Thế Giới Tận Thế Theo Khảo Thí Thất Bại Bắt Đầu

Thế Giới Tận Thế Theo Khảo Thí Thất Bại Bắt Đầu - Chương 408: Đột phá duy độ giới hạn hắc tinh ( hạ ) (length: 8297)

Đám người mang theo cỗ hòa thượng khô thi rơi xuống lòng đất hang động sau, bên ngoài xảy ra chuyện gì các nàng hoàn toàn không biết.
Kiều Ấu Ngưng cũng không biết trong núi có người đến, nàng dồn hết tâm trí vào việc tìm kiếm Trần Cảnh, đồng thời còn phải phân tâm để ý đến cái lão hòa thượng đáng ghét này.
Càng giao đấu với lão hòa thượng, Kiều Ấu Ngưng cùng những người khác càng thấy nó khó đối phó, thật chẳng khác gì chó dại đánh không chết.
Đánh nó thì không có tác dụng.
Không đánh nó thì nó lại đuổi theo đánh mình.
Tuy lão hòa thượng không biểu hiện bất kỳ năng lực đặc biệt nào, nhưng chỉ dựa vào tay không tấc sắt cũng đã đủ sức tàn phá kinh người, thậm chí còn xé cả chân tay của Phật mẫu giả thân trước đó!
"Lão già này khó giết quá… Cũng không biết đánh chết nó có rớt ra vàng bạc gì không nữa."
Ngỗi Nam vẫn đang nghiến răng nghiến lợi cận chiến với lão hòa thượng.
Nếu chỉ đơn thuần xét thực lực cận chiến, trước khi thăng cấp danh sách, Ngỗi Nam hoàn toàn không bằng Ngôn Tước, nhưng sau khi đã thăng cấp danh sách 4... Không hề khoa trương khi nói, năng lực cận chiến của nàng đã vượt qua cả Ngôn Tước của danh sách 5.
Là hậu duệ của danh sách "Giết chóc".
Khi Ngỗi Nam thành công thăng cấp, nguồn năng lượng cực kỳ ngang ngược trong người nàng cũng tăng lên gấp bội, càng giao chiến thì nàng càng hưng phấn, thậm chí không cảm thấy đau đớn hay mệt mỏi.
Năng lượng màu đỏ tươi kia dường như được đốt lên từ máu trong người nàng, mùi máu tanh nồng đậm tràn ngập trong hang động, khiến không khí như biến thành màu đỏ sẫm mà mắt thường có thể thấy được.
"Mẹ nó, vẫn chưa xong nữa à…"
Ngỗi Nam chợt tức giận đến bật cười, nhìn lão hòa thượng đánh không chết trước mắt, sự kiên nhẫn ít ỏi còn lại của nàng cũng đã cạn kiệt.
"Ta không tin ngươi không chết!"
Vừa dứt lời, Ngỗi Nam liền xông lên, linh hoạt tránh được hai tay của lão hòa thượng, sau đó hạ thấp trọng tâm, hai chân khẽ cong lại.
Một giây sau.
Cú đấm bọc giáp kim loại của Ngỗi Nam nện thẳng vào mặt lão hòa thượng.
Chưa kịp để lão ta phản ứng, nàng liền tung một cú đá ngang vào bụng lão, trực tiếp đạp văng nó lên như một bao cát, đập mạnh vào vách đá.
Cùng với một tiếng nổ lớn kinh hồn, hang động lắc lư mạnh hơn, như thể sắp sụp xuống đến nơi…
Dù Ngỗi Nam thấy lão hòa thượng dính chặt vào vách đá không nhúc nhích, nàng vẫn không hề có ý định dừng lại, ngược lại thừa cơ xông đến, nắm cổ lão ta đấm tới tấp hai bên.
Đúng lúc này.
Ngỗi Nam phát hiện một điều khiến nàng vô cùng phấn khích.
Thân thể như kim cương bất hoại của lão hòa thượng… đang vỡ ra!
"Ha ha ha lão tử cuối cùng cũng phá được cái lớp phòng thủ của lão già này rồi!!!"
Ngỗi Nam phấn khích gào lên, nắm đấm càng như mưa rơi xuống, thậm chí vì quá phấn khích mà tốc độ vung tay cũng không ngừng tăng nhanh.
Đến cuối cùng, ngay cả Ngôn Tước cũng không thể thấy rõ đường quyền của Ngỗi Nam, chỉ có tiếng xé gió vun vút vang bên tai mới có thể chứng minh được sức mạnh kinh khủng trong cú đấm của Ngỗi Nam.
Cùng lúc đó.
Ngôn Tước và Kiều Ấu Ngưng cũng nhận ra sự thay đổi kỳ lạ của lão hòa thượng.
Hai người nhìn nhau, vẻ mặt đều có chút khó tin.
Lẽ nào chính công kích kiên trì không ngừng của bọn họ đã phá vỡ lớp phòng ngự của nó?
Hay là…
"Hai tên hình người trên tường kia không có động tĩnh." Ngôn Tước bỗng nói.
Trước đây dường như nàng vẫn luôn để ý đến bức vách đá kỳ quái kia, hành động của hai hình người kia cũng đều bị nàng nhìn rõ.
Hình người đi trước, như đang chạy trốn.
Còn hình người phía sau thì đuổi theo không ngừng, thậm chí còn quăng ra rất nhiều "Đường cong" và "Điểm đen", như thể muốn dùng chúng để tấn công đối phương…
Ngôn Tước nhớ rất rõ.
Khi đòn công kích của Ngỗi Nam có hiệu quả, hai hình người trên vách đá cũng tiếp xúc gần với nhau, hình người luôn chạy trốn kia đã bị hình người phía sau bóp cổ.
"Chắc chắn có liên hệ gì đó giữa chuyện này…"
"Đừng quan tâm đến nó! Ngăn nó lại đã! Đừng để nó chạy!"
Nghe tiếng kêu của Kiều Ấu Ngưng, Ngôn Tước không khỏi ngẩn người, quay đầu nhìn lại mới phát hiện cục diện trong sân lại có biến.
Lão hòa thượng "bất khả xâm phạm" trước đó, giờ đây đã vỡ vụn như đồ gốm, đến lúc này mọi người mới có thể nhìn rõ cấu tạo bên trong của lão... Bên trong thân thể của nó không có bất cứ thứ gì có thể liên hệ với sinh vật, không có nội tạng, xương cốt hay thịt máu, không có gì cả.
Nó chỉ là một cái vỏ bọc, một lớp da người cứng rắn.
Chỉ vậy thôi.
Chỉ trong chớp mắt.
Toàn bộ cơ thể liền tan thành hàng trăm hàng nghìn mảnh vụn, tốc độ mắt thường cũng có thể nhìn thấy đang bay lơ lửng trên không trung, tựa hồ muốn quay lại con đường thẳng đứng mà bọn họ đã đi để lên mặt đất.
Thấy cảnh tượng này, mọi người không chút do dự liền đuổi theo.
Bọn họ đã phải rất vất vả mới có thể khiến lão già này bị phá phòng, nếu giờ phút này lại để nó chạy thoát thì có khi tức chết mất!
"Đại từ đại bi Phật Mẫu…"
Kiều Ấu Ngưng khẽ ngân nga kinh Phật, thần sắc trên mặt nàng lúc này dường như cũng trở nên thành kính hơn.
Hai tay nàng chậm rãi khép lại thành động tác vỗ tay.
Trong khoảnh khắc.
Nham thạch dưới đất đột ngột nứt toác, một đôi cự chưởng dài hơn mười mét xuất hiện, giống như hai tay của người khổng lồ, dễ dàng khép những "Mảnh da vụn" của lão hòa thượng vào lòng bàn tay.
"Ngôn Tước!"
Kiều Ấu Ngưng hét lớn, sau đó hai bàn tay khép lại kia tách ra một khe hở cực hẹp, và Ngôn Tước cũng nhân cơ hội này xông lên, vung kiếm trượng tạo ra ánh trăng đầy trời.
"Tiếp theo cứ giao cho ta..."
Ngỗi Nam chậm rãi thở ra một luồng sương mù màu đỏ sẫm, đôi mắt sáng trong đã trở thành một màu đỏ rực, lớp giáp kim loại bao phủ hai tay nàng phát ra tiếng kêu răng rắc liên tục, như vảy rắn vỡ ra từng mảnh.
"Để lão tử một quyền đấm chết con rùa này…"
Không đợi Ngỗi Nam mắng hết chữ "Rùa", một bàn tay trắng nõn chợt xuất hiện đặt lên vai nàng.
"A Cảnh?!" Ngỗi Nam ngẩn ra một chút, rồi lập tức nở nụ cười tươi, sự hưng phấn vừa nãy nháy mắt tan biến, "Ngươi từ đâu ra vậy?!"
Ngôn Tước và Kiều Ấu Ngưng cũng ngay lập tức xông tới vây quanh, mặt ai nấy đều nhẹ nhõm hẳn.
"Vừa nãy ngươi chạy đi đâu?" Kiều Ấu Ngưng lo lắng hỏi.
"Giờ không có thời gian giải thích, ta đưa các ngươi ra ngoài trước đã, không thì xảy ra chuyện lớn đấy…"
Trần Cảnh sắc mặt tái nhợt như quá sức, hơi thở cũng có vẻ uể oải, trong mắt ẩn chứa vẻ hối hận.
"Rốt cuộc là sao?" Ngôn Tước không nhịn được hỏi.
"Không gian bên trong này sắp sụp rồi."
Trần Cảnh hóa thành một màn sương vàng tụ lại nhưng không tan, nháy mắt bao trùm lấy mọi người, men theo con đường thẳng đứng mà các nàng vừa phá ra, bắt đầu di chuyển lên mặt đất với tốc độ nhanh nhất.
"Sớm biết thế này…"
"Ta đã không nên phóng thích hắc tinh trong không gian 2D…"
"Lần này phiền phức rồi!"
(hết chương này).
Bạn cần đăng nhập để bình luận