Thế Giới Tận Thế Theo Khảo Thí Thất Bại Bắt Đầu

Thế Giới Tận Thế Theo Khảo Thí Thất Bại Bắt Đầu - Chương 380: Mẫu cùng vụ tiên sinh ( hạ ) (length: 8824)

Quen thuộc người chết ngay trước mắt.
Nếu bỏ qua cái lão nhân Randolph nghị viên mới quen không lâu thì không nói.
Thì cảm giác này Trần Cảnh đã rất lâu không trải nghiệm.
Nhớ lần cuối cùng là khi bà nội mất.
Mùi thuốc khử trùng xộc lên trong phòng bệnh đến giờ vẫn còn có thể nhớ lại.
Còn có những tấm ga trắng bị phủ lên, tủ đầu giường với các dụng cụ y tế, tiếng báo động điện tử lặp đi lặp lại không ngừng...
Ký ức đó đối với Trần Cảnh thật khó mà quên.
Cứ như một cái đinh sắt nhỏ ghim vào tim.
Thời gian càng lâu.
Vết rỉ càng nhiều.
Muốn rút ra đã không thể nữa.
Đến bây giờ càng là vết rỉ chằng chịt, cùng thịt trong tim hòa lẫn vào nhau.
Cũng chính vì thế, Trần Cảnh đã nhận ra, mình không phải người giỏi hòa giải với cuộc sống, cũng không phải người có thể hòa giải với bản thân, có những chuyện đối với hắn không dễ dàng gì để trôi qua.
Cho nên.
Hắn không muốn gặp lại chuyện như vậy lần nữa.
"Còn có cách..."
Trần Cảnh như đang tự lừa mình, cũng giống như đang lừa gạt Kiều Ấu Ngưng, nhưng chính bản thân hắn lại tin những lời đó... Phải, ta là vua vực thẳm, cũng là hậu duệ của vị hoàng vương đã đè ép cả một thời đại cựu nhật.
Ánh trăng này làm sao giết được ta.
Sao có thể...
"Không sao... Ta không đau..."
Kiều Ấu Ngưng vẫn mang cái tính không muốn người khác lo lắng, thấy mắt Trần Cảnh đỏ hoe cô có chút sốt sắng, giơ tay muốn sờ mặt Trần Cảnh, lại phát hiện không còn sức.
"Ta giờ đã mất liên kết với vực thẳm... Không triệu hồi được quyến tộc... Cũng không thể dùng những quyền năng đó... Nhưng ta vẫn còn một khả năng..."
Trong khi Trần Cảnh nói, da thịt trắng mịn trên mặt đã lặng lẽ vỡ vụn, như thể liên tục lột xác ngoài của đồ sứ, mảnh vỡ rơi xuống đất chạm nhẹ là hóa thành bụi.
Ngay lúc này, thân thể hắn bắt đầu chuyển đổi "vực thẳm hóa", năng lượng vực thẳm còn sót lại trong cơ thể bắt đầu cuộn trào.
Tuy năng lượng sót lại này không bằng một phần trăm so với thời kỳ đỉnh cao, nhưng ít nhiều gì chắc cũng có tác dụng... Dù chỉ ngăn cản ánh trăng được vài giây cũng tốt.
Gejero có thể xem trái tim mình như bom.
Trần Cảnh cũng có thể.
Nhưng trước đó hắn chưa bao giờ nghĩ tới sẽ làm vậy.
Vì một khi giải tán năng lượng vực thẳm trong cơ thể, nhục thân của hắn cũng sẽ tan biến trong chớp mắt, rốt cuộc hắn đã là thâm không duệ danh sách 4, toàn bộ thân thể đều được vực thẳm rèn lại cho hắn.
"Ta không biết đám năng lượng này còn nghe ta không... Nếu không nghe... Có thể ta sẽ tan biến..."
Nghe giọng Trần Cảnh, Kiều Ấu Ngưng lắc đầu liên tục, trong đôi mắt đẫm lệ lần đầu lộ ra vẻ bi thống.
Nàng không biết Trần Cảnh muốn làm gì.
Nhưng nàng có thể cảm nhận được hơi thở Trần Cảnh đang nhanh chóng tan rã.
"Thật mẹ nó đúng là xui xẻo mà..."
Biểu tình trên mặt Trần Cảnh có chút cay đắng, nụ cười chứa đầy ý tự giễu.
Trong không gian đang dần bị ánh trăng bao phủ này.
Một người chỉ còn một nửa, người còn lại thì giống Spider-Man... Tình cảnh thảm hại như thế này trước đây Trần Cảnh nghĩ cũng không dám nghĩ.
"Cái tên cẩu đồ Vụ tiên sinh đó... Lão tử chết thành quỷ cũng không tha thần..."
"Vụ tiên sinh?"
Kiều Ấu Ngưng ngẩn người, không hiểu vì sao Trần Cảnh lại bỗng nhắc đến vị quan chủ khảo kia.
"Thần thế nào?"
"Ta nói thật với nàng, lần này là thần..."
Ngay lúc Trần Cảnh chuẩn bị nói cho Kiều Ấu Ngưng sự thật.
Trong chớp mắt.
Trần Cảnh đột nhiên phát hiện năng lượng vực thẳm trong người đang không ngừng tuôn ra đã dừng lại.
Không chỉ vậy.
Những tia ánh trăng không ngừng ăn mòn tùy ý trong không gian này cũng dừng lại...
Như thể thời gian trong khoảnh khắc đã ngừng lại.
Tất cả mọi thứ đều ngừng.
Bao gồm cả Kiều Ấu Ngưng.
Giờ phút này nàng như pho tượng không động đậy, đôi mắt ngập tơ máu như ngọc thạch đỏ tươi, đến cả nhịp tim cũng ngừng lại.
"Sao ngươi biết là Vụ tiên sinh làm?"
Đúng lúc này, Trần Cảnh nghe thấy một giọng nói bất ngờ vang lên sau lưng.
Giọng nói này hắn không thường nghe.
Nhưng nghe một lần là đủ để nhớ cả đời.
"Mẫu?!"
Trần Cảnh quay đầu lại, chỉ thấy vị quan chủ khảo tiền nhiệm "Mẫu" đã mất tích từ lâu, giờ phút này đang đứng cách hắn chưa đến hai mét.
Từ đầu đến cuối.
Trần Cảnh đều không phát hiện thần đã xuất hiện thế nào.
Đương nhiên, cũng có thể hiểu được.
Rốt cuộc, cự nhân gầy gò mặc áo choàng vải thô xám xịt này, chính là một trong những tạo vật chủ cao cao tại thượng của mẹ hắn...
Cũng giống lần xuất hiện trước.
Thần mặc một bộ áo choàng nặng nề không kẽ hở, dưới chiếc mũ trùm đầy hoa văn thêu thùa, bóng tối che khuất khuôn mặt không thể diễn tả, chỉ lộ ra một đôi mắt lấp lánh bên ngoài.
Nói thật.
Trần Cảnh nhìn tạo hình này của Mẫu thế nào cũng thấy quen mắt.
Cũng vào lúc này hắn mới nhận ra...
Sao nó lại giống tạo hình áo bào hoàng y của mình đến thế này? !
Áo choàng của thần trừ màu sắc và chất liệu không giống hoàng bào của mình lắm, những chỗ khác không có sự khác biệt lớn, thậm chí có thể nói không có khác biệt.
"Các ngươi còn chưa xong?"
Trong nhất thời Trần Cảnh quên mất thân phận của đối phương, đến sự tôn trọng và lễ phép tối thiểu dành cho tạo vật chủ cũng bỏ qua, nếu không phải chân tay bất tiện, hắn thế nào cũng phải xông lên túm cổ áo Mẫu hỏi xem chuyện gì xảy ra.
"Âm ta một lần còn chưa đủ!?"
"Còn muốn truy sát?"
"Ta mẹ nó rốt cuộc đắc tội thần thế nào!?"
"Đến đây, ngươi làm cái họ sương mù kia ra đây, ta cùng thần tâm sự! Mẹ nó muốn ta chết cũng phải cho ta chết cho rõ ràng chứ!"
"..."
Mẫu không nhớ đã bao nhiêu năm không ai dám nói năng như vậy.
Nhưng thần cũng không có dấu hiệu tức giận, lặng lẽ nghe Trần Cảnh cuồng loạn "chào hỏi thân thiết", phải mất gần năm phút sau mới mở miệng.
"Sao ngươi biết 'Sương Mù' ra tay với ngươi?"
"Ta còn muốn hỏi ngươi đây!" Trần Cảnh giận dữ hỏi lại, "Sao ngươi biết ta biết Vụ tiên sinh xuống tay với ta!"
"Vừa mới nghe."
Mẫu dang tay ra, bất đắc dĩ nói.
"Ngươi vừa mắng thần là đồ chó lúc nãy ta đã nghe thấy, dù ta cho rằng đây là một loại thô tục không lễ phép, cũng không nên dùng lên người tạo vật chủ, nhưng ta cảm thấy ngươi mắng rất có lý."
"..."
Trần Cảnh không biết nói gì cho phải, nhất thời bị Mẫu làm cho choáng váng.
Vì theo ấn tượng của hắn, những người thân là quan chủ khảo tạo vật chủ này đều không phải đồ tốt, đương nhiên cũng có thể là do ấn tượng mà Vụ tiên sinh để lại quá kém... Nói tóm lại, Mẫu vừa ra trận đã thể hiện thái độ khiêm tốn thân thiện như vậy, thật sự khiến hắn có chút trở tay không kịp.
"Trước hết, ta cần phải thừa nhận, những gì ngươi đã trải qua đều đích thực do 'Sương Mù' gây ra, nên ta thay thần xin lỗi ngươi."
"Xin lỗi?"
Trần Cảnh sững người, cơn giận trong lòng còn chưa nguôi.
"Ngươi nhìn xem thần đã giày vò bọn ta ra cái dạng gì!"
"Một người thì rơi xuống biển sống chết chưa rõ!"
"Một người thì như Spider-Man da cũng không có!"
"Lại nhìn ta đây, chỉ còn lại có một nửa!"
Mẫu bất đắc dĩ thở dài, đột nhiên giơ tay lên tháo mũ trùm, lộ ra khuôn mặt xinh đẹp tinh xảo không thể dùng từ nào diễn tả.
Thần tựa như nữ thần nhân loại bước ra từ một bức tranh tường tôn giáo nào đó.
Đó là vẻ siêu phàm thoát tục.
Thậm chí khiến Trần Cảnh cảm thấy có chút chói mắt quá mức, đó là một vẻ đẹp tột đỉnh.
Cũng vào lúc này, giọng nói của Mẫu mới bắt đầu thay đổi.
Từ một giọng nam nữ trung tính mơ hồ.
Dần chuyển thành giọng nói mang đậm đặc trưng của phụ nữ.
Trong sự thành thục.
Lại lộ ra chút uy nghiêm và bất đắc dĩ.
"Cho nên, ta thay thần xin lỗi ngươi."
(Hết chương này)
Bạn cần đăng nhập để bình luận