Thế Giới Tận Thế Theo Khảo Thí Thất Bại Bắt Đầu

Thế Giới Tận Thế Theo Khảo Thí Thất Bại Bắt Đầu - Chương 182: Hoàng vương chi ấn (length: 8263)

Theo kính bên trong nhìn xuyên qua đến đồ vật thật, là một khối đường kính chừng mười cm, viền ngoài lồi lõm không bằng phẳng bằng kim loại. . . Một cái bánh kim loại?
Lúc đầu Trần Cảnh còn tưởng đó là một đồng tiền kim loại, nhưng nhìn kỹ thì phát hiện nó dày một cách khác thường, toàn bộ có độ dày ít nhất một cm, mặt bên còn khắc lõm những ký tự cổ không rõ tên một cách cực kỳ tinh xảo.
Ở mặt trước của cái bánh kim loại.
Nổi lên một đồ hình hoàng vương to lớn dưới dạng phù điêu.
Nhưng khác với những hình đồ hoàng vương mà Trần Cảnh từng thấy, trong các đường cong vặn vẹo có một ký tự được khắc theo kiểu đục rất cổ quái, xiêu xiêu vẹo vẹo rất mờ, nhưng hình dáng chung thì khá giống chữ "Cảnh" trong chữ Hán.
"Cái này là vừa mới từ trong gương rơi ra." Trần Cảnh vẻ mặt ngạc nhiên giải thích với lão nhân, đầu óc thì vẫn không ngừng hồi tưởng, hình ảnh vật này xuyên qua mặt gương đến thế giới thật vừa nãy.
Lúc này, lão nhân đã nhặt "bánh kim loại" lên từ trong bồn rửa mặt, cầm trên tay xem xét kỹ càng.
"Hình như là bằng vàng. . . Nhưng bên trong chắc là trộn lẫn thứ khác. . ."
"Cho ta xem với cho ta xem với!"
Ngỗi Nam tò mò bước tới trước, nhưng lão nhân rõ ràng không định để ý nàng, trực tiếp đưa "bánh kim loại" cho Trần Cảnh.
Trong khoảnh khắc tiếp xúc đến "bánh kim loại".
Vẻ mặt trên mặt Trần Cảnh ngay lập tức thay đổi.
Mọi người đều biết.
Là một thí sinh, mỗi lần Trần Cảnh tiếp xúc bất cứ vật gì liên quan đến "Di vật", màn hình thông báo sẽ hiện lên dưới dạng thông báo, phân tích "Di vật" mà hắn tiếp xúc được.
Lần này cũng không ngoại lệ.
Nhưng kết quả phân tích lại là. . .
—————————————————— Thông báo: Đã đo được "Di vật", đang phân tích chi tiết mục tiêu. . .
Di vật: [Thần di vật · Hoàng Vương Chi Ấn] Mô tả: [đã đo được ký tự vô hiệu]. . . [đã đo được ký tự vô hiệu]. . . [đã đo được ký tự vô hiệu]. . .
—————————————————— Trần Cảnh ngây người nhìn màn hình trước mắt, dòng thông báo liên tiếp [đã đo được ký tự vô hiệu], chỉ làm hắn khó hiểu.
Kết quả phân tích mơ hồ thế này là sao?
Không có mô tả.
Ngoại trừ tên, thì tất cả thông tin khác đều là trống.
Không biết nó có tác dụng gì.
Không biết sử dụng nó cần trả giá gì.
Càng không thể biết lai lịch của nó. . .
Chỉ có cái tên chứng minh nó liên quan đến "Hoàng Vương".
"Thần di vật. . ." Trần Cảnh nhìn chằm chằm cái bánh kim loại trong tay, vẻ mặt khó hiểu pha lẫn chút kinh ngạc.
Cổ di vật, Cựu di vật. . .
Sao giờ lại xuất hiện thêm cả Thần di vật?
Nếu xét theo tình huống trong thế giới đó, cổ di vật tính là loại thấp nhất trong các di vật, còn cựu di vật thì hiếm hơn cổ di vật, có được "Quyền năng" cũng sẽ càng mạnh. . .
"Gia gia, di vật chỉ có phân loại cổ di vật và cựu di vật thôi ạ?"
"Ừ."
Nghe Trần Cảnh hỏi, Trần Bá Phù có chút kinh ngạc.
Ông không hiểu tại sao đứa cháu nội học rộng hiểu nhiều của mình lại hỏi một vấn đề căn bản thế này?
"Không có phân loại di vật cấp cao hơn sao?" Trần Cảnh hỏi tiếp.
"Không có." Trần Bá Phù lắc đầu, chắc chắn nói, "Cựu di vật đã là cấp cao nhất của di vật rồi, không thể có cái nào cao hơn được."
Nghe vậy, Trần Cảnh cũng không khỏi im lặng.
Nhìn "Hoàng Vương Chi Ấn" trên tay, đầu óc hắn rối như tơ vò.
Không có phân loại cấp cao hơn?
Vậy cái Thần di vật này là thế nào?
"Nếu vật này rơi ra từ trong gương. . . Thì chắc chắn những gì ngươi thấy trước đó không phải là ảo giác. . ."
Trần Bá Phù đứng trước tủ trong phòng tắm xem xét kỹ cái gương, so sánh với Hoàng Vương Chi Ấn trong tay Trần Cảnh, rõ ràng ông cảm thấy hứng thú với người trong gương hơn.
"Người trong gương trông giống y đúc như cháu?"
"Dạ."
"Kỳ lạ thật. . ." Trần Bá Phù nhíu mày, càng nghĩ càng rối, "Loại chuyện này ta chưa từng thấy bao giờ. . . Thậm chí nghe cũng chưa từng nghe. . ."
Giờ phút này Trần Cảnh cũng đang phân tích trong lòng.
Bởi vì hắn luôn cảm thấy người trong gương chính là hắn.
Từ việc đối phương mặc long bào hoàng vương. . .
Chẳng lẽ đó là một mình hắn ở một không gian khác?
"Vật này nhìn có vẻ đáng tiền đó nha. . ." Ngỗi Nam chen chúc bên cạnh Trần Cảnh, nghiêng đầu mắt mở to nhìn chằm chằm Hoàng Vương Chi Ấn, "Ngươi có biết vật này là gì không?"
Trần Cảnh lắc đầu.
"Cảnh Cảnh, ta bỗng nhiên nhận ra, vừa rồi ngươi hỏi ta phân loại di vật. . . Chẳng lẽ ngươi đã phát hiện ra gì đó?" Trần Bá Phù đột nhiên xoay người lại, vì ông nghĩ đến "Siêu năng lực" của Trần Cảnh.
Cái loại siêu năng lực chỉ cần thông qua tiếp xúc đơn giản, liền có thể biết được lai lịch di vật.
"Ta không biết lai lịch của nó." Trần Cảnh bất đắc dĩ thở dài, nói thật, "Nhưng ta biết tên của nó và cấp phân loại di vật. . ."
Nói xong, Trần Cảnh giơ cao ấn hoàng trên tay, quan sát kỹ những ký tự lõm trên mặt bên dưới ánh đèn phòng tắm.
"Nó tên là Hoàng Vương Chi Ấn."
"Là thần di vật."
"Thần di vật?" Trần Bá Phù ngẩn người.
Trần Cảnh gật đầu, nói đúng.
"Đây là phân loại gì vậy. . ." Trần Bá Phù đầu óc mông lung thì thầm, "Nghe qua thì có vẻ còn xịn hơn cả cựu di vật. . ."
Trần Bá Phù còn chưa nói hết lời, Ngỗi Nam bỗng nhiên mở miệng.
"Hoa văn trên miếng vàng này có vẻ giống cái chúng ta đã thấy trong đình viện Hoàng Vương đó!" Ngỗi Nam như vừa nghĩ ra gì đó, nhìn Trần Cảnh hỏi, "Có khi nào Jaegertos biết lai lịch nó không? Tên đó không phải sống lâu lắm sao? Chắc là hiểu biết hơn chúng ta chứ?"
"Hắn mà hiểu biết cái rắm." Trần Bá Phù dường như có ấn tượng rất xấu về Jaegertos, nghe Ngỗi Nam nhắc đến hắn thì rất ghét bỏ mà bĩu môi, "Cái đầu óc gỗ mục của hắn thì biết cái gì?"
Nghe Trần Bá Phù mắng Jaegertos, Ngỗi Nam không nhịn được cười, thậm chí có loại vui sướng khó tả.
Bởi vì trước khi Jaegertos xuất hiện, nàng vẫn luôn là đối tượng công kích chủ yếu của lão nhân, nhưng hiện tại thì thấy. . . Khu này rốt cuộc đã xuất hiện một người mới để chịu trận rồi! Jaegertos mới là anh hùng thật sự!
"Đúng, còn có hắn nữa!" Trần Cảnh lúc này cũng mới nhớ ra, không nhịn được khen Ngỗi Nam một câu, "Ngươi được đó! Giả vờ ngốc!"
". . . Tuy ngươi là đang khen ta nhưng sao ta vẫn cảm thấy như ngươi đang mắng ta vậy?"
"Đừng để ý chi tiết."
Chỉ trong chớp mắt, Jaegertos đang bị Trần Cảnh cất giữ trong không gian sâu thẳm liền xuất hiện theo một cách kỳ lạ trước mắt Trần Bá Phù và Ngỗi Nam.
Lần nào lên sàn hắn cũng thế cả.
Lưng gù, thân mặc giáp vàng.
Thanh kiếm lớn chữ thập đeo sau lưng.
Trong mũ giáp, ngọn lửa đen đang cháy hừng hực.
"Mẹ kiếp lên sàn còn tạo dáng. . ." Trần Bá Phù tặc lưỡi, sờ bộ râu trên cằm, "Xem ra sau này mình lên sàn cũng phải nghiên cứu cái dáng. . ."
Jaegertos không thèm để ý đến sự trêu chọc của lão nhân, vừa xuất hiện, ánh mắt hắn đã đặt vào cái bánh kim loại trên tay Trần Cảnh.
Hắn nhìn chằm chằm cái di vật có tên "Hoàng Vương Chi Ấn".
Trong phút chốc, hắn kinh hãi đến không kiềm chế được.
Dường như không thể tin vào mắt mình.
"Cái này. . . Tín vật này không phải bị hoàng vương hủy rồi sao?!"
- Xin lỗi xin lỗi!
Hai chương hôm nay thật ra đã viết xong, nhưng khi đăng lên lại cảm thấy không hài lòng lắm.
Chương một vừa sửa lại xong, còn chương hai thì viết lại luôn, cho nên đăng hơi trễ, thực sự xin lỗi!
Một lát viết xong chương hai sẽ đăng luôn, mọi người chờ một chút nhé!
(hết chương này)
Bạn cần đăng nhập để bình luận