Thế Giới Tận Thế Theo Khảo Thí Thất Bại Bắt Đầu

Thế Giới Tận Thế Theo Khảo Thí Thất Bại Bắt Đầu - Chương 415: Trở về tai ương ( thượng ) (length: 9154)

Trong vòng một tháng sau đó.
Trần Cảnh đều đặn đặn giúp lão già uống thuốc.
Không sai, là giúp.
Bởi vì theo một góc độ nào đó mà nói, quá trình uống thuốc không hề suôn sẻ, thậm chí nhiều lần rơi vào trạng thái đình trệ vì Trần Bá Phù phản kháng kịch liệt. Nếu không nhờ Trần Cảnh gọi Jaegertos đè lão nhân xuống rồi đổ thuốc, thì…
“Mẹ kiếp, cái thứ này không phải thứ người ăn!” Trần Bá Phù sau lần đầu tiên dùng thuốc đầy mong chờ, vừa sùi bọt mép vừa chửi rủa như vậy.
Từ lần đó, mỗi lần uống thuốc, Trần Cảnh chỉ có thể “giúp” hắn, hết gọi Jaegertos đè lão nhân thì lại bảo Hassad cầm cái phễu lớn đổ vào miệng.
Theo dặn dò của vị trưởng lão [Đại Phật Mẫu Tự Viện], mỗi ngày sáng trưa tối, Trần Cảnh đều dùng thìa đút thuốc bột cho lão nhân, cũng đúng như lời trưởng lão kia nói, thuốc bột này khi vào miệng rất dễ dính vào cổ họng...
Nếu thuốc bột chỉ đắng cay bình thường thì thôi, dù sao Trần Bá Phù bôn ba nam bắc nhiều năm, đồ ăn khó nuốt cỡ nào cũng từng cho vào bụng rồi, đạo lý thuốc đắng dã tật cũng không phải không hiểu. Nhưng vấn đề là, chỗ thuốc bột này không phải đắng, mà là buồn nôn.
Đúng.
Buồn nôn theo nghĩa đen.
Bột phấn được luyện hóa từ bồ đề thai, mùi vị cũng không hăng, thậm chí khi dùng lúc cho binh khí, lão nhân không hề cảm nhận được bất kỳ mùi lạ nào, nhưng nó lại như thể kích hoạt một đoạn thông tin nào đó trong gen của sinh vật, khiến người ta phản ứng bản năng, điên cuồng nôn mửa. Cảm giác này rất khó diễn tả bằng lời cụ thể.
Dù sao lão già cũng không thể nói rõ.
Lão già chỉ muốn nôn.
Khi giúp lão già uống thuốc, Trần Cảnh không chỉ đổ thuốc vào bụng mà còn hứng những thứ sắp nôn ra… Tóm lại, mỗi lần giúp lão nhân uống thuốc đều là một loại tu luyện.
Trần Cảnh xem như đã tu luyện thành tài.
Ít nhất thì cũng không nôn theo lão già.
Lý do tìm Jaegertos giúp mà không phải người khác cũng chính là vì vậy. Chỉ có những sinh vật thâm không như Jaegertos mới giữ được bình tĩnh trong hoàn cảnh đó, dù không khí tràn ngập mùi nồng nặc của nôn và thuốc bột hỗn hợp, hắn vẫn bình tĩnh đến đáng sợ.
Những ngày “hành hạ” lão già kiểu này.
Thật ra chỉ kéo dài mười ngày.
Mười ngày sau, lão già bắt đầu có dấu hiệu “khá hơn”, cả người giống như tượng sáp tan chảy do nhiệt độ cao, nằm bất động trên giường.
Nếu không phải ba lần bốn lượt tìm Kiều Ấu Ngưng xác nhận đây là hiện tượng bình thường, e rằng Trần Cảnh đã cho rằng đây là cái bẫy của tự viện rồi.
Trong quá trình uống thuốc.
Lão già dần dần mất đi hình dáng người.
Nằm trên giường như một tấm da người lõm xẹp, tròng mắt mất nước, biến thành thứ sần sùi lồi lõm giống như hạt đào.
Nhưng dù vậy.
Trần Bá Phù vẫn còn sống. Thậm chí, sau khi kiểm tra kỹ, Trần Cảnh còn cảm nhận được lão nhân tràn đầy sinh lực hơn, cùng với năng lượng không ngừng hội tụ trong cơ thể…
Lão già cần uống thuốc trong bao lâu?
Mười ngày?
Hay một tháng?
Câu hỏi này không có câu trả lời cụ thể.
Kiều Ấu Ngưng chỉ nói, phải đợi lão nhân biến thành “người kén”, lột xác xong thì tự nhiên có thể dừng thuốc.
Sự thật chứng minh, quá trình biến đổi mà Kiều Ấu Ngưng nói hoàn toàn trùng khớp với thực tế.
Đến ngày thứ ba mươi lăm.
Trần Cảnh không thể tiếp tục giúp lão nhân uống thuốc được nữa.
Vì lão đã biến thành “xác ướp”. Dù vẫn nằm dạng chữ đại trên giường, nhưng lớp da ngoài đã bị rất nhiều sợi tơ máu quấn quanh, tựa như vải quấn trên xác ướp, trông quỷ dị đến rợn người.
Cả người bị bọc trong cái kén thịt đỏ máu này, thi thoảng lại thấy lớp màng mỏng bên ngoài nhúc nhích, lúc phồng lên, lúc lõm xuống. Kiều Ấu Ngưng nói đây là dấu hiệu tốt khi uống thuốc, gần như đã hoàn thành chữa trị…
Từ ngày lão nhân kết kén.
Trần Cảnh luôn túc trực bên giường.
Cứ cách mười mấy phút lại kiểm tra cho lão nhân một lần, xác nhận sinh lực của đối phương vẫn đang tăng lên thì Trần Cảnh sẽ yên tâm đôi chút.
Trong quá trình này.
Cái kén máu cũng không ngừng biến đổi.
Từ trạng thái màng mỏng mềm mại ban đầu.
Đến cuối kỳ dần cứng lại, biến thành một tầng tinh thể máu.
Khi Trần Cảnh cảm nhận được hơi thở của lão nhân đang dần mạnh lên thì biết rõ ngày lão nhân hoàn thành trị liệu không còn xa nữa.
...
“Trước khi Gejero đáp xuống Vĩnh Dạ thành... Ta chưa từng nghĩ lão già này sẽ bị người ta đánh đến mức đó.”
Trên sân thượng của doanh trại.
Trần Cảnh đang nghe Hassad và Lawrence trò chuyện.
Giường của Trần Bá Phù ở ngay gần đó, lúc này cái kén hình tinh thể máu đang rung lên không ngừng, đây là dấu hiệu sắp phá kén.
Từ ba ngày trước.
Sau khi Trần Cảnh phát hiện cái kén bắt đầu rung động, đã nghe theo lời Kiều Ấu Ngưng, vận chuyển cả lão nhân lẫn giường ra nơi thông thoáng. Nghe nói việc này sẽ giúp lão nhân phá kén dễ dàng hơn.
"Hôm nay chắc cũng được rồi nhỉ?" Hassad ngẩng lên xem lịch trên đồng hồ đeo tay, “Nếu ông của cậu nhanh hơn chút nữa thì chúng ta thậm chí còn có thể dẫn ổng đi ăn bữa trưa đấy.”
"Hơi thở của gã điên kia càng lúc càng mờ ảo.” Lawrence lo lắng nhìn quanh.
Lawrence khác với Trần Cảnh, dù khả năng cảm nhận của hắn cũng khá nhạy, nhưng từ vài ngày trước, hắn dần dần không cảm nhận được hơi thở của lão nhân. Nếu không có Trần Cảnh nói đây là chuyện bình thường thì e rằng hắn đã nghi lão già điên này ngủm rồi.
“Hơi thở của ông ấy mờ ảo sao? Sao tôi cảm thấy là càng lúc càng mạnh?”
Trần Cảnh ngáp một cái rồi gãi đầu, cả tháng qua hắn không có một giấc ngủ ngon nào. Dù thể chất của hắn có không ngủ cũng chẳng sao, nhưng tinh thần thì lại mệt mỏi thật.
“A Cảnh, cậu có chắc thứ đồ trên trời này luôn ở đó sẽ không sao chứ?”
Hassad đẩy gọng kính trên sống mũi, con ngươi ẩn sau thấu kính lộ ra một chút bất an. Hắn chỉ vào hắc tinh khổng lồ treo cao trên bầu trời, giọng điệu có chút lo lắng.
“Cái này có phải là quá phô trương rồi không…”
"Người ngoài không thấy được."
Trần Cảnh cười an ủi.
Càng tiếp xúc lâu với hắc tinh, hắn càng biết nhiều về những nghi quỹ liên quan đến hắc tinh từ thâm không… Đúng vậy, hắc tinh ngoài việc có thể dùng làm vũ khí chiến tranh thì còn là môi giới quan trọng của rất nhiều loại nghi quỹ thâm không.
Ví dụ như cách dùng hiện tại.
Lấy hắc tinh làm môi giới để tạo ra một kết giới đặc biệt ngăn cách với thế giới bên ngoài, tựa như Lĩnh vực Ánh trăng mà Raffaello từng dùng, chỉ có điều kết giới này không có phòng ngự mạnh như vậy mà kín đáo hơn.
"Phạm vi hai cây số xung quanh đều bị tôi dùng hắc tinh che giấu, người ngoài không thấy được doanh trại cũng như hắc tinh, đến cả hơi thở cũng không cảm nhận được..."
Trần Cảnh vừa nói, vừa ngước đầu nhìn về phía hắc tinh.
Thật ra hắn vẫn còn một con át chủ bài, nhưng lá bài này hắn chưa từng nhắc với người ngoài... Hắc tinh vừa là môi giới vừa là tọa độ. Nếu thật sự gặp tình huống bất ngờ không ứng phó được, hắn có thể trực tiếp mượn sức mạnh của hắc tinh, chuyển toàn bộ doanh trại vào thâm không.
“Kén hình như muốn vỡ rồi...”
Nghe thấy tiếng Hassad, Trần Cảnh theo bản năng quay đầu nhìn lại, chỉ thấy cái kén máu bao bọc trên người lão nhân đang rung động không ngừng, từ vị trí bụng đã xuất hiện vô số khe hở nhỏ.
Dần dần.
Từng tia hắc vụ đậm đặc bắt đầu chảy ra qua những khe hở kia.
Vì những hắc vụ này được ngưng tụ từ năng lượng thuần túy, nên chúng không hề bay lên như sương mù hoặc bị gió thổi tan mà từ từ chảy xuống mặt đất ở dạng lỏng…
"Xem ra ông nội tôi sắp tỉnh rồi."
(hết chương này)
Bạn cần đăng nhập để bình luận