Thế Giới Tận Thế Theo Khảo Thí Thất Bại Bắt Đầu

Thế Giới Tận Thế Theo Khảo Thí Thất Bại Bắt Đầu - Chương 59: Gia gia đã từng đồng sự (length: 8656)

Trần Cảnh cũng không nghi ngờ khẩu súng này có thể ngay lập tức bắn nát đầu hắn, đồng thời hắn cũng không cho rằng mình có thể sống sót sau khi bị bắn nát đầu.
Rốt cuộc đây không phải cái thế giới cổ quái kỳ lạ kia.
Nếu mình thật sự bị đối phương một phát bắn chết, thì ở thế giới thực không có lão già điên gia gia nào có thể chạy đến cứu hắn.
Hơn nữa, theo hiểu biết của bản thân hắn về "Cựu duệ"...
Tuy nói cựu duệ đều có năng lực "tự lành", nhưng năng lực "tự lành" của người có cấp bậc danh sách càng thấp thì càng ít.
Trần Cảnh thậm chí còn nghi ngờ năng lực tự lành của mình, chỉ có thể gia tốc một chút tốc độ phục hồi của vết thương nhỏ, ví dụ như trầy da hoặc là bong gân...
Bị viên đạn bắn nát đầu ở cự ly gần mà vẫn không chết?
Vậy hẳn là cựu duệ có danh sách cấp cao hơn mới có thể làm được...
"Có gì thì từ từ nói, không cần phải động đao động súng."
Trần Cảnh giơ hai tay lên cao, mặt đầy vẻ hiền lành, hai vai sau lưng khẽ run lên hai lần, dường như có vật gì đó đang nhúc nhích bên trong.
"Đồ đạc trong phòng muốn lấy cái gì thì cứ lấy, trong ví của ta còn có mấy trăm tệ tiền mặt, trên điện thoại cũng có..."
"Đừng nói nhảm."
Người đàn ông trung niên trong cửa mở miệng, vẫn không có ý định hạ súng xuống, chỉ lùi lại phía sau hai bước, nhường đường cho Trần Cảnh.
"Ngươi vào trong."
"Được, ta vào trong, anh cẩn thận chút đừng có nóng nảy..." Trần Cảnh giả bộ dáng vẻ sợ hãi, cẩn thận từng li từng tí một dán sát khung cửa đi vào trong, tay phải lơ đãng chạm vào ba lô, trong lòng an ủi Baiaji.
"Ngươi đừng ra vội."
Trần Cảnh biết Baiaji có thể nghe thấy tiếng lòng của hắn, nên liền nói kế hoạch của mình trong lòng.
"Ngươi tùy tiện ra ngoài thì ta sẽ gặp nguy hiểm, nếu súng cướp cò thì chết chắc, đợi hắn hạ súng xuống trước, ta gọi ngươi ra thì ngươi hãy ra..."
Trần Cảnh vừa nói xong, liền cảm thấy độ nhúc nhích bên trong ba lô thu nhỏ rõ rệt.
Hắn biết đây là Baiaji hiểu được lời hắn nói.
Sau khi vào nhà.
Trần Cảnh phát hiện mọi thứ trong này vẫn như cũ, bố trí gia cư không có gì thay đổi, chỉ là nhiều thêm mấy người xa lạ mà thôi.
Thấy người đàn ông trung niên hạ súng xuống xoay người đóng cửa, Trần Cảnh liền thở phào nhẹ nhõm, đồng thời cũng chuẩn bị cho Baiaji đi ra.
Những người này không phải là trộm cướp.
Trần Cảnh có thể nhận ra được điều này ngay từ khi còn chưa vào cửa.
Người đàn ông trung niên ban nãy dùng súng chĩa vào đầu hắn, ăn mặc cực kỳ bảnh bao.
Bộ âu phục vừa vặn theo chất liệu và kiểu dáng mà xem thì không phải là hàng bình thường, nếu bỏ qua khẩu súng kia mà nói, hắn kỳ thật càng giống một người đàn ông đứng tuổi từng trải.
Về phần ba người còn lại trong phòng.
Một nam một nữ trong này đều là gương mặt Á Đông.
Tóc đen da vàng.
Mặc đồ leo núi đơn giản.
Bọn họ khoác vai bá cổ đứng cạnh tủ tivi, hẳn là một đôi tình nhân.
Bởi vì Trần Cảnh thấy họ vừa rồi vụng trộm hôn nhau.
Cuối cùng là lão nhân kia...
Tóc vàng mắt xanh, đeo kính.
Trên người mặc một bộ áo khoác len dày cộp, cử chỉ nhã nhặn, tay cầm một quyển sách toàn tiếng Anh.
"Giáo sư Smith, thằng nhóc này hình như là cháu trai của Trần Bá Phù, tôi đã xem ảnh chụp của nó trong tài liệu rồi."
Người đàn ông ban nãy chĩa súng vào trán Trần Cảnh đi tới, vẫn luôn dùng ánh mắt cảnh giác nhìn Trần Cảnh, dường như sợ hắn chạy mất.
"Đứa trẻ, có dọa sợ cháu không?"
Lão nhân Smith khép sách lại, ngước mắt nhìn về phía Trần Cảnh, trên mặt tươi cười vô cùng hiền lành, tiếng Hán nói rất lưu loát.
Chưa đợi Trần Cảnh nói gì, Smith đã đứng dậy đi về phía hắn.
Mặc kệ người bên cạnh ra sức khuyên can, ông đi tới nắm lấy tay Trần Cảnh.
"Ta là đồng nghiệp của ông nội cháu, đã từng là đồng nghiệp."
"Ông ta có đồng nghiệp?" Trần Cảnh không lộ vẻ gì đánh giá lão nhân, lại nhìn ba người còn lại, "Theo ký ức của ta thì lão già điên kia cũng không có đi làm, vậy đồng nghiệp từ đâu ra?"
"Thằng nhóc này can đảm cũng không tệ đấy, bị súng chĩa vào đầu mà còn không tè ra quần." Người đàn ông trẻ tuổi trong đôi tình nhân đột nhiên lên tiếng, cười ha hả nói, "Giáo sư Smith, những chuyện còn lại có muốn để chúng tôi hỏi cho nhanh không?"
"Lần hành động này, ta là người chịu trách nhiệm." Nụ cười trên mặt Smith vẫn còn đó, nhưng giọng điệu lại trở nên lạnh lùng khó hiểu, "Các ngươi chỉ phụ trách bảo vệ sự an toàn của ta, những chuyện khác không cần các ngươi bận tâm."
"Chúng tôi cảm thấy có hơi lãng phí thời gian..." Người phụ nữ trẻ tuổi trong đôi tình nhân mở miệng.
Người phụ nữ này không chỉ có vóc dáng xuất chúng, dung mạo cũng cực kỳ xinh đẹp.
Nhưng xét về nhan sắc, Trần Cảnh cảm thấy nàng không bằng mấy người kia trong thế giới kia.
Ngỗi Nam, Ngôn Tước, Tự Dạ.
Tùy tiện chọn một người ra đều có thể hơn đứt nàng.
"Đúng vậy, giáo sư, chúng ta là người bản địa, đối phó với đồng bào bản địa, chúng ta có thừa thủ đoạn..."
"Im miệng."
Smith quay đầu liếc nhìn đôi tình nhân kia một cái, biểu tình cũng dần dần trở nên lạnh xuống.
"Tần Sơn, Tử Uyển, các ngươi đừng có ý đồ với nó, nó là cháu trai của bạn già ta..."
"Thôi đi."
Tần Sơn đầy vẻ suy tư huýt sáo một tiếng, đột nhiên nhảy lên ngồi xổm trên tủ tivi châm thuốc, cười híp mắt nói.
"Bạn già kia của ông cũng bao nhiêu năm không gặp ông rồi, trước đây tôi còn nghe nói hai người theo Nam Cực trở về là trở mặt luôn..."
Nam Cực?
Trần Cảnh chú ý đến từ mấu chốt này, lời nói thảo luận trong video của lão già bỗng hiện lên trong đầu hắn.
...
"Trước khi về nước... Đúng! Là năm 72! Năm đó ta từng cùng đồng nghiệp làm thuê cho "Tập đoàn tư nhân Ngũ Đức" đi khảo sát ở Nam Cực, ta đã phát hiện trên bia cổ ở Nam Cực có ghi chép như vậy!"
...
Nam Cực.
Đồng nghiệp.
Tập đoàn tư nhân Ngũ Đức.
Lẽ nào đồng nghiệp mà lão già nói đến là giáo sư Smith này?
"Các người không có chìa khóa thì làm thế nào vào được?" Trần Cảnh đột ngột hỏi, quay đầu liếc nhìn cửa chống trộm, cũng không tìm được dấu vết hư hại do ngoại lực nào.
"Mở khóa bằng kỹ thuật." Tần Sơn nói.
Trần Cảnh bừng tỉnh gật đầu nói chẳng trách, sau đó nhìn về phía Tần Sơn đang ngồi xổm trên tủ tivi hút thuốc.
"Tủ gỗ thật không chắc chắn, anh đừng có giẫm đạp, xuống mau."
"Mày đang nói chuyện với ai vậy?" Tần Sơn ngẩn ra, không ngờ rằng cái tên gọi "Trần Cảnh" đầu óc bị chập sau khi bị súng chĩa vào đầu còn dám ra lệnh cho mình, lập tức nổi nóng, "Mày có phải không phân rõ tình huống không?"
"Im miệng." Ánh mắt Smith nhìn chằm chằm Tần Sơn, ngữ khí lạnh đến sởn da gà, "Đây là lần thứ hai, còn một lần nữa, ta sẽ gửi báo cáo lên hiệp hội..."
Nghe thấy lời này, Tần Sơn lập tức giơ hai tay lên tỏ vẻ đầu hàng, nhưng cũng không nghe lời Trần Cảnh xuống.
Hắn vẫn ngồi xổm trên tủ tivi hút thuốc, còn cố ý dùng chân giậm mạnh lên trên mấy lần, khiến tủ tivi phát ra tiếng kẽo kẹt, cứ như sắp sập đến nơi.
"Cái tủ tivi này là đồ cưới của bà nội tôi, có thể xuống đi mấy anh." Trần Cảnh vẫn nở nụ cười trên mặt, nhưng Baiaji trong ba lô lại như cảm nhận được điều gì, dần dần bắt đầu nhúc nhích.
"Lão tử không xuống đấy thì sao?" Tần Sơn hỏi ngược lại.
Chưa đợi Trần Cảnh nói thêm gì, Smith liền đột ngột xoay người, tiện tay nhặt ly trên bàn trà ném tới, chỉ tiếc bị Tần Sơn tránh được một cách linh hoạt.
"Xuống thì xuống, gì mà lớn tiếng vậy..." Tần Sơn miệng thì nói nhưng vẫn nhảy từ trên tủ tivi xuống, sau đó lại chạy tới ôm Tử Uyển, hai người nhỏ to chán ngán ở trong kia.
"Thất lễ."
Smith thở dài một tiếng, lại một lần nữa lộ ra vẻ hiền lành với Trần Cảnh.
"Trần Cảnh, ta có chuyện muốn hỏi cháu."
"Chú nói đi."
Trần Cảnh vẫn tươi cười đầy mặt, biểu cảm người vô hại dễ bị bắt nạt thế nào cũng được, nhưng ánh mắt của hắn lại từ đầu đến cuối đặt ở mấy dấu chân trên tủ tivi, trong đáy mắt là một vẻ lạnh lẽo thấu xương.
"Ông của cháu chết rồi, đúng không?"
(hết chương này)
Bạn cần đăng nhập để bình luận