Thế Giới Tận Thế Theo Khảo Thí Thất Bại Bắt Đầu

Thế Giới Tận Thế Theo Khảo Thí Thất Bại Bắt Đầu - Chương 522: Đất chết thượng hy vọng chi địa ( hạ ) (length: 8099)

Trần Cảnh lập tức bị cái logic tư duy của lão đầu làm choáng váng.
Xem ý lão đầu.
Hắn có vẻ như cũng chỉ nghe ra người nhà Kiều Ấu Ngưng không cho nàng học vẽ tranh, sau đó liền đề nghị trực tiếp động thủ giải quyết hết. . . Cái loại lựa chọn muốn mạng người này cũng quá quả quyết đi? !
"Đều chết hết rồi." Kiều Ấu Ngưng cười nói, "Đã chết từ lâu rồi, bây giờ trong nhà chỉ còn mỗi mình ta."
"À... Thế thì tốt!" Trần Bá Phù tặc lưỡi, nghe giọng hắn có vẻ như thật sự cho là vậy.
Chưa đợi lão đầu nói thêm gì, Kiều Ấu Ngưng bỗng nhiên giơ tờ giấy vẽ trong tay lên, giống như trẻ con đưa qua đưa lại trước mặt Trần Cảnh, vẻ mặt trẻ con muốn được khen.
"A Cảnh! Bản thiết kế phân bố đại khái kiến trúc ta vẽ xong cho ngươi rồi! Ngươi xem có phải như thế không!"
Nghe thấy Kiều Ấu Ngưng nói, mọi người đồng loạt quay đầu nhìn tờ giấy vẽ trong tay nàng, chỉ thấy trên đó các bức vẽ đều dùng nét bút đen đơn giản phác họa, tựa như bản phác thảo, miêu tả cho mọi người thấy một khu kiến trúc có vẻ hơi cổ kính.
"Thiết kế của cô khá là cổ điển đấy." Hassad sờ cằm nói, "Hai vòng tròn giao nhau trên kia là vật trang trí à? Tòa phía sau là thần điện sao?"
Kiều Ấu Ngưng cười gật đầu nói đúng, mắt nhìn thẳng vào Trần Cảnh, hy vọng bản thiết kế này sẽ khiến hắn hài lòng, dù sao trước đó hắn đã phủ quyết mười mấy bản phác thảo mà các "nhà thiết kế" nội bộ thành trại đưa tới.
"Cái này là..."
Trần Cảnh nhìn khu kiến trúc phác họa trên giấy trắng, chỉ cảm thấy nhìn thế nào cũng giống Kakosha trong trí nhớ của Hoàng vương, bất quá bản thiết kế chú trọng môi trường địa lý là dựa theo hiện thực thay đổi, Kiều Ấu Ngưng cẩn thận đem khu kiến trúc nguyên bản dựa vào núi, đặt lại ở khu bình nguyên này của Tây Đại Lục.
"Bất kể là thần điện hay kiến trúc dân dụng, ngoài hệ thống thủy điện ra, tất cả công trình kiến trúc dưới mặt đất đều cần chôn đường ống, dùng để cung cấp năng lượng thâm không lưu động, từ đó xâu chuỗi toàn bộ Kakosha lại, biến thành một nghi quỹ đủ để hủy diệt đại lục..."
Nếu lời này là Trần Cảnh nói ra thì mọi người không thấy có gì bất ngờ, dù sao hắn là chúa tể thâm không, hiểu rõ loại nghi quỹ có liên quan đến thâm không cũng là chuyện bình thường.
Nhưng vấn đề là... Kiều Ấu Ngưng lại là tăng lữ xuất thân từ tự viện, nghe giọng cô dường như hiểu rõ cái nghi quỹ liên quan đến thâm không này, thậm chí còn cẩn thận khoanh tròn phương án bố trí toàn bộ nghi quỹ ở trang giấy trắng thứ hai.
"Đây là một nghi quỹ cá chết rách lưới?" Trần Bá Phù cẩn thận đánh giá những hoa văn liên tiếp bằng vô số đường ống trên giấy trắng, nhìn thế nào cũng hơi giống ấn hoàng tộc thâm không.
"Coi như là vậy đi."
Ngón tay thon dài của Kiều Ấu Ngưng vạch trên giấy trắng, nhỏ giọng nói.
"Nếu bọn Huyền Không Thành muốn cưỡng công Tây Đại Lục, đến cái thời khắc vạn bất đắc dĩ đó, A Cảnh có thể sau khi đưa hết mọi người vào thâm không, kích nổ nghi quỹ này. . . Theo uy lực thì, chỉ cần chứa đủ năng lượng thâm không, gần như có thể nổ tung cả Tây Đại Lục lên trời, ngoại trừ sinh vật xếp thứ tám trong danh sách may mắn thoát khỏi tai họa thì những người khác đều sẽ chết trong này."
"... "
Nghe Kiều Ấu Ngưng nói, mọi người đều cảm thấy sau lưng nổi da gà, ngồi kiểu gì cũng không yên.
"Cứ làm vậy đi." Lúc này Trần Cảnh quyết định, nhận lấy mấy bản phác thảo từ tay Kiều Ấu Ngưng, cẩn thận xem xét một hồi liền thấy không có gì cần sửa nữa.
Kakosha mà Kiều Ấu Ngưng phác họa ra chính là khung cảnh trong tưởng tượng của hắn...
"Ấu Ngưng tỷ, sao tỷ biết loại nghi quỹ này?" Ngôn Tước hiếu kỳ hỏi.
"A Cảnh nói cho ta mà." Kiều Ấu Ngưng cười đáp.
Nghe vậy, Trần Cảnh không khỏi ngẩn người, trong lòng thầm nhủ ta đã nói cho nàng cái thứ này bao giờ vậy, huống hồ trước khi đi về hướng quân bị khố, ta cũng không biết có một cái loại nghi quỹ cùng quy vu tận như vậy mà...
"Ừm, ta nói đấy." Trần Cảnh vẫn gật đầu trước ánh mắt của mọi người, coi như là giúp Kiều Ấu Ngưng biện hộ cho qua chuyện.
"Đã quyết định rồi thì không có việc gì của chúng ta nữa, ngủ thôi. . . Chim non, ngươi đừng có giành giường của ta! Hôm nay ngươi ra đất mà nghỉ!"
"Ryan đi pha cho lão gia ta một ấm trà, để ở tủ đầu giường là được, ta lát nữa đánh bài xong về sẽ uống!"
Cuộc họp này ở một góc độ nào đó có thể xem như một sự giày vò, mặc dù mọi người đều là cựu duệ, thỉnh thoảng thức đêm cũng không thấy mệt mỏi, nhưng sự mệt mỏi trong lòng mới là thứ lấy mạng người. . . Bao gồm cả Jaegertos trung thành, hội nghị vừa kết thúc đã vắt chân lên cổ mà chạy, còn dẫn theo Baiaji ra ngoài thành trại chơi đùa, Trần Cảnh cũng không kịp gọi họ lại.
Rất nhanh.
Trong phòng họp chỉ còn lại Trần Cảnh và Kiều Ấu Ngưng.
"Không đi nghỉ một chút sao?" Kiều Ấu Ngưng thu dọn bản nháp trên bàn trà, có chút lo lắng hỏi, "Sau khi giao thủ với Đồ Linh đến giờ ngươi vẫn chưa nghỉ ngơi gì, đừng có làm cơ thể kiệt quệ."
"Không sao." Trần Cảnh cười đáp, "Thật ra chuyện này rất giống trò chơi loại hình kinh doanh mà trước đây ta hay chơi trên máy tính, nên cứ nghĩ tới việc có thể xây dựng một vùng lãnh thổ của riêng mình trên Tây Đại Lục là ta lại thấy hưng phấn! Chắc ngươi hiểu mà!"
"Đương nhiên là hiểu rồi, nhưng ngươi cũng đừng có quá mệt, lát nữa ta sẽ đi pha cho ngươi một tách trà lài an thần. . ."
"Cô từng thấy Kakosha rồi đúng không?"
Khi nghe Trần Cảnh hỏi câu này, Kiều Ấu Ngưng hơi sững người, sau đó "ừ" một tiếng xem như đáp lại.
"Không... Chính xác mà nói... Cô hẳn là từng đi vào đó ở quân bị khố rồi..." Trần Cảnh dường như tập trung sự chú ý vào bản phác thảo trước mặt, không quay đầu lại nói, "Lúc mọi người ăn tiệc tối ở đống lửa, ai nấy đều nói những chuyện mình đã trải qua ở quân bị khố, nhưng ta nghe thấy cô nói dối... Cũng không hẳn là nói dối, mà là lừa gạt đi?"
Kiều Ấu Ngưng bất đắc dĩ thở dài, trong lòng thầm nhủ Trần Cảnh đâu phải là người tỉ mỉ đến vậy, thế mà cũng nhìn ra được à?
"Nguồn gốc trong danh sách của cô hẳn là có liên quan đến thâm không... Cô gặp Hoàng vương ở Kakosha à?"
"Ừm."
Lúc này, không khí trong phòng họp có chút áp lực khó hiểu, Kiều Ấu Ngưng cũng không biết có phải vì mình đã lừa gạt mọi người nên Trần Cảnh hơi giận hay không. . . Nhưng hắn nhìn lên có vẻ như không tức giận chút nào!
Đúng lúc Kiều Ấu Ngưng đang nghĩ xem giải thích thế nào thì Trần Cảnh từ từ dời mắt khỏi bản phác thảo, đột nhiên quay đầu lại nở nụ cười với Kiều Ấu Ngưng.
"Hoàng vương có đẹp trai không?"
"Ừm. . . Để ta nghĩ xem."
Kiều Ấu Ngưng đầu tiên ngẩn ra, sau đó cũng nhận ra Trần Cảnh căn bản không hề tức giận.
Nên cô liền cẩn thận suy nghĩ về vấn đề Trần Cảnh đưa ra, khuôn mặt tuấn tú trước mắt dần trùng khớp với bóng dáng mặc hoàng bào trong quân bị khố.
"Không đẹp trai bằng anh." Kiều Ấu Ngưng nghiêm túc nói, "Anh mới là đại soái ca."
Nghe được đáp án này, Trần Cảnh hài lòng gật đầu.
"Thật ra ta cũng thấy vậy, cái gã đó cứ kéo cái mặt như đưa đám, như thể cả thế giới này đang nợ tiền hắn ấy... Đúng rồi, hệ thống khảo thí của cô khôi phục chưa?"
"Hình như vẫn chưa ai..."
"Nói thật ta có hơi lo..."
Động tác sắp xếp bản phác thảo của Trần Cảnh hơi khựng lại, trong mắt thoáng qua một tia lo lắng khó che giấu.
"Hy vọng Lý Mặc Bạch cái tên cẩu đó không sao..."
(Hết chương này).
Bạn cần đăng nhập để bình luận