Thế Giới Tận Thế Theo Khảo Thí Thất Bại Bắt Đầu

Thế Giới Tận Thế Theo Khảo Thí Thất Bại Bắt Đầu - Chương 283: Huyền Không thành phản đồ ( hạ ) (length: 8259)

Đỗ Lạp Hassad.
Hắn sinh ra ở vùng đất chết của một cuộc chiến tranh cũ, trong một hoang mạc nào đó.
Từng là bạn của Trần Bá Phù, hoặc có lẽ bây giờ vẫn vậy.
Mặc dù hắn đã làm một vài chuyện mà bạn bè không thể nào chịu đựng được.
Thậm chí còn mượn cơ hội cuỗm của bạn một khoản tiền lớn có thể gọi là thiên văn, cộng thêm một vài di vật quý hiếm mới vừa bị bạn moi được ở trong một di tích nào đó… "Nhưng tóm lại, ta thật ra không hận hắn đến thế." Trần Bá Phù vừa xuống lầu vừa nói như vậy, "Bởi vì ta biết đầu óc hắn không dùng được, nếu ngươi nhắc đến việc tư cách con người, thì cũng không đến mức, ít nhất hắn không hư bằng ta."
"Ngươi cũng biết mình không phải người tốt?" Lawrence nhỏ giọng lầm bầm một câu.
"Nếu không biết nói chuyện thì ngươi có thể ngậm miệng." Trần Bá Phù quay đầu tức giận trừng mắt nhìn hắn một cái.
Thấy Lawrence im lặng, Trần Bá Phù mới tiếp tục kể cho Trần Cảnh nghe những chuyện cũ năm xưa đó.
"Từ ngày đầu tiên ta biết hắn, ta đã cảm thấy thằng nhóc Hassad này là một tên điên rồi."
"Nói thế nào?" Trần Cảnh tò mò hỏi.
"Hắn tin chắc rằng thế giới của chúng ta không bình thường." Trần Bá Phù châm một điếu thuốc, ánh lửa đỏ rực trong hành lang tối tăm cực kỳ dễ thấy, "Hắn nói lúc còn nhỏ hắn không chỉ một lần mơ thấy một thế giới khác, thế giới đó còn hợp lý hơn thế giới của chúng ta nhiều, thậm chí còn chân thực hơn nhiều."
Trần Cảnh im lặng.
Ngay cả "bản thân" trong đầu hắn cũng trầm mặc theo.
"Một thế giới chân thật khác?" Lawrence dường như cảm thấy rất hứng thú với ý tưởng của Hassad, "Thuyết pháp của hắn có vẻ tương tự với quan niệm của các phương sĩ Huyền Không thành."
"Thế sao, đám phương sĩ đó cũng tin cái này, vượt qua bể khổ đến bờ kia, là có thể thấy được cái chân thực cuối cùng ẩn sau hư ảo." Trần Bá Phù tặc lưỡi lắc đầu tỏ vẻ khinh thường, "Muốn ta nói nghĩ nhiều thế làm gì, sống cho tốt không phải là xong à?"
"Có thể do mỗi người có một mục đích theo đuổi khác nhau." Ngôn Tước đi ở phía sau, giọng nói cũng rất nhẹ, "Những gì chúng ta theo đuổi, đối với bọn họ mà nói không có chút ý nghĩa nào, ngược lại cũng vậy…"
"Trần lão gia, hắn nói mình là thi sĩ du ngâm, thật hay giả?" Ngỗi Nam đột nhiên hỏi một câu, "Đó là cái nghề gì vậy?"
"Chắc là kiểu ca sĩ thôi." Trần Bá Phù qua loa nói.
"Nghe hay không?" Ngỗi Nam càng hiếu kỳ.
"Khó nghe muốn chết." Trần Bá Phù nhả rãnh không chút nể nang, "Hoặc là tán tụng một số cổ thần, hoặc là tưởng tượng những bài thơ hoang đường về một thế giới khác, nói chung không ai thích."
Lời vừa dứt, Trần Bá Phù lại tiếp tục kể cho mọi người nghe vì sao Hassad muốn gia nhập Huyền Không thành.
Thật ra lý do Hassad gia nhập Huyền Không thành cũng không phức tạp, đơn giản chỉ là muốn mượn những thủ đoạn của các phương sĩ để tìm hiểu.
Hắn chỉ muốn thử tách ý thức khỏi cơ thể đến một không gian số ảo, biết đâu đến đó có thể tìm được cánh cửa dẫn đến thế giới chân thực.
"Kết quả thì mọi người cũng biết rồi, không tìm được gì cả, cho nên… Ta đoán là hắn không muốn tiếp tục lãng phí sinh mạng ở Huyền Không thành, dứt khoát bỏ đi đến vùng đất chết khai hoang luôn."
"Kẻ phản bội Huyền Không thành cũng không dễ làm." Lawrence thở dài, "Những người đã đạt được thân phận phương sĩ như hắn, một khi rời khỏi Huyền Không thành và cắt đứt liên hệ với hội nghiên cứu, thì bên kia sẽ phái người đuổi giết hắn không ngừng, cho đến khi mang được thi thể hắn về."
"Huyền Không thành ác vậy sao?" Ngỗi Nam kinh hãi nói, "Vậy còn không cho người ta từ chức hả?"
"Ta cũng từ chức đấy, ngươi thấy ta sống tốt hơn không?" Ngôn Tước bất đắc dĩ giải thích một câu, có vẻ rất hiểu hoàn cảnh của Hassad.
"Đối với đám người điên ở hội nghiên cứu, mỗi một phương sĩ đều là sản phẩm thần tích của thiên tôn, cho nên việc trốn khỏi Huyền Không thành là một hành vi không thể tha thứ, nhưng bọn họ cũng không muốn giết chết ai cả, chỉ là muốn ngươi trả lại đồ vật thuộc về thiên tôn thôi." Lawrence giải thích.
Thật ra trong cuộc trò chuyện trước đó, Trần Cảnh đã thấy trên người Hassad một vài thứ giống như nghĩa thể, nhưng nói thật… Những thứ đó nhìn khá là lạc hậu, ít nhất không giống thiết bị của các phương sĩ như Lý Mặc Bạch.
Nếu thật sự phải so sánh.
Lý Mặc Bạch giống như người sống ở thời đại cyber.
Còn Hassad này thì sống ở thời đại hơi nước.
"Mấy người đi nhanh lên đi!"
Tiếng của Hassad từ dưới lầu vọng lên, chỉ nghe một tiếng két cửa phòng mở ra, theo sau đó là tiếng nhạc sống động đầy hứng khởi.
Theo tiếng của Hassad.
Mọi người đi qua hành lang mờ tối ở tầng cuối cùng.
Sau khi đi qua cánh cửa sắt đó.
Trần Cảnh cảm thấy như mình đột nhiên bước vào thập niên 90.
"Diện tích cái tòa nhà này lớn vậy sao…"
Trần Cảnh nhìn "Tiểu thành thị" ồn ào trước mắt, chỉ cảm thấy có chút khó tin, bởi vì họ đi từng bước một từ sân thượng hẹp kia xuống, nên mọi người đều rất rõ ràng, cho dù tòa nhà này lớn thì cũng chỉ to bằng tòa nhà chung cư có thang máy ở khu Tịch Dương Hồng.
Nhưng tình huống thực tế lại vượt ngoài dự liệu.
Bên trong tòa nhà này rộng hơn rất nhiều so với mọi người tưởng tượng, mặc dù hành lang vẫn chật hẹp, nhưng không nhìn thấy điểm cuối, chỉ tính riêng các cửa chống trộm hai bên hành lang đã có tới hàng trăm cái.
"Các hộ ở đây bé thế?" Trần Cảnh theo bản năng suy đoán.
"Đều là căn hộ hai phòng ngủ một phòng khách, ta từng ở trong này rồi." Lawrence nhỏ giọng giải thích, "Bản thể của tòa nhà này từng là một di vật vô chủ, nhưng bây giờ có vẻ đã có chủ rồi…"
Nơi này không chỉ dùng để ở đơn giản như vậy.
Trần Cảnh có thể nhìn ra.
Không ngoa chút nào khi nói đây là một thành phố nhỏ.
Rất nhiều cửa phòng đều mở, có người dán giấy hoặc treo thẻ gỗ trước cửa làm biển hiệu, có người thì cầu kỳ hơn, đèn neon kéo quân các kiểu đều được bố trí đầy đủ… Mua bán di vật, thế chấp vật tư.
Nhà hàng, tiệm uốn tóc, cửa hàng kim khí.
Phòng khám dởm không rõ lai lịch.
Thậm chí còn có vài gian phòng bị đập thông để biến thành phòng khiêu vũ.
Trong hành lang chật hẹp, người người nhộn nhịp.
Thỉnh thoảng ở bên ngoài cửa một vài cửa hàng có màu sắc đặc biệt, còn có thể thấy những đám người đang xếp hàng chờ đợi với vẻ mặt không kiên nhẫn.
"Trong này náo nhiệt vậy sao!" Ngỗi Nam kích động ôm lấy cổ Trần Cảnh, hưng phấn nói, "Chỗ kia còn có cửa hàng đồ điện gia dụng chơi game! Chúng ta đi xem một chút đi!"
"Vốn dĩ không náo nhiệt thế này đâu." Lawrence cảm thấy tất cả mọi thứ trước mắt có chút xa lạ, không giống với căn cứ u ám đầy tử khí trong ấn tượng của hắn, "Trước kia mấy hạng người tam giáo cửu lưu chen chúc trong tòa nhà này, ngày nào cũng có thể đánh nhau tóe máu, nhưng bây giờ trông có vẻ rất hòa hợp…"
Hassad giờ phút này đã chen vào đám đông, lui tới không ít người dường như đều quen hắn, tất cả đều nhiệt tình chào hỏi.
"Trần tên điên! Đến nhà ta nói chuyện lớn với ngươi này!"
Nói xong, Hassad ném điếu xì gà từ xa mười mấy mét tới, Trần Bá Phù ghét bỏ giơ tay bắt lấy, tiện tay ném vào miệng Baiaji.
"Ta hút thứ này không quen." Trần Bá Phù liếc Baiaji đang thò một cái đầu ra ở trên vai Trần Cảnh, "Ngươi cứ nhai đi, bổ sung canxi!"
"? ? ?"
- Thứ hai có rồi nha ~ ———————————— Cảm tạ [thường định bần cùng người phản bội chi chủ tín đồ], [hàm ngư phiên thân thay đổi cá chép] khen thưởng ~ Cảm tạ tặng phiếu đề cử và nguyệt phiếu các vị!
( ` ) cúi người!
Cảm tạ tất cả những người đã đến ủng hộ, cảm ơn sự ủng hộ của các bạn, yêu các bạn!
(hết chương này).
Bạn cần đăng nhập để bình luận