Thế Giới Tận Thế Theo Khảo Thí Thất Bại Bắt Đầu

Thế Giới Tận Thế Theo Khảo Thí Thất Bại Bắt Đầu - Chương 441: Địa hạ thành bên trong cô hồn ( hạ ) (length: 8633)

Sự thật chứng minh, Ngỗi Nam đích thị là một con khỉ.
Trần Cảnh cùng Trần Bá Phù còn có Jaegertos tính là nhảy xuống sau cùng.
Nhưng trong quá trình bọn họ hạ xuống, lại còn có thể thấy Ngỗi Nam nhảy xuống trước. Nàng cứ như con khỉ thành tinh, ô ô oa oa kêu quái dị, nhảy nhót khắp bốn vách hang, cuối cùng lão nhân mới túm được Ngỗi Nam rồi quật nàng xuống, đến lúc này nàng mới chịu an phận.
"Các ngươi thật là không thú vị gì cả! !"
So với Ngỗi Nam chỉ biết khoanh tay càu nhàu, Ngôn Tước có thể nói là chín chắn hơn rất nhiều, vừa chạm đất đã vội vàng gọi ra ánh trăng, như một tấm đệm hơi đặt ở chỗ mọi người sắp rơi xuống.
Tuy Trần Cảnh bọn họ không cần đến thứ này để giảm xóc, nhưng Kiều Ấu Ngưng rất rõ ràng là cần.
Cho nên lúc nàng chạm đất đã bị Ngôn Tước nhanh tay đỡ lấy, Kiều Ấu Ngưng trực tiếp ôm Ngôn Tước vào lòng, ra sức xoa mặt nàng.
Nàng chỉ cảm thấy cô em gái này thật vừa đáng yêu lại hiểu chuyện!
"Nếu ngoài đời cũng có một cô em gái như vậy thì tốt..."
Kiều Ấu Ngưng thầm than, nhớ đến người nhà ở thế giới cũ sớm đã bị tạo vật chủ một tay đập chết, không hiểu sao lại có chút vui mừng.
"Nghĩ gì vậy?"
Nghe tiếng Trần Cảnh, Kiều Ấu Ngưng theo bản năng quay đầu lại, mặt đầy tươi cười.
"Không có gì, chỉ nhớ lại vài chuyện vui vẻ thôi."
Lúc này, một mặt vô tội Mona đã bị Ngỗi Nam bắt được.
"Ngươi giỏi quá nha..." Ngỗi Nam như đang trêu con nít, hai tay đặt dưới nách Mona rồi nhấc bổng cô bé lên, "Lúc rơi xuống đất không một tiếng động luôn! Còn mạnh hơn cả bọn ta!"
Mona mặt đỏ bừng không biết giải thích thế nào, giãy giụa muốn thoát khỏi tay Ngỗi Nam, nhưng bất đắc dĩ Ngỗi Nam khỏe quá, cuối cùng cô bé chỉ còn cách dùng ánh mắt cầu cứu những người khác.
"Đừng có bắt nạt trẻ con." Ngôn Tước bước đến bên Ngỗi Nam, đá nhẹ vào giày nàng, "Lão đầu ở đây đó, coi chừng bị ổng đánh cho một trận!"
Ngỗi Nam khinh thường 'xì' một tiếng, nhưng vẫn vô thức quay đầu nhìn lão gia tử, chỉ thấy Trần Bá Phù đang nhíu mày nhìn nàng, lập tức chùn bước, vội cười làm lành thả Mona xuống.
"Ta... không phải chỉ đang giỡn với cô bé chút thôi mà... Trêu chọc cô bé chút xíu ấy mà..."
Nghe vậy, Trần Bá Phù chỉ cười.
"Lát nữa lão tử trêu ngươi chơi, đừng có khóc là được."
"..."
Lúc này Trần Cảnh đã dẫn Jaegertos bắt đầu dạo quanh tế đàn.
Nói thật, nơi này theo Trần Cảnh thấy chẳng giống tế đàn chút nào.
Trên phiến đá trơ trụi không có gì, cũng không thấy những ký tự hay hoa văn như tưởng tượng.
Ngoài những hòn đá rải rác xung quanh, thì chỉ có vài bộ hài cốt người không toàn vẹn, như bị ném từ cửa động xuống, gần như đã nát không ra hình người.
Trần Cảnh nhặt mấy khối hài cốt còn khá nguyên vẹn lên xem, chỉ thấy trên những bộ xương trắng bệch này có rất nhiều vết cắn xé, hẳn là do đám ác súc hình người kia gây ra...
"Sau khi cổ thần giáng thế, những thứ như sương mù kia theo tế đàn chạy ra ngoài, nó biến phế tích thành phố thành như bây giờ, còn biến một bộ phận người sống sót thành lũ quái vật kia..." Mona đi theo bên cạnh Trần Cảnh.
So với những người khác, cô bé có vẻ thân thiết với Trần Cảnh hơn.
"Những con quái vật kia dựa vào đây để sinh tồn sao?" Trần Cảnh lắc lắc khúc xương trên tay.
Mona gật đầu, vẻ mặt bất lực che giấu chút sợ hãi.
"Bọn chúng dường như luôn ở trong trạng thái đói bụng, mỗi khắc đều như dã thú đói điên cuồng, hễ gặp sinh vật có sự sống sẽ chủ động tấn công, tất cả những người sống sót không bị biến dị đều bị chúng ăn thịt..."
"Cuối cùng chỉ có ngươi trốn trong tế đàn này nên mới may mắn thoát nạn sao?" Trần Cảnh đầy vẻ hiếu kỳ, "Mấy ngàn năm nay ngươi không cần ăn uống gì sao? Ta thấy chỗ này chẳng có vẻ gì có thức ăn hay nguồn nước..."
Mona ngẩn người, dường như không nghĩ Trần Cảnh sẽ đột nhiên hỏi câu này, một lúc không biết nên trả lời thế nào.
Và đúng lúc này.
Ngỗi Nam ở rìa tế đàn như phát hiện ra cái gì, la lớn gọi mọi người mau đến xem.
Chờ Trần Cảnh dẫn Mona mặt đầy hoảng hốt đến thì mọi người đã vây quanh một vật được che đậy bởi tấm vải bố ma.
"Trong này đựng cái gì vậy?" Ngỗi Nam ngồi xổm trên đất, nhìn vật thể không rõ bị vải bố ma gói kỹ trước mặt, mặt đầy hứng thú, "Sờ thì cứng, gói ghém kín vậy chắc là đồ ngon..."
Không đợi Ngỗi Nam nói xong, Mona đã vội xông lên phía trước, ngăn trước bao vải lắc đầu với mọi người.
"Cái này không phải đồ tốt gì đâu! Mọi người đi chỗ khác chơi đi!"
"Vừa rồi ta đã thấy lạ... Sao ở đây lại có thể cảm nhận được khí tức quen thuộc như vậy..."
Bỗng, Jaegertos luôn im lặng bước lên trước, trực tiếp gạt Mona sang một bên.
Thấy cô bé nhỏ còn muốn tiến lên cản đường, Jaegertos nhấc tay tóm lấy cánh tay cô bé rồi nhấc bổng lên.
"Thả ta xuống!" Cô bé giãy giụa đạp loạn hai chân trong không trung, "Các ngươi không thể mở nó ra!"
"Thả cô bé xuống đi." Trần Cảnh lắc đầu, ra hiệu Jaegertos thả cô bé xuống trước.
Đối với mệnh lệnh của vương, Jaegertos xưa nay đều chấp hành vô điều kiện, cho nên nghe Trần Cảnh bảo thả Mona xuống, hắn bèn ném thẳng Mona ra, Kiều Ấu Ngưng liền tiến lên ôm chặt cô bé vào lòng.
Không đợi Trần Cảnh hỏi gì thêm.
Jaegertos trực tiếp ra tay xé toạc tấm vải bố ma phủ bên ngoài.
Một giây sau...
"Đây là..."
Trần Cảnh không thể tin vào mắt mình, nhìn bộ hài cốt nhỏ nhắn gầy gò khoác trường bào trước mắt, rồi quay sang nhìn Mona mặt đầy hoảng hốt, chỉ thấy cô bé vùng khỏi vòng tay Kiều Ấu Ngưng, run rẩy chắn bộ hài cốt sau lưng.
"Các ngươi đừng nhìn mà..." Mắt Mona đỏ hoe, giọng đầy sợ hãi, "Ta không cố ý dọa mọi người đâu..."
"Ta đã nói mà, quả không sai mà!" Trần Bá Phù dường như đã nhìn thấu thân phận của Mona, vẻ mặt chẳng có gì bất ngờ, "Tuy ta đã nhiều năm không gặp linh thể, nhưng cái loại khí tức đặc biệt của linh thể này thì ta vẫn nhận ra được!"
"Ngươi chết rồi hả?" Ngỗi Nam ngơ ngác hỏi.
"..." Ngôn Tước vẫn kiệm lời, nhìn Mona rồi lại dời mắt đi, không biết đang nghĩ gì.
Kiều Ấu Ngưng thở dài, dường như không đành lòng nhìn bộ hài cốt tan nát rồi được ghép lại, quay mặt đi nơi khác im lặng.
Bộ hài cốt kia vừa nhìn liền biết là của một đứa trẻ.
Dù là hình dáng thân thể hay trang phục trên người, đều giống hệt Mona.
Cũng giống những bộ hài cốt khác.
Trên di hài của Mona có đầy vết do lũ ác súc hình người gặm xé ra, đến đây Trần Cảnh mới nhận ra, tại sao trên làn da của linh thể Mona lại có nhiều dấu nguyệt nha đỏ như máu như vậy...
Không sai.
Tất cả đều là vết tích do lũ ác súc khủng bố đó từng ngụm cắn xé.
Là vết sẹo còn sót lại khi còn sống.
"Vương, người xem này."
Jaegertos nhấc tay lôi Mona ra, sau đó trực tiếp gỡ chiếc vòng cổ đang lủng lẳng trên cổ hài cốt xuống.
Xem màu sắc dây xích và tiếng leng keng, có lẽ nó cùng một loại với cái vòng trên cổ linh thể Mona.
"Cái hình đồ đằng thú này có hơi quen mắt à..."
Trần Cảnh nhận chiếc vòng cổ kim loại Jaegertos đưa tới, cầm trong tay nặng trĩu.
Hình dạng tổng thể của vòng cổ giống như một chiếc đĩa sắt được làm cẩu thả, bề mặt thậm chí không được xử lý vuông vức, lồi lõm bất thường lộ vẻ rẻ tiền.
Trên mặt sau chiếc vòng cổ hình đĩa ném này có khắc một hình đồ đằng thú được làm thủ công kém.
Vừa nhìn qua thì như loài động vật họ chó có cánh dơi.
Nhưng nhìn kỹ lại lần nữa.
Nếu theo hình dạng và đặc điểm của đồ đằng thú này mà nói...
"Đây chẳng phải là Baiaji sao?!"
(hết chương)
Bạn cần đăng nhập để bình luận