Thế Giới Tận Thế Theo Khảo Thí Thất Bại Bắt Đầu

Thế Giới Tận Thế Theo Khảo Thí Thất Bại Bắt Đầu - Chương 271: Tại tận thế tiếng chuông bên trong tấn thăng danh sách (length: 8828)

Mọi người vẫn còn đây.
Thật tốt.
"Ta thật hâm mộ ngươi..."
Thân khoác bộ hoàng bào rách rưới, "Trần Cảnh" thì thào tự nói, như đang nói chuyện với một người bạn vô hình nào đó.
Lời hắn nói không hề che giấu sự hâm mộ, thậm chí khiến đối phương nảy sinh một loại nghi ngờ vô cớ... Thằng nhãi này không lẽ định thừa cơ đoạt xác đấy chứ??
"Ta bôn ba qua vô số thời không đã không biết bao nhiêu năm, ta cứ tưởng rằng mình sẽ mãi không tìm được cơ hội cứu vãn, nhưng may quá... Ta trước khi chết vẫn có thể tìm đến ngươi."
Trong lúc "Trần Cảnh" độc thoại, vô số năng lượng bắt nguồn từ hư không bắt đầu hội tụ trong lòng bàn tay phải của hắn, dưới lớp trường bào.
"Chỉ tiếc rằng việc cưỡng ép thay đổi vận mệnh khiến ta không thể giúp ngươi quá nhiều, không gian này cũng luôn bài xích ta, nếu không thì trước khi chết, ta thật muốn giúp ngươi dẹp tan mọi trở ngại, đưa ngươi lên ngôi vua ở không gian này."
"Vậy ngươi tiện tay làm thịt luôn giáo hoàng đi?"
"Hắn liên hệ với Gejero còn sâu hơn những gì các ngươi tưởng tượng, với tư cách là huyết tộc, hắn đã sớm nhận được ân sủng lớn nhất của Gejero, lớp nguyệt nham bao bọc trên người hắn chính là tầng bảo vệ cơ thể của Gejero."
"Vậy ngươi cũng không phá được phòng ngự của hắn sao??"
"Ta chỉ có một cơ hội ra đòn, chỉ có thể chọn một, vậy ngươi nghĩ ta sẽ chọn Gejero hay chọn hắn?"
"Gejero Gejero Gejero... Nhưng hay là chúng ta đổi kế hoạch đi, bây giờ ngươi trực tiếp đưa bọn ta chạy trốn đi, dù sao lúc trước ngươi cũng nói với ta rồi, bây giờ ngươi không giết được nó, thì chúng ta cứ chạy cũng không cần mạo hiểm mà thăng cấp, sau này trải qua quá trình thăng cấp một tháng cũng không sao mà."
"Hai cách thăng cấp đại diện cho hai hướng đi khác nhau, ta lúc trước đã đi theo quá trình thăng cấp một tháng nên mới thất bại."
"Thất bại?"
"Thất bại trong khảo nghiệm, "Mẫu" cũng chết, cả thế giới biểu lẫn thế giới bên trong đều... Thực xin lỗi, những thông tin đó ta không thể nói cho ngươi biết, nếu không các thành viên của câu lạc bộ tạo vật chủ sẽ phát hiện ra chúng ta gian lận, đến lúc đó ngươi sẽ phiền phức."
Câu lạc bộ tạo vật chủ??
Đó lại là cái tổ chức kỳ lạ cổ quái gì thế??
Sao ta chưa từng nghe lão già nhắc tới bao giờ??
"Bây giờ ta đang ngụy trang thành tàn ảnh của hoàng vương để giúp ngươi, tránh để thần linh phát hiện ra gian lận, nếu không thì không gian này xong đời... Chờ ta giúp ngươi lấy chút máu đã."
Nói xong câu cuối cùng này, "Trần Cảnh" không nói thêm gì nữa.
Thật ra, ngay từ đầu hắn đã không xem Gejero là đối thủ, đương nhiên cũng không cho rằng cái thân xác của Trần Cảnh có thể địch lại Gejero, hắn chỉ cần một chút máu mà thôi.
Ở giai đoạn hiện tại.
Không ai có thể giết chết Gejero.
Vì thế hắn căn bản sẽ không ảo tưởng mình có thể làm được nhiều hơn, hắn chỉ cần đảm bảo mọi người đều còn sống là đủ rồi.
"Hắn làm sao vậy??"
Khi năng lượng hư không đã tinh lọc hoàn toàn ánh trăng của Gejero, chỉ có giáo hoàng là những huyết tộc cao cấp không bị ảnh hưởng.
Những người như Đại Chủ Giáo Satie, tuy có liên hệ với Gejero, nhưng thực lực tăng thêm do Gejero đến gần mặt đất thực sự là không có.
Chỉ trong nháy mắt.
Tự Dạ xiềng xích đã trói chặt Satie, sau đó hắn liền bị Trần Bá Phù kéo thẳng vào bụng.
Ngay khi tiếp xúc với năng lượng ô nhiễm đến từ danh sách tai ương, Satie đã bị tổn thương khó lường, hắn không kịp phản kháng, nhanh chóng bị Trần Bá Phù "tiêu hóa".
Lúc này, mọi người dưới đất đều ngẩng đầu, mắt ngây ra nhìn cái bóng ảo ảnh màu vàng cao mấy ngàn mét kia, ai nấy đều lộ vẻ không thể tin nổi.
Mặc dù trước đó mọi người đều biết Trần Cảnh là người khôi phục danh sách hư không, nhưng kể cả Trần Bá Phù, không ai nghĩ rằng hắn lại mạnh đến mức này.
Nhìn cái cách hắn vung tay là có thể thanh lọc ánh trăng, ý tứ này là muốn đánh trực diện với Gejero sao?!
"Không đúng lắm..." Trần Bá Phù lẩm bẩm nói, giọng trở nên hoảng sợ, "Cháu trai ta còn chưa đến danh sách 3... Nó không thể cũng không nên bộc phát ra loại sức mạnh này... Kia không phải là cháu trai ta!!"
"Là tàn ảnh của hoàng vương." Jaegertos quỳ trên mặt đất lên tiếng, tựa hồ đang đưa ra một lời giải thích hợp lý cho sự thay đổi của Trần Cảnh, "Hoàng vương từng để lại tàn ảnh trong rất nhiều thuộc hạ, có thể cứu mạng vào thời khắc then chốt..."
"Vậy tại sao các ngươi không có?" Ngỗi Nam hỏi.
"Trong trận chiến kia, bọn ta đã dùng hết rồi." Jaegertos hơi xấu hổ cúi đầu.
Cùng lúc đó.
Chiếc đồng hồ khổng lồ trên trời vẫn tích tắc kêu.
"Trần Cảnh" đứng sau đồng hồ cũng chậm rãi giơ tay phải, động tác có vẻ ôn nhu cắm vào tầng nguyệt nham bất khả xâm phạm của Gejero.
Ánh trăng, hư không.
Hai loại năng lượng khủng bố bắt đầu xung đột lẫn nhau một cách điên cuồng.
Cả Gejero lẫn "Trần Cảnh" đều bị ảnh hưởng nặng nề bởi sự xung đột năng lượng này...
Trên bề mặt Gejero xuất hiện nhiều vết nứt vàng óng, còn trên chiếc áo choàng hoàng bào của "Trần Cảnh" cũng xuất hiện một vài vết nguyệt nham trắng bệch.
Trong khoảnh khắc đó, Gejero kinh hãi tột độ.
Dù nó là một vị thần cổ xưa hiếm hoi có thể sống sót từ thời đại Cựu Nhật cho đến nay, nhưng khi đối mặt với bóng dáng hoàng bào quen thuộc này, trong lòng nó chỉ có sự sợ hãi, bởi vì nó biết chiếc hoàng bào này đại diện cho điều gì.
Là.
Hắn đã trở về.
Vị vua của hư không đã chinh phục Cựu Nhật, thậm chí tung hoành khắp các không gian dị độ... Hắn đã trở lại!!!
Nhưng lẽ ra hắn đã chết từ lâu rồi mới phải chứ!
Sao hắn có thể một lần nữa sống lại trong thời đại này?!
"Hãy kính sợ hư không đi..."
Đối diện với con mắt độc nhãn đáng sợ đang nhìn chằm chằm, "Trần Cảnh" không hề nao núng, chỉ bình thản đưa ra lời cảnh cáo.
"Thế giới này tồn tại không chỉ một mình ngươi là cổ thần, hư không cũng luôn giám sát các ngươi, nếu ngươi còn muốn giống như trước đây, khởi xướng một cuộc chiến tranh tranh giành tín ngưỡng của sinh vật, ta bảo đảm ngươi sẽ chết rất thê thảm."
"Ngươi... là hoàng vương..." Giọng nói phát ra từ miệng vực thẳm nguyệt nham của Gejero giống như giọng người, từng chữ đều lộ ra nỗi sợ hãi khó giấu, "Ngươi... muốn giết... ta..."
"Ngươi còn chưa xứng."
Nói xong, "Trần Cảnh" đột nhiên rút tay phải ra, thấy trong lòng bàn tay hắn xuất hiện một khối cầu tựa như được ngưng tụ từ nguyệt nham, đó chính là "máu" đang lưu thông trong cơ thể Gejero.
"Chúng ta còn 30 giây nữa."
"???"
Chưa để Trần Cảnh ẩn nấp trong ý thức kịp phản ứng, "Hoàng vương ảo ảnh" đang sừng sững trên đồng hồ trong nháy mắt đã biến mất, còn năng lượng hư không không ngừng thanh lọc ánh trăng cũng biến mất không còn dấu vết trong nháy mắt.
Mọi người còn chưa kịp hoàn hồn sau "sự hồi sinh của hoàng vương" thì Vĩnh Dạ Thành lại một lần nữa rơi vào sự thống trị của Gejero.
...
Khu dân cư Tịch Dương Hồng, tầng hầm để xe.
Bên ngoài pháp trận thăng cấp.
"Ta chỉ có thể giúp ngươi đến đây thôi, tiếp theo nên làm gì thì chắc ngươi đã rõ rồi... Còn hai mươi lăm giây."
Nghe thấy câu nói này, Trần Cảnh bỗng bừng tỉnh, chợt nhận ra mình đã giành lại quyền kiểm soát cơ thể, còn cái giọng nói kia thì lại quay về trạng thái quỷ dị lúc trước, giống như tiếng vọng ảo nghe quanh quẩn bên tai.
Liếc nhìn máu của Gejero trong tay.
Trần Cảnh không chút do dự, cũng không dám do dự, trực tiếp nhanh chân bước vào pháp trận.
Một giây sau.
Một màn hình chứng minh thăng cấp danh sách thành công đã bắn ra trước mắt.
—————————————————— [Số báo danh thí sinh: 0] [Họ tên thí sinh: Trần Cảnh] [Danh sách chung cực: Hư Không] [Danh sách hiện tại: Danh sách 3 · Vương tộc Hư Không] —————————————————— Hôm nay hai chương đến rồi ~ 【Ngày mai sẽ kết thúc kịch bản Vĩnh Dạ, vì muốn làm nền, nên chương gần đây đều thêm một chút điểm thông tin, đang nhanh chóng tăng tốc rồi!】 ———————————— Cảm ơn [thôi quốc dân], [mực hạo] đã khen thưởng!
Cảm ơn các vị đã tặng phiếu đề cử và phiếu tháng!
( ` ) cúi người!
Cảm ơn tất cả các bạn đã đến ủng hộ, cám ơn sự ủng hộ của các bạn, yêu các bạn!
(hết chương này).
Bạn cần đăng nhập để bình luận