Thế Giới Tận Thế Theo Khảo Thí Thất Bại Bắt Đầu

Thế Giới Tận Thế Theo Khảo Thí Thất Bại Bắt Đầu - Chương 08: Bên trong thế giới nhược kê ( 2 ) (length: 8485)

"Vậy thì ta cố gắng sống thêm mấy năm nữa." Trần Cảnh bực bội đáp, trong lòng chỉ thấy ông già này ăn nói thật xui xẻo.
"Cố gắng có ích gì!"
Trần Bá Phù đột nhiên buồn rầu, đau khổ ôm đầu, cái vương miện giấy có chữ "Chúc mừng sinh nhật" trên đầu bỗng bật khóc thành tiếng.
Hành động này khiến Trần Cảnh có chút không biết làm sao, bởi vì từ trước đến giờ hắn chưa từng thấy ông mình khóc bao giờ, thậm chí ngay cả tưởng tượng cũng không nghĩ tới.
"Đầu bạc tiễn đầu xanh... không ngờ ta cũng có ngày này..."
Trần Bá Phù vừa khóc vừa cầm dao nhựa bắt đầu cắt bánh kem, ngay cả hát bài sinh nhật cũng không còn tâm trạng, trước cắt một miếng nhỏ cho mình, rồi đẩy hết chỗ còn lại đến trước mặt Trần Cảnh.
"Cũng không biết ba mẹ ngươi sinh ngươi ra kiểu gì nữa! Thể chất thế mà kém đến thế! Ngay cả người bình thường cũng chẳng bằng!"
Trần Bá Phù vừa ăn bánh kem vừa lầm bầm, thỉnh thoảng còn đỏ mắt hít hà nước mũi.
"Nếu ngươi nhóc chết thì sau này ai nuôi ta nữa, ta một thân một mình cô đơn tội nghiệp biết bao..."
Nghe Trần Bá Phù nói vậy, Trần Cảnh đại khái hiểu rõ thêm một vài chi tiết về thân phận của mình.
Trong thế giới này.
Mình... không, phải là mình trước đây, hình như cũng là một tên yếu nhớt.
Không thể so được thằng con nhà dì Hồng kia trâu bò.
Thậm chí còn chẳng bằng cả dân bản địa bình thường.
"À phải." Trần Bá Phù như chợt nhớ ra gì đó, ngẩng đầu vẻ mặt phức tạp nhìn Trần Cảnh, "Sau này con đừng có đi khám bệnh, con có bệnh gì đâu, sau này ai còn nói con tinh thần không bình thường nữa..."
Nói xong, Trần Bá Phù nghiến một miếng bánh kem thật mạnh.
"Con nói cho ta, ta chơi chết hắn!"
"Kỳ thật con cũng không hẳn là không có bệnh..." Trần Cảnh nhớ lại những nội dung trong cuốn nhật ký, bình tĩnh nói, "Con thấy dạo gần đây con hơi hay quên... Nhiều chuyện không nhớ ra..."
"Hả?"
Trần Bá Phù nghiêm túc nhìn Trần Cảnh, dò xét chỉ vào mình.
"Vậy con còn nhớ ta là ai không?"
"Ông là ông của con mà!" Trần Cảnh ngơ ngác đáp.
"Thế là được rồi, dễ quên thì dễ quên, dù sao con còn nhớ cái ông này là được!"
Trần Bá Phù cười rất sảng khoái, chẳng hề để lời Trần Cảnh nói vào tai, sau đó kéo bánh kem từ trước mặt Trần Cảnh về lại trước mặt mình.
"Suýt quên mất, con không thích vị này."
"..."
Rửa mặt xong.
Trần Cảnh vừa định giả bộ ngáp rồi về phòng ngủ, nhưng đúng lúc này hắn lại chợt nhớ đến quà của dì Hồng nhờ mang cho ông già.
Mớ lòng heo to tướng.
Khi Trần Cảnh như hiến báu lấy cái túi còn tươi roi rói từ ba lô ra, Trần Bá Phù nhất thời ngẩn người.
"Má nó." Trần Bá Phù không kìm được thốt lên một tiếng, rồi lại cảm thấy không nên văng tục trước mặt trẻ con, vội vàng chữa miệng, "Ngoan con, không phải bảo con đừng mang thứ này về sao, ông không thích ăn!"
"Người ta có chút lòng thành, ông coi như thế mà làm." Trần Cảnh nhét túi ni lông vào tay Trần Bá Phù, ý bảo để ông tự xử lý.
Trần Bá Phù nghĩ một lát.
Rồi đi ra cửa sổ mở toang.
Rất sảng khoái ném thẳng túi ni lông từ tầng 16 xuống dưới.
Rầm một tiếng.
Phía dưới một loạt tiếng mắng chửi.
"Thằng nào ném đấy!"
"Ném đồ trên không có ý thức gì vậy! Mẹ nó..."
Nghe thấy đám người bên dưới chửi bới, ngoài dự kiến của Trần Cảnh, Trần Bá Phù không hề cãi lại, mà lại một tay túm lấy ghế sofa gỗ thật ba chỗ ngồi trong phòng khách tính ném xuống cửa sổ.
"Thôi đi, mình sai rồi." Trần Cảnh nhanh chóng ngăn lại, hết lời khuyên bảo.
Trần Bá Phù không nghe, vẫn nhất quyết muốn ném ghế sofa xuống, đập chết mấy cái đứa lắm mồm bên dưới.
"Đồ đắt tiền lắm..." Trần Cảnh linh cơ động sửa miệng.
Trần Bá Phù do dự nhìn thoáng qua ghế sofa, quyết định nghe ý kiến của thằng cháu.
"Quả đúng là cháu ta biết giữ gìn."
Trần Cảnh vừa nghe thấy ông cảm khái một câu như thế, sau đó liền phát hiện ông lão trước mắt biến mất.
Đúng là.
Ông già trực tiếp nhảy từ tầng 16 xuống dưới.
Định thần lại Trần Cảnh, vội vàng chạy đến ban công vịn lan can nhìn xuống, tiếc là màn đêm dường như có sương mù, phía dưới tối om om chẳng nhìn rõ gì.
Chỉ thỉnh thoảng nghe thấy ông già chửi bới mấy câu tục tĩu, trong đó còn kèm theo vài tiếng kêu thảm lạ lẫm.
Hai phút sau.
Cửa chính sau lưng Trần Cảnh vang lên.
Trần Bá Phù người đầy máu đi vào, vẻ mặt âm trầm khiến người ta không dám nhìn thẳng, tay còn cầm một cái điện thoại trắng đen kiểu cũ, đang gọi cho anh công nhân vệ sinh mới vừa gặp.
Trút hết giận Trần Bá Phù vẫn kiệm lời như cũ.
"Lại là ta, chỗ cũ, qua nhặt xác."
"..."
Dù Trần Cảnh đã từng thông qua nội dung cuốn nhật ký kia mà đoán ra, ông nội của mình trong thế giới này chắc hẳn là nhân vật vô cùng ghê gớm.
Nhưng hắn thực sự không ngờ ông có thể dữ dằn đến thế.
Hơn nữa còn ác độc như vậy.
Đúng là không hợp một lời là muốn xem đầu người rơi ngay!
"Ông ơi, con đi ngủ đây..."
"Ngoan cháu đi ngủ đi, sáng mai ông làm đồ ngon cho con ăn!"
...
Tuyệt đối không được để lộ!
Trần Cảnh nằm trên giường trong phòng ngủ không ngừng tự dặn mình, cho dù lấy chăn trùm đầu vẫn cứ cảm thấy mình lạnh run.
Đương nhiên, cũng có thể là sợ.
Có câu nói rất hay, gần vua như gần cọp.
Tuy ông già không phải là hoàng đế gì, nhưng có ông ở bên cạnh, một khi sơ sẩy để lộ thân phận thật của mình...
Trần Cảnh cảm thấy túi rác của anh công nhân vệ sinh chính là nơi quy túc duy nhất của mình.
****************
[ Có muốn nhận phần thưởng bây giờ không? ]
[ Có / Không ]
****************
Màn hình vẫn hiện ra trước mắt Trần Cảnh, hắn do dự một lát, cuối cùng vẫn quyết định thừa dịp cơ hội này, nhanh chóng nhận phần thưởng đi đã rồi tính tiếp.
Đây là một cuộc thi.
Vậy nên ai cũng phải có cơ hội để qua vòng.
Người chấm khảo chính giao cho chúng ta thân phận trong thế giới này, hẳn là không thể nào là dạng hẳn chết, nên chỉ cần mình cẩn thận một chút, cộng thêm một ít phần thưởng trợ giúp... Bảo toàn tính mạng chắc là không thành vấn đề đi?
Trần Cảnh nghĩ vậy.
Khi hắn dùng ngón tay ảo nhấn vào nút [Có] trên màn hình, thông tin trên màn hình trong nháy mắt đã thay đổi.
****************
[ Xét thấy thí sinh số 0 có biểu hiện ưu tú, người chấm khảo quyết định thưởng cổ vật 【Chén Thánh Hoàng Vương * (không trọn vẹn)】 một cái để tán dương, xin nhấn vào góc dưới bên phải xem chi tiết phần thưởng... ]
****************
[Cổ vật · Chén Thánh Hoàng Vương * (không trọn vẹn)]
[Chi tiết: Đây là cổ vật từ di chỉ của nhà thờ Kakosha, tương truyền chỉ cần rót máu tươi của người dùng vào chén thánh, là có thể...]
****************
Khi Trần Cảnh tập trung tinh thần nghiên cứu "chi tiết phần thưởng", một giọng nói trầm thấp đột nhiên vang lên bên cạnh hắn.
"Ngoan cháu, con đang xem gì thế?"
Nghe thấy giọng nói quen thuộc này, thần sắc Trần Cảnh lập tức trở nên hoảng sợ, đến khi hắn quay đầu nhìn mới phát hiện...
Trần Bá Phù không biết từ khi nào đã chui vào trong chăn của hắn.
Không một tiếng động đã nằm ngay cạnh hắn.
Trong chăn rất tối.
Nhưng đôi mắt không giống người của ông lại phát sáng.
Ánh mắt sâu thẳm lộ ra một vẻ lạnh lẽo khiến Trần Cảnh rợn tóc gáy.
Sắc bén như dao cạo.
Dường như chỉ trong khoảnh khắc có thể cạo đi lớp ngụy trang trên người Trần Cảnh...
"Ngoan cháu, trong ngực con đang cầm cái gì đấy?"
- Mọi người nhớ thêm vào tủ truyện còn bỏ phiếu nhé ~
(hết chương này)..
Bạn cần đăng nhập để bình luận