trêu chọc thì thật là phí tài.
"Lão đầu tử... ta có đắc tội gì ông đâu..." Ngỗi Nam không thể tin nhìn Trần Bá Phù, giọng điệu vừa vô tội lại bi phẫn, "Dựa vào đâu ông bảo ta là phế vật... Ta còn chưa nghe thấy thần khải mà!"
"Đúng." Ngôn Tước gật đầu, vẻ mặt cũng không thiện cảm, "Ta cũng không nghe thấy, nên ta không cách nào thăng cấp."
"Mấy người như thế đấy, nói không được, nói lại còn cãi, cứ như mình đặc biệt có lý..."
Trần Bá Phù làm bộ không nghe thấy hai người giải thích, kéo Trần Cảnh đi phía sau đội.
"Cảnh Cảnh, còn một điều nữa, cũng là ông muốn dạy cháu, đó là tuyệt đối không thể quá lương thiện..." Trần Bá Phù nói nhỏ, "Người lương thiện, ở thế giới này nhất định sẽ sống rất khó khăn, mấy người bị nấu ăn ở đất chết kia là ví dụ sống đấy."
Dứt lời, lão đầu tử lại gãi gãi đầu, tỏ vẻ rất buồn rầu.
"Dù có ta ở đây, ta có thể cho cháu sống theo cách cháu muốn, nhưng ta không biết có thể chăm sóc cháu cả đời không nữa..."
"Có thể." Trần Cảnh nhẹ nhàng nắm tay lão nhân, giọng nói rất nhỏ, "Hơn nữa cháu cũng không lương thiện như vậy."
Nghe thấy những lời này, Trần Bá Phù hơi bất ngờ nghiêng đầu nhìn hắn một cái, cuối cùng không nói gì nữa.
Ta rất hiền lành sao?
Trần Cảnh trong lòng cũng tự hỏi.
Nhưng tiếc là, hắn nghĩ nát óc cũng không tìm ra câu trả lời.
Bởi vì xét ở một góc độ nào đó, Trần Cảnh phát hiện mình rất lương thiện, nhưng một số thời điểm thì lại...
"Loại ô nhiễm này trông lạ thật!"
Đột nhiên, Ngỗi Nam đi đầu thốt lên kinh ngạc.
Chỉ thấy nàng kéo Ngôn Tước mặt không tình nguyện chạy đến một quầy hàng bên cạnh.
"Lão bản, cái này là cái gì vậy?"
"Sói."
Ông chủ quầy hàng là một ông lão đầu rất to, dù trông không khác gì người bình thường, nhưng cái đầu sưng vù một cách bệnh hoạn của ông ta vẫn khiến người... phải nói là có chút ghê tởm.
Da đầu ông ta gần như sưng phù đến độ hơi trong suốt.
Bên trong dường như tích tụ rất nhiều chất lỏng nhớp nháp.
Mơ hồ có thể thấy vài thứ giống ký sinh trùng đang ngọ nguậy.
Đôi mắt lồi ra ngoài âm u đầy tử khí.
Ánh mắt nhìn người lúc nào cũng âm trầm.
"Ông chắc cái này là sói?"
Lúc này, Trần Bá Phù cũng dẫn ngoan tôn đến, nghi ngờ đánh giá con vật to gần bằng cái đầu ô tô kia.
Về hình thể, nó đúng là rất giống sói.
Nhưng nói về dáng vẻ thì...
Trần Cảnh nhìn kiểu gì cũng thấy nó giống chó Husky bị biến đổi gen.
Đôi mắt trong suốt mà ngu ngốc, không ngừng thè lưỡi và cười toe toét, miệng thì mọc chi chít răng nanh.
"Đương nhiên là sói, đây là do ta nuôi từ nhỏ đến lớn đấy!" Ông chủ có chút không vui.
"Ta thấy là chó." Trần Bá Phù lại rất tinh mắt, dù sao cũng đã lăn lộn giang hồ ở đất chết bao nhiêu năm rồi, hắn ít nhiều cũng có kinh nghiệm, "Con vật này không phải biến chủng của chó chăn gia súc đấy chứ..."
"Nói nhảm!" Ông chủ không chút khách khí mắng, "Tuy nó trông hơi giống thứ đó, nhưng ta đảm bảo với các người rằng con chó này tuyệt đối không... Phỉ! Tại mẹ kiếp do các ngươi nói sai hết cả rồi! Không mua thì biến đi! Đừng có làm chậm trễ chuyện làm ăn của ta!"
"Bây giờ người ở đất chết ai cũng gan dạ vậy sao?" Trần Bá Phù ngẩn ra.
Với hắn, bị người ta mắng một câu chẳng khác gì bị tạt một chậu phân, nhất thời có chút không phản ứng kịp.
"Với thái độ này thì ai mà làm ăn với ông được?"
"Hay là mình cá cược thử xem."
Ngỗi Nam đột nhiên lên tiếng, khuôn mặt ngây thơ ngờ nghệch là vẻ mặt không hề có ý tốt.
"Chúng ta cá cược nó là sói hay chó, nếu là sói thì tụi này mua nó, nếu là chó thì..."
"Ngươi muốn cược thế nào?" Ông chủ mất kiên nhẫn hỏi.
Ngỗi Nam cười hắc hắc, lập tức linh cơ khẽ động, nảy ra ý hay.
"Thế này đi, ông ngồi xổm ở chỗ này quay lưng vào nó mà đi tiêu, nếu nó ăn cứt thì nó là chó, còn nếu nó cắn mông ông thì nó là sói!"
- Đề cử lượt tăng: Thêm chương một (cầu phiếu ~) 【Còn hai chương nữa sẽ cùng đăng vào 8 giờ tối nhé!】 (hết chương).
Bạn cần đăng nhập để bình luận