Thế Giới Tận Thế Theo Khảo Thí Thất Bại Bắt Đầu

Thế Giới Tận Thế Theo Khảo Thí Thất Bại Bắt Đầu - Chương 290: Mới quyền năng · thâm không ô nhiễm ( thượng ) (length: 8334)

Trần Cảnh là một người có tính tình tốt, việc có thể khiến hắn nói ra lời như "Một tên cũng không để lại" thì chỉ có thể cho thấy đối phương đã khiến hắn hận đến cực điểm.
Có lẽ là do trước đây hắn luôn được lão già che chở, nên cuộc sống của hắn có chút xa rời quần chúng… Trần Cảnh gần như quên mất rằng đây là một thế giới cá lớn nuốt cá bé.
So với cái thế giới ngoài mặt thì tươi đẹp mà sau lưng thì âm thầm cắn xé nhau kia.
Nơi đây chân thật hơn rất nhiều.
Tựa như khu rừng tuân theo quy luật tự nhiên sinh tồn của muôn loài, tất cả sinh vật đều chỉ là những dã thú thuần túy.
"Bọn người này đúng là xấu xa… Cả ngày chỉ biết giết chóc, tàn hại sinh mạng."
Trần Cảnh ôm Anu ngồi trên cổ Baiaji, nghiêng đầu đánh giá cái bàn ăn phía dưới đầy vết máu, tuy hắn không tận mắt chứng kiến Trọc Long ăn uống như thế nào, nhưng nghe từ miệng Anu thì cũng có thể biết, gã này là một kẻ ăn thịt người.
"Vương… Ta có thể đi chơi không?"
Baiaji dò hỏi, khi thấy Jaegertos xông vào đám người bắt đầu tàn sát bừa bãi, trong lòng nó cũng không khỏi dao động, vì sau khi Trần Cảnh thăng cấp thì thực lực của nó cũng tiến bộ rất nhiều, giờ đây chính là một cơ hội tốt để thử sức… "Được thôi." Trần Cảnh gật đầu.
Cùng lúc đó, Jaegertos đã giết đến phát điên, thanh thập tự kiếm bản rộng trong tay hắn vung vẩy tựa như cối xay gió không ngừng xoay tròn, đó còn là do hắn cố tình kiềm chế thực lực… Nếu không chỉ cần một kiếm thôi, hắn có thể nhẹ nhàng san bằng doanh trại của đám cường đạo Trọc Long trên mảnh hoang nguyên này.
Trong chốc lát.
Tiếng súng, tiếng gào thét, tiếng rít gào.
Vô số âm thanh hỗn loạn dội vào tai Jaegertos.
Đạn và hỏa lực liên tục nã vào người hắn, một số cựu duệ gan lớn hơn còn cầm các loại di vật nhào lên, định ngăn cản con quái vật giống như ác ma này.
Thực tế chứng minh.
Cựu duệ trên vùng đất chết này gan dạ hơn nhiều so với cựu duệ trong thành thị.
Ít nhất thì khí tức của Jaegertos vẫn không trấn áp được bọn họ, vào khoảnh khắc này mọi người đều đang ở tình thế cùng đường, bọn họ biết Jaegertos mạnh nhưng vẫn không bỏ chạy, mà đưa ra lựa chọn sáng suốt nhất… Tử chiến.
Từ thái độ ra tay tàn nhẫn của đối phương là có thể thấy được, con quái vật này muốn lấy mạng tất cả mọi người, quỳ xuống cầu xin tha thứ rõ ràng là một lựa chọn ngu xuẩn, thậm chí còn không bằng bỏ chạy.
Nhưng chạy trốn là điều không thể.
Điểm này dù có ngốc cũng thấy rõ.
Với tốc độ gần như thuấn di của con quái vật màu máu này, việc đám người muốn chạy trốn khỏi đây về cơ bản là không thể, việc cùng đường liên thủ phản kháng biết đâu lại có một đường sống… ít nhất là bọn họ nghĩ vậy.
"Chỉ bằng các ngươi cũng dám làm nhục con dân thâm không? !"
Jaegertos vung kiếm giết chết đám cựu duệ cản đường, tiện tay vung lên liền xem đám địch nhân bên cạnh như ám khí ném ra ngoài, ném thẳng về phía những tháp canh súng máy… Hắn rất ghét những thứ phành phạch phành phạch có thể bốc hỏa.
Sát thương thì không lớn nhưng sự đáng ghét thì vô cùng lớn.
Chỉ khiến hắn không khỏi nhớ lại những cổ phương sĩ thời đại cũ, luôn thích chế tạo mấy thứ đồ chơi kỳ quái để trêu người.
"Rốt cuộc các ngươi là ai? !" Trọc Long tuyệt vọng gào thét, nhìn đám tay chân của mình lần lượt ngã xuống không thể đứng dậy, không hề khoa trương khi nói hắn chưa từng sợ hãi đến mức này, kể cả khi đi cướp nghiên cứu hội cũng không đến mức sợ hãi như bây giờ.
Bởi vì đến giờ hắn vẫn không nhìn ra lai lịch của Jaegertos và những người khác.
Là người Cực Trú Đô?
Không, trên người bọn họ không có khí tức của những tăng lữ tự viện.
Huyền Không Thành… càng không thể nào!
Trên người con quái vật này rõ ràng không có dấu vết cải tạo sinh vật.
Vậy rốt cuộc bọn họ là ai?! Là người lưu lạc trên vùng đất chết?! Hay là… "Thâm không."
Trọc Long nhớ tới lời đồn đại không lâu trước đây lan truyền từ Vĩnh Dạ Thành, những tu đạo sĩ kia nói thâm không đã khôi phục, mà người khôi phục kia đã dẫn theo quyến tộc trốn vào vùng đất chết vô tận này… Là một thổ dân từ nhỏ đã lăn lộn trên vùng đất chết này, Trọc Long không bằng các thành viên giáo phái kia, hắn chỉ biết đại khái "thâm không" là một danh sách cổ xưa mà không rõ ràng, gần như tất cả các giáo phái đã biết đều mang lòng thù địch với danh sách này.
"Cựu duệ này thật kỳ quái..."
Bỗng nhiên, Trọc Long nghe thấy âm thanh truyền đến từ phía sau.
Vừa quay đầu nhìn.
Không biết từ bao giờ, con quái vật đang xoay quanh trên trời đã đáp xuống mặt đất, đồng thời còn hạ sát thủ một cách lặng lẽ với con át chủ bài lớn nhất của hắn khi hắn chưa kịp nhận ra… con hồng long tiến hóa từ cựu duệ.
"Hương vị thật là kỳ quái." Baiaji xé mở lồng ngực của hồng long, lựa tới lựa lui như đang chọn món buffet, cuối cùng cắn vào trái tim của nó, chậm rãi xé rách, "Như là bị thứ gì đó ô nhiễm quá…"
Khi Baiaji xoay quanh trên trời, sự va chạm thị giác với Trọc Long không lớn đến thế, nhưng khi ở cự ly gần… chỉ cần nó giương cánh đã là một thân thể to lớn hơn 50 mét, tựa như một gò núi màu đen sừng sững tại đó.
Con gọi là cự long màu đỏ so với nó, hoàn toàn như con thằn lằn chưa tiến hóa hết, không lọt vào mắt xanh.
"Đừng sợ." Baiaji vừa gặm cắn thân thể của hồng long, vừa ở bên cạnh cái mặt đã mục nát đến mức lộ cả xương, nhếch miệng lộ ra nụ cười cực kỳ nhân hóa, "Hiện tại ta không hứng thú với ngươi, dù sao 'Vương' vẫn còn cần đến ngươi…"
Lời vừa dứt, Baiaji liền quay đầu, chậm rãi hé miệng.
Chỉ trong nháy mắt.
Một luồng quang thúc màu đen mang theo hơi thở tử vong nồng đậm phun ra từ miệng nó, giống như những vũ khí laser của Huyền Không Thành, trực tiếp xé toạc mặt đất ven đường ra một rãnh sâu chừng mười mét đường kính.
Mà bãi đỗ xe bị quang thúc trực tiếp đánh trúng, thì trong khoảnh khắc hóa thành tro bụi, đừng nói đến những xe địa hình toàn diện đỗ trên mặt đất, mà ngay cả mặt đất cũng bị đánh lún thành một hố trời khổng lồ.
"Ngươi cũng rất biết phá của..."
Nghe thấy âm thanh đột ngột này, Trọc Long theo bản năng ngẩng đầu lên, vì hắn nhớ đây là giọng nói của người phía trước nói chuyện với con quái vật màu máu kia.
Khi Trọc Long thấy vương tọa màu vàng đang lơ lửng trên bầu trời, phản ứng đầu tiên của hắn là nghi ngờ bản thân gặp ảo giác… Cái vương tọa đó dường như vẫn luôn ở đó, đã tồn tại không biết bao nhiêu năm tháng.
Minh văn cổ xưa cùng đồ đằng lõm khắc trên nó.
Ánh sáng màu vàng nhạt bao quanh vương tọa chói mắt như mặt trời của Cực Trú Đô.
Trên vương tọa ngồi hai người.
Cô bé ngồi bên phải trông rất bình thường, mặc một bộ đồ lao động nhỏ đã cũ nát, mặt cũng rất bẩn, nhưng ánh mắt lại sáng khác thường.
Còn người bên trái kia… Không, là vị kia!
Nếu thế giới này thật sự có thần tồn tại.
Vậy người đang thấy trước mắt nhất định là thần.
Thần nhất định là kiểu có thể so sánh với Gejero nguyệt thần, là thần chỉ cổ xưa.
Dưới bộ thần hoàng y trường bào, trong chiếc mũ trùm đầy hư vô, Trọc Long không thấy rõ mặt thần.
Cái duy nhất thấy được.
Chỉ là đôi mắt không mang một chút cảm xúc con người nào.
Lạnh lẽo đến nỗi khiến người nhìn vào phát khiếp như tượng đá cổ.
Phảng phất như trong những câu chuyện cổ xưa mà đám tăng lữ hay kể, những vị vua tồn tại trên Cựu Nhật...
Đó là đôi mắt nắm giữ quyền lực thiên hạ, định đoạt sự sống cái chết.
- Hết chương thứ nhất~
Bạn cần đăng nhập để bình luận