Thế Giới Tận Thế Theo Khảo Thí Thất Bại Bắt Đầu

Thế Giới Tận Thế Theo Khảo Thí Thất Bại Bắt Đầu - Chương 85: Rơi vào thành thị không gian trạm (length: 8414)

Kiều Ấu Ngưng vẫn như trước đây.
Mỗi khi có người hỏi han về hoàn cảnh gia đình, nàng chỉ biết nói là vẫn ổn, người trong nhà cũng không tệ, đối nàng khá tốt...
Cho nên, thời cấp ba, thường có bạn học sau lưng nói nàng đáng thương nhưng ắt có chỗ đáng ghét.
Nhưng Trần Cảnh lại không nghĩ mọi chuyện khoa trương đến thế, vì tính cách mỗi người mỗi khác... Hắn thấy tính cách Kiều Ấu Ngưng hệt như hắn.
Dù cuộc sống không tốt đến đâu, khi người khác hỏi đến vẫn cứ nói là khá tốt.
Không muốn than vãn.
Không muốn giãi bày.
Mọi cảm xúc tiêu cực đều bị kìm nén trong lòng, ngày qua ngày cố hết sức tự mình tiêu hóa.
Kiểu tinh thần hao tổn nội tại như thể bẩm sinh này, từng hành hạ Trần Cảnh một thời gian dài, nên từ góc độ nào đó, hắn hoàn toàn hiểu cách làm của Kiều Ấu Ngưng.
"Giờ ngươi vẫn sống cùng họ à?" Trần Cảnh lại gửi tin nhắn.
Gần như chưa đầy hai giây, Kiều Ấu Ngưng đã trả lời.
"Không rồi! Giờ ta sống một mình!"
"Ừm... Là tự ngươi chủ động muốn ở riêng, hay là họ đuổi ngươi ra?"
"Tự ta! Ta... Ta không muốn sống chung với họ."
Nhận được đáp án này, Trần Cảnh theo bản năng nghiêng mặt nhìn Kiều Ấu Ngưng, khuôn mặt non nớt ẩn sau cặp kính hiện lên vẻ rất đỗi kiêu hãnh.
"Sao nghĩ thoáng ra thế?" Trần Cảnh bật cười đáp lại, trong lòng cũng có phần cảm khái, vì hắn biết Kiều Ấu Ngưng tính nhẫn nhục chịu đựng, việc nàng dám dũng cảm đưa ra quyết định này thật không dễ dàng.
"Cậu... Lúc trước trong sổ lưu bút cho tớ... Cậu nói đừng quá để ý ánh nhìn người khác... Phải sống vì chính mình!"
"Ta có viết những lời đó sao?" Trần Cảnh ngẩn người, nhất thời không nhớ ra.
"Ừ!" Kiều Ấu Ngưng khẳng định gật đầu, thậm chí vừa gõ chữ vừa gật đầu, "Cậu nhắn cho người khác toàn là kiểu thanh xuân đến vội đi vội, chỉ có cho tớ là khác!"
"Hình như có chút ấn tượng..." Trần Cảnh cảm thấy có thứ gì đó trong trí nhớ bị lay động.
Đó là một buổi chiều nào đó năm lớp 12.
Trên bàn học ngổn ngang, những cuốn sách bài tập, bài kiểm tra đáng ghét đã bị sổ lưu bút chất đống như núi thay thế.
Chiều hôm ấy, Trần Cảnh tựa như cái máy photo vô cảm, để lại lời nhắn giống hệt nhau trên sổ lưu bút của từng bạn học.
Cũng không phải do hắn quá cẩu thả...
Thôi được, nói vậy là lừa dối, rốt cuộc từ khi Lý Mặc Bạch chuyển đi, hắn chẳng còn bạn bè ở trường, tên khốn ấy chẳng nói tiếng nào bỏ đi nước ngoài, khiến tâm trạng hắn tồi tệ muốn chết.
Nhưng trong số những lời nhắn ấy.
Chỉ có lời nhắn cho Kiều Ấu Ngưng là khác.
Vì so với người khác, Kiều Ấu Ngưng cho hắn cảm giác không hề xâm lược.
Đúng vậy.
Trần Cảnh sở dĩ sống tách biệt, nói trắng ra là không thích người khác lại gần hắn quá.
Dù là tinh thần hay vật lý... Trong trường, chỉ có Kiều Ấu Ngưng luôn tìm cách tránh né hắn.
Chiều hôm đó cũng vậy.
Kiều Ấu Ngưng ngồi ở dãy cuối lớp gần cửa sổ, lật xem cuốn sổ lưu bút rẻ tiền trên bàn, cả người như đang ngủ gục, chỉ thỉnh thoảng hé mắt liếc nhìn Trần Cảnh.
Mãi cho đến cuối cùng.
Nàng vẫn không đủ can đảm tìm Trần Cảnh để trao đổi sổ lưu bút.
Dù tiếng chuông reo hết giờ học, sổ lưu bút của Trần Cảnh đã dần được các bạn khác mang đi hết, Kiều Ấu Ngưng cũng chẳng hề có chút dũng khí nào dám đến gặp hắn.
Cuối cùng, Trần Cảnh vẫn là người chủ động đến trước mặt Kiều Ấu Ngưng, không nói lời nào đưa sổ lưu bút của mình, mặt không chút biểu cảm.
Trần Cảnh tìm Kiều Ấu Ngưng thật ra không có tâm tư gì, hắn chỉ cảm thấy sổ lưu bút của tất cả mọi người đều đã ký hết, chỉ thiếu Kiều Ấu Ngưng, chứng cưỡng chế khiến hắn không thể nào chấp nhận được.
"Cảm ơn..." Kiều Ấu Ngưng cũng chẳng phải người ăn nói, ngoài lời cảm ơn ra, nàng chẳng nghĩ ra câu đáp khác, cẩn thận đưa lại cuốn sổ lưu bút.
Sau đó.
Trần Cảnh liền viết câu đó lên sổ lưu bút.
"Đừng quá để ý ánh nhìn người khác, phải học cách sống cho bản thân mình."
Vì sao lời nhắn cho nàng lại khác với người khác?
Trần Cảnh cũng không biết.
Có lẽ vì thấy nàng quá đáng thương.
Rõ ràng đang tuổi xuân phơi phới đáng lẽ phải tắm mình trong ánh nắng mặt trời, nhưng cả ngày lại sống trong bóng tối mờ mịt, kiểu tự ti thấm vào xương tủy này... Làm Trần Cảnh nhớ đến bản thân hồi còn nhỏ.
"Giờ tớ đã khôn ra rồi... Tớ ở riêng bên ngoài... Cũng không đưa tiền cho ba mẹ... Tiền đưa cho em trai cũng chẳng còn nhiều... Tháng sau ít hơn tháng trước!"
Khi gõ đoạn chữ này, đến cả cổ Kiều Ấu Ngưng cũng đỏ ửng lên, gõ gõ xóa xóa hồi lâu mới gửi đi.
Mà Trần Cảnh sau khi thấy dòng tin này trong khung chat, đã im lặng rất lâu không trả lời.
Hắn thấy được chút kiêu ngạo nhỏ bé giữa dòng chữ của Kiều Ấu Ngưng, nhưng lại thấy cô nàng ngốc nghếch đến đáng sợ... Không, có khi thật sự đã khôn ra chút rồi, ít nhất không để cả nhà ép khô cả xương tủy nữa.
"Mỗi tháng cậu kiếm được bao nhiêu?" Trần Cảnh hỏi thẳng.
"Một vạn hai." Kiều Ấu Ngưng vội trả lời.
"Cho em trai cậu bao nhiêu?" Trần Cảnh lại hỏi.
Kiều Ấu Ngưng cẩn thận nhìn điện thoại, do dự mãi mới bắt đầu gõ.
"Hai nghìn..."
"Cậu lừa tôi."
"Không phải không phải! Tớ gõ nhầm! Là một vạn! Tớ giữ hai nghìn!"
Khi nghe được câu trả lời này, Trần Cảnh lập tức hiểu ra vì sao Kiều Ấu Ngưng ăn mặc keo kiệt đến vậy... Cô nàng này thật sự rất nghèo!
"Cậu bị điên rồi hả? Cho nó nhiều thế làm gì?" Trần Cảnh không nhịn được gõ mấy chữ trách móc nàng, cảm thấy trong lòng khó chịu khó tả, "Nó cũng đâu phải chủ nợ của cậu, tự mình nuôi sống bản thân không được sao?"
Kiều Ấu Ngưng không trả lời, có vẻ sợ Trần Cảnh tức giận, cứ gõ rồi lại xóa, hồi lâu mới gửi một câu.
"Cậu đừng giận mà... Sau này tớ không cho nó nữa được không..."
Trần Cảnh quả thực cảm thấy trong lòng bực bội, rất muốn nói mấy lời khó nghe, muốn mắng tỉnh bạn học ngốc nghếch này, nhưng ngẫm lại vẫn quyết định im miệng.
Nói cho cùng.
Đây cũng là chuyện của người ta.
Không đâu mà đi quản nhiều làm gì, đến lúc đó người ta nghĩ gì?
Nếu như Kiều Ấu Ngưng thật lòng muốn giúp đỡ em trai thì sao?
Chẳng phải mình thành kẻ xấu sao?
"Mấy người mau nhìn kìa!! Cái kia là cái gì!?"
Tôn Chí Thành đột nhiên hô toáng lên, kéo sự chú ý của Trần Cảnh khỏi điện thoại.
Ngước mắt nhìn, giờ phút này Tôn Chí Thành đang đứng trước mặt Lý Mặc Bạch, tay cầm ly rượu có vẻ như đến mời rượu.
Nhưng vẻ mặt hắn giờ lại không còn vẻ a dua nịnh nọt như lúc trước.
Đó là một loại sợ hãi khó tả.
Tôn Chí Thành dường như nhìn thấy một cảnh tượng không thể tin nổi, cả người ngây ra như phỗng, chỉ có ly rượu trên tay run lên bần bật...
Trần Cảnh theo bản năng nhìn theo hướng mắt của Tôn Chí Thành, quay đầu ra ngoài cửa sổ bao gian.
Hắn thấy ngoài kia vẫn đang mưa to màu đỏ như máu.
Hắn thấy một bàn tay khổng lồ màu da xám xịt xuyên qua tầng mây từ trên trời giáng xuống.
Hắn thấy một đám hỏa cầu đang cấp tốc rơi xuống mặt đất...
Trong đám hỏa cầu đó.
Trần Cảnh mơ hồ có thể thấy một vật thể cơ khí hình thù kỳ dị.
"Kia... Kia là trạm không gian quốc tế!?"
(hết chương này).
Bạn cần đăng nhập để bình luận