Thế Giới Tận Thế Theo Khảo Thí Thất Bại Bắt Đầu

Thế Giới Tận Thế Theo Khảo Thí Thất Bại Bắt Đầu - Chương 03: Khảo thí quy tắc (length: 14205)

Phụ kiện 1: Số hiệu 073013 vị diện sinh vật nhảy vọt khảo thí quy tắc Sinh vật nhảy vọt khảo thí sự tình quan trọng đến sự sinh diệt của văn minh, xin mỗi vị thí sinh đoan chính thái độ nghiêm túc đối đãi [1: Sinh vật nhảy vọt khảo thí là kiểm tra dài kỳ, có tính không giới hạn thời gian, cứ mười ngày là một chu kỳ, đến lúc đó, tất cả thí sinh sống sót sẽ có cơ hội trở về thế giới hiện thực tĩnh dưỡng mười ngày, mười ngày sau sẽ lại truyền vào thế giới trường thi tiếp tục khảo thí] [2: Thế giới bên trong là "Đồng vị thể" của thế giới hiện thực, cũng là một thế giới chân thực tồn tại độc lập, xin thí sinh tự mình khám phá các quy luật vận hành xã hội bên trong thế giới, lộ tuyến phát triển văn minh, định luật vật lý cơ sở, cùng sự khác biệt về tốc độ dòng chảy thời gian giữa hai giới, v.v...] [3: Xét thấy tình huống đặc thù của vị diện số hiệu 073013, thế giới bên trong và thế giới hiện thực quá khác biệt, chủ khảo đã sắp xếp thân phận hợp lý cho các thí sinh, đồng thời duy trì "hệ thống tự thích ứng ngôn ngữ" vận hành từ đầu đến cuối] [4: Xin ghi nhớ không được tiết lộ thân phận thật sự của mình với bất kỳ "dân bản địa" nào trong trường thi, bất kỳ thí sinh nào cố ý phá hoại quy tắc khảo thí này, đều sẽ bị lập tức tước bỏ tư cách khảo thí và xóa bỏ] [5: Trong quá trình mỗi vòng khảo thí, sẽ tùy ý làm mới ra một số lượng không xác định "kèm theo đề", hy vọng mỗi vị thí sinh có thể dốc hết toàn lực hoàn thành, mượn đó để lấy lòng các thần linh và bày tỏ lòng biết ơn của mình] [66666 sáu Six%Seis! Cẩn thận thần thần thần thần nhóm nhóm nhất nhất nhất nhất [*kiểm tra đo lường thấy ký tự vô hiệu] đừng tin tin tin!! !]
********************
"Lại xuất hiện loạn mã rồi..."
Trần Cảnh nhìn dòng chữ cuối cùng trên màn hình trước mắt, lông mày càng lúc càng nhíu chặt.
Loại văn tự lộn xộn kỳ quái này không phải lần đầu xuất hiện.
Liên hệ với những điều trước đó...
Chẳng lẽ đây là đang nhắc nhở ta?
"Lại phải ở trong này mười ngày nữa..."
Trần Cảnh nhìn màn hình hiển thị "239 giờ 58 phút 55 giây", sau đó lại đưa mắt nhìn lên lầu Hồng di, trong lòng lặng lẽ bắt đầu tính toán.
Theo quy tắc của trường thi, chắc chắn mình có một thân phận hợp lý trong thế giới bên trong, điều này cũng có thể giải thích vì sao con quái vật kia lại nhận biết được mình...
Vậy thì rốt cuộc trong thế giới bên trong, ta là thân phận gì?
Nàng gọi ta là Cảnh Cảnh...
Chẳng lẽ tên của ta trong thế giới bên trong cũng giống như hiện thực?
"Cảnh Cảnh mau lên đây, cơm xong rồi đây!"
Con quái vật đứng sau cửa sổ, không, phải gọi là "Hồng di", nàng thân thiết gọi Trần Cảnh lên lầu, sau đó liền biến mất sau cửa sổ.
Cùng với tiếng xào rau leng keng vọng trong phòng, màn hình đang hiển thị đếm ngược phía trước đột nhiên bị mấy hàng chữ thay thế.
********************
[Kèm theo đề: Thân phận trong thế giới bên trong]
[Nhắc nhở: Xác minh thân phận của mình trong thế giới bên trong, đồng thời học cách hòa nhập vào thế giới này, sẽ tiến hành cho điểm dựa trên biểu hiện tổng hợp và mức độ hoàn thành, điểm càng cao thì phần thưởng càng phong phú]
[*Chú thích: Các thần linh giúp sinh vật vị diện nhảy vọt rất nhân từ, hoàn thành xuất sắc kèm theo đề, mượn đó lấy lòng các thần linh sẽ nhận được nhiều phần thưởng hơn - phần thưởng có thể tăng tỉ lệ sống sót của thí sinh trong thế giới bên trong]
********************
"Phần thưởng..." Trần Cảnh sau khi xem xong thông tin trên màn hình liền rơi vào trầm tư, trong lòng bất an dần dần bị một loại hiếu kỳ thay thế.
Hắn cảm thấy mình như biến thành một nhân vật trong trò chơi.
Cảm giác này thật vi diệu.
Thậm chí làm Trần Cảnh có chút không kìm được hưng phấn.
Dù sao hắn đã chơi game điện tử nhiều năm như vậy, đây là lần đầu tiên tự mình cảm nhận được cảm giác biến thành nhân vật chính trong trò chơi.
Mặc dù thế giới này khắp nơi đều phát ra một loại khí tức không lành, nhưng không thể phủ nhận... Hắn thấy nơi này thú vị hơn thế giới thực tại nhiều.
"Kèm theo đề là khám phá thân phận của chính mình... Đây xem như nhiệm vụ tân thủ trong trò chơi nhỉ..."
Trần Cảnh tắt màn hình rồi nhấc chân hướng khu ký túc xá đi lên lầu.
Hành lang tối đen làm hắn không khỏi nhớ tới hình ảnh trong những trò chơi kinh dị, nhưng nơi này dường như còn quỷ dị hơn cả trò chơi kinh dị.
Vì Trần Cảnh vừa vào khu ký túc xá liền phát hiện...
Tòa nhà này giống như còn sống!
Sàn nhà dính chặt như bị bôi một lớp nhựa cao su, mỗi bước chân đều có thể rút ra tia nước.
Trần Cảnh theo bản năng định lấy điện thoại di động ra dùng đèn flash soi đường, nhưng khi sờ soạng trên người mới phát hiện điện thoại không có, ví tiền cũng không.
Nói cách khác.
Ngoài quần áo trên người ra, những thứ khác đều biến mất.
"Xem ra trừ quần áo tùy thân, những thứ ở thế giới hiện thực đều không mang vào thế giới trường thi được..."
Nghĩ đến đây.
Trần Cảnh đành phải dựa vào ánh đèn từ bên ngoài hành lang chiếu vào để quan sát.
Mặc dù ánh sáng từ khúc quanh hành lang chiếu vào rất mờ, nhưng hắn cũng có thể miễn cưỡng nhìn rõ đường lên lầu...
Sở dĩ mặt đất dính chặt, là vì vật liệu đặc biệt của nó, giống như một lớp "thịt" màu đỏ sẫm phủ đầy đường gân, lờ mờ có thể nhìn thấy cả tổ chức da thịt trên đó.
Hơn nữa không chỉ mặt đất.
Hành lang đến cả trần nhà, tất cả mọi thứ ở đây đều được tạo thành từ "thịt".
Như thể ngay khi bước vào khu ký túc xá, hắn đã chui vào trong cơ thể của một sinh vật khổng lồ nào đó.
Hơn nữa Trần Cảnh phát hiện "nó" dường như cảm nhận được động tác đi lại của mình.
Mỗi bước chân.
Nó lại nhúc nhích một chút.
Nói Trần Cảnh không sợ thì là giả, nhưng trong nỗi sợ hãi của hắn lại trộn lẫn một tia hiếu kỳ.
Thậm chí khi sắp đến nhà của Hồng di, hắn còn cả gan xích lại gần xem những "thịt" đó để quan sát, mơ hồ còn có thể nghe thấy những tiếng động kỳ lạ từ bên trong tường.
Giống như áp sát vào bụng người mà nghe thấy tiếng động đó.
Tiếng nội tạng nhúc nhích.
Rất nhanh, Trần Cảnh đã đến trước cửa số 204.
Nhìn bảng số phòng trên đầu, Trần Cảnh do dự một chút, có chút thấp thỏm gõ cửa một cái.
Một giây sau, hắn nghe thấy tiếng bước chân từ trong phòng vọng ra.
Rất gấp gáp.
Nhưng không giống tiếng bước chân của người lớn chạy.
Giống của trẻ con hơn.
"Thầy Trần!"
Ngay khi cửa mở ra, một cậu bé đáng yêu từ trong phòng chạy ra ôm chầm lấy ngực Trần Cảnh.
Trần Cảnh đầu tiên là giật mình, sau đó lại càng thêm kinh hãi.
Hóa ra thế giới này vẫn còn người bình thường!
Cậu bé này trông không khác gì con người trong thế giới hiện thực.
Nhìn vào chắc cũng chỉ tầm mười tuổi.
Dáng người có chút gầy gò.
Mặc một bộ đồng phục màu trắng xanh xen kẽ.
Khi nhón chân lên cũng chỉ đến đùi của Trần Cảnh.
"Thầy Trần! Bài kiểm tra lần này em được những 5 điểm đấy! So với lần trước lại tiến bộ rồi!"
"Ừm... Ai?"
Trần Cảnh ngây người, còn chưa kịp nói gì, đã bị cậu bé kéo vào phòng.
Diện tích phòng 204 không lớn.
Là kiểu nhà hai phòng ngủ một phòng khách với phòng vệ sinh riêng biệt cho hộ nghèo.
Nhà bếp được bố trí đơn giản ở ban công, chiếc quạt treo tường đang quay vù vù, trong phòng nồng nặc mùi khói dầu.
Khi Trần Cảnh bị cậu bé dắt vào cửa, Hồng di cao gầy ốm tong teo đang đeo tạp dề xào rau trong bếp.
"Cảnh Cảnh nhanh vào ngồi đi, đồ ăn xong ngay đây!"
"Vâng, vất vả cho dì Hồng."
"Ôi dào có gì mà vất vả! Cháu giúp Nặc Nặc học bù khiến nó tiến bộ nhanh như vậy, dì cảm ơn còn không hết!"
Nghe thấy những lời này, Trần Cảnh nhận biết rõ hơn về thân phận của mình.
Học bù?
Mình là thầy dạy thêm cho trẻ con?
"Lần này Nặc Nặc chỉ được có năm điểm, dù dì vẫn hơi không hài lòng, nhưng so với tháng trước đã tiến bộ rất nhiều rồi, dì phải cảm ơn cháu nhiều..."
"Không có gì, nên làm mà."
Trần Cảnh không yên lòng đáp lời, đang định mượn cơ hội này để đánh giá kỹ căn phòng, tiện thể dò hỏi chút thông tin từ cậu bé.
Nhưng ngay lúc đó, hắn đột nhiên cảm thấy có gì đó không ổn.
Bởi vì hắn phát hiện Hồng di đang bận rộn trong bếp đang ở bên phải, nhưng giọng nói của Hồng di lúc nãy rõ ràng phát ra từ bên trái.
Khi Trần Cảnh khó hiểu quay đầu sang bên trái nhìn, chỉ thấy cậu bé Nặc Nặc đang đứng bên cạnh ngửa mặt nhìn hắn, trên cổ có hai con mắt người đang không ngừng xoay tròn, bên dưới còn mọc ra một cái "miệng" dạng khe hở.
Giọng của Hồng di chính là từ cái miệng đó phát ra.
Có lẽ là phát hiện ánh mắt của Trần Cảnh đang đến gần, hai con mắt trên cổ của Nặc Nặc cũng bắt đầu chậm rãi xoay chuyển, cho đến khi chạm mắt với Trần Cảnh.
"Anh mau ngồi nghỉ đi! Đừng khách sáo với dì Hồng!"
Thì ra cậu bé này cũng không được bình thường cho lắm...
Trần Cảnh cố gắng giữ cho cảm xúc của mình bình tĩnh lại, chỉ cảm thấy "người" trong thế giới này quá kỳ lạ, thực sự còn trừu tượng hơn cả nhân vật trong các trò chơi kinh dị!
"Mẹ thật là phiền phức mà! Mẹ có thể đừng nói chuyện nữa không!"
Cậu bé Nặc Nặc đột nhiên giận dữ hét lên, dường như không thích việc mẹ mình nói chuyện thông qua cái miệng trên cổ của cậu.
"Thật là vô lễ!"
Hồng di tiếp tục dùng cái miệng đó nói, giọng điệu tràn đầy ý trách mắng.
"Ta đang nói chuyện với thầy giáo của con đấy! Con không được chen vào!"
"Phiền! Phiền chết đi!"
"Ai nha con cái nhà này!
"Đừng có dùng tay che mắt ta, ta đều nhìn không thấy các ngươi!"
"Ta cho ngươi xem!"
Nặc Nặc nhìn quanh một chút, sau đó nhặt đôi đũa trên bàn lên, không chút do dự đâm xuống.
Mùi máu tanh lập tức xộc vào mặt.
Một ít chất lỏng hơi mờ không tên, trong nháy mắt theo chỗ lõm xẹp của hình cầu chảy ra.
Nhưng dù vậy, Nặc Nặc dường như vẫn chưa hài lòng, vẫn tiếp tục điên cuồng dùng đũa ngoáy.
Trần Cảnh có chút sợ hãi.
Nhưng buồn nôn thì nhiều hơn.
Vì không khí xung quanh tràn ngập thứ mùi này, làm hắn nhớ lại khi còn nhỏ ở trại lợn, cảnh mổ lợn với dòng nước đầy đất khi ấy.
Trần Cảnh là người biết điều, cho nên hắn cũng không muốn tùy tiện tham gia vào loại tranh chấp gia đình nguy hiểm này.
Tuân theo nguyên tắc phi lễ chớ nhìn.
Trần Cảnh lảng mắt đi, bắt đầu ra vẻ đánh giá căn phòng, cũng bất động thanh sắc lùi lại để giữ khoảng cách với Nặc Nặc.
Hắn cảm thấy thằng nhóc này trông thì bình thường.
Nhưng thực tế không hề bình thường.
Hắn rất lo lắng thằng nhóc này nổi hứng nhất thời đâm cả mình.
Nghĩ ngợi.
Dứt khoát lùi thêm mấy bước nữa.
Hơn nửa phút sau.
Đến khi không còn nghe thấy tiếng phốc xuy phốc xuy ngoáy nữa, Trần Cảnh mới quay đầu lại, lặng lẽ đánh giá Nặc Nặc đã dần bình tĩnh.
Hai quả cầu khảm trên cổ Nặc Nặc kia đã không thể cứu vãn, tựa như bong bóng xì hơi vậy.
Cái miệng đó thì vẫn ổn.
Tuy cũng bị ngoáy đến không ra hình thù, nhưng Hồng di vẫn có thể miễn cưỡng dùng cái miệng đó phát ra âm thanh.
"Ôi đứa con này thật là không hiểu chuyện, mẹ làm vậy cũng là vì tốt cho con thôi mà."
"Tốt cái X nhà ngươi! Ngày nào cũng như con mụ điên nhìn chằm chằm vào ta, phiền muốn chết! Ta sớm muộn gì cũng moi mắt ngươi ra!"
"Đừng mà, mẹ chỉ muốn luôn nhìn con thôi, Nặc Nặc con không biết đâu, những lúc mẹ không thấy con mẹ lo lắng lắm!"
"Lại nói nữa! Xé miệng ngươi!"
"Ôi không thể xé không thể xé, mẹ thích nói chuyện với con mà."
"Nói cái X. . ."
Ngay khi thằng bé Nặc Nặc vừa chửi tục vừa giơ tay định xé cái miệng kia, Hồng di đã bưng một mâm lòng heo đâm vào thân từ bếp đi ra, giận dữ liếc hắn một cái.
"Còn làm ồn! Mau ra bàn ghế cho lão sư đi!"
"Vâng ạ."
Vừa nhắc đến "Trần Cảnh", Nặc Nặc liền như biến thành người khác.
Khuôn mặt phúng phính lại khôi phục vẻ đáng yêu tinh nghịch như lúc đầu.
Hoàn toàn khác với cái dáng vẻ hung tợn, tục tĩu như muốn ăn thịt người vừa nãy.
"Trần lão sư mau ngồi!" Nặc Nặc chăm chỉ bê ghế đến, mắt to chớp chớp long lanh, "Lòng heo đâm thân của mẹ con ngon lắm! Mới làm xong còn nóng hổi luôn!"
". . ."
Trần Cảnh nhìn vẻ mặt phức tạp nhìn vết thương miệng oai xiêu vẹo trên bụng Hồng di, đột nhiên có chút muốn về nhà.
Tuy rằng cuộc sống tẻ nhạt nhàm chán này làm hắn cảm thấy vô vị.
Nhưng ít nhất không cần ăn lòng heo đâm thân.
Mà lại còn là loại ngay tại chỗ lấy nguyên liệu thế này.
"Cảnh Cảnh mau ngồi xuống đi! Hồng di làm món này con chắc chắn sẽ thích lắm!"
Hồng di vừa nói, vừa dùng tạp dề lau tay.
"Nếu không phải vì xào nước màu khá phiền phức, chúng ta đã có thể ăn cơm rồi, Cảnh Cảnh con mau nếm thử đồ chấm này đi, mẹ thêm chút mù tạt, Nặc Nặc rất thích ăn vị này đó!"
Nghe mẹ quan tâm mình như vậy, Nặc Nặc liền lập tức chuyển sang chế độ ngoan ngoãn, đáng yêu nhào vào ngực Hồng di.
"Mẹ ơi con muốn ăn lòng!"
Hồng di ôm Nặc Nặc lên, mặt tràn đầy vẻ mẫu tính.
"Ăn! Ăn thật nhiều! Một bàn này đủ không?"
"Đủ ạ! Cảm ơn mẹ! Mẹ tốt quá!"
". . ."
(hết chương).
Bạn cần đăng nhập để bình luận