Thế Giới Tận Thế Theo Khảo Thí Thất Bại Bắt Đầu

Thế Giới Tận Thế Theo Khảo Thí Thất Bại Bắt Đầu - Chương 457: Ai roi Hoàng vương ( hạ ) (length: 9191)

"Thật đáng tiếc, không thể."
Berghel bất đắc dĩ xòe tay, ngữ khí tiếc nuối không hề giả tạo, dường như thật sự cảm thấy tiếc nuối vì không giúp được Trần Bá Phù.
"Kho quân bị truyền thừa có giới hạn, huống chi cho dù ta để lại không phải hình ảnh mà là bản thể... ta cũng không giúp ngươi thăng cấp lên danh sách được."
"Vì sao?" Trần Bá Phù khó hiểu hỏi, bởi vì theo hắn thấy, người này thân là cựu nhật chi vương, đứng đầu danh sách, gần như không khác gì thần linh trong truyền thuyết... chẳng lẽ giúp ta lên một danh sách thôi khó vậy sao?
"Từ danh sách 7 lên danh sách 8, hai cấp bậc này khác biệt lớn hơn ngươi tưởng tượng, với sinh vật danh sách 8 thì ngươi không khác gì phàm nhân, hiểu ý ta chứ?"
"Giống như Đồ Linh ở Huyền Không thành từng nói... tiên phàm khác biệt?"
"Cũng gần như vậy."
Berghel gật đầu, miệng cũng lẩm bẩm, bao năm rồi mà Đồ Linh vẫn còn thần thần thao thao.
"Nếu chuỗi thức ăn có dạng kim tự tháp thì theo ta chỉ có hai tầng, tầng cao nhất là sinh vật danh sách tám, còn tầng dưới cùng thì bao gồm cả sinh vật danh sách 7 như ngươi với lũ phàm nhân kia."
Trần Bá Phù nghe tới đây không khỏi cau mày.
Dù hắn luôn coi danh sách tám là cảnh giới trong truyền thuyết, nghĩ rằng đạt tới cấp bậc đó chắc cũng cân tài cân sức với Gejero, nhưng nghe lời Berghel nói... dường như sức mạnh danh sách tám còn vượt xa tưởng tượng của hắn.
Một bước thành thần, lùi một bước làm phàm nhân.
Ý là vậy đúng không?
"Ta nói thẳng, lúc còn sống ta cũng là sinh vật danh sách tám, nên ta không thể nào bồi dưỡng tùy tiện một sinh vật cùng cấp bậc với ta được, rõ chưa?"
"Ngươi... Ngươi cũng mới danh sách tám?!"
"Đó là giới hạn của chúng ta..." Berghel thở dài, "Cả đời ta cuối cùng cũng chỉ có thể dừng ở cấp bậc này... chỉ có thâm không Hoàng vương từng thử xung kích danh sách cao hơn... hòng đối phó những tạo vật chủ kia..."
"Cao hơn danh sách tám... Danh sách chín?!" Trần Bá Phù kinh ngạc nhìn Berghel, "Vậy Hoàng vương là sinh vật danh sách chín sao?!"
"Không phải."
Berghel lắc đầu, có vẻ không muốn nhắc đến người cũ đó.
"Hắn tấn thăng thất bại, nên chiến tranh mới kết thúc."
Nói xong, Berghel đặt tay trái lên vai Trần Bá Phù, giọng nói cũng trở nên rất nhẹ, cứ như người bệnh sắp chết.
"Dù ta không thể giúp ngươi thăng danh sách, nhưng ta có thể cho ngươi mở mang kiến thức về con đường ta từng đi, cho ngươi hiểu rõ hơn về cách vận dụng quyền năng, còn cuối cùng ngươi có lên vương được không... thì tùy số mệnh."
"Ta có một câu hỏi." Trần Bá Phù nhìn hắn.
"Nói đi."
"Nếu sinh vật danh sách tám mạnh như ngươi nói, vậy sao Gejero..."
"Sao nó không quét sạch các ngươi một mẻ? Sao nó vẫn chịu sự chế tài của vị diện?" Berghel cười, "Thực tế cảnh giới của chúng cũng chỉ hơn các ngươi chút thôi, nếu xem sinh vật danh sách tám như thần trong hiểu biết của các ngươi... thì chúng chỉ là bán thần."
"Bán thần..." Trần Bá Phù vẻ mặt suy tư, "Là ở giữa danh sách bảy và tám?"
"Đúng vậy."
Berghel gật đầu, bàn tay nắm vai Trần Bá Phù đột nhiên siết chặt.
"Thời gian chúng ta không còn nhiều, tranh thủ xem đi... Xem ta đã sáng tạo danh sách này thế nào!"
Trong một bí cảnh khác ở kho quân bị.
"Đó là... hắc tinh của A Cảnh?"
Kiều Ấu Ngưng đi tới bên bờ hồ dừng chân, ngẩng đầu nhìn hắc tinh treo trên trời, vẻ mặt kinh ngạc và khó hiểu.
Vì nàng không hiểu sao mình lại tới đây... không, có lẽ từ đầu nàng đã mơ hồ.
Nếu con chuột tên Jerry kia không nói sai, thì mọi người đều bị lời truyền thừa triệu hồi đến, vậy sao có phần của ta được?
Dù sao phật mẫu vẫn còn đó.
Truyền thừa của phật mẫu đều ở trong chùa...
Nhưng cũng có một khả năng.
Ở thời cựu nhật, phật mẫu từng để lại truyền thừa ở kho quân bị.
Nhưng cái nơi quái quỷ này thế nào cũng không liên quan gì đến phật mẫu, nơi này giống chỗ Trần Cảnh nên đến hơn... hắc tinh treo trên trời, thánh quang lơ lửng ở chân trời, còn có nhà thờ vô danh đằng xa kia, với những đồ đằng thâm không khắp nơi.
Đứng ở bờ hồ vắng lặng.
Kiều Ấu Ngưng nhất thời không biết nên đi đâu.
Cả thế giới yên tĩnh đến đáng sợ.
Làm nàng cảm thấy bất an không hiểu.
Đúng lúc nàng đang mờ mịt.
Nàng bỗng thấy có người nắm tay mình.
Quay đầu lại.
Là một người nữ mặc trường bào có khuôn mặt kỳ dị.
"Đừng sợ, không sao đâu."
Giọng nữ nhẹ nhàng dịu dàng, như dòng suối êm tai, dù mặc trường bào rộng vẫn khó giấu dáng người uyển chuyển, chỉ là mặt nàng... như bị moi ra, cả khuôn mặt hư vô quái dị, giống Trần Cảnh lúc đội mũ trùm hoàng y.
"Ngươi là ai..." Kiều Ấu Ngưng bản năng muốn giật tay ra, nhưng ý nghĩ này chỉ thoáng qua, vì nàng cảm thấy người này sẽ không hại mình, cái cảm giác chung một danh sách... còn hơn cả phật mẫu.
"Ta là cội nguồn của danh sách sinh mệnh, cũng là người luôn chờ đợi ngươi."
Nữ mặc trường bào dắt Kiều Ấu Ngưng đi dọc bờ hồ, giọng nói thì thầm ôn nhu.
Vì chiều dài trường bào không nhiều, chỉ che được đến đầu gối, thậm chí còn không che hết bắp chân và mắt cá chân trắng nõn của nàng, nên Kiều Ấu Ngưng có thể thấy rõ... ở mắt cá chân nàng có đeo một chuỗi vòng vàng, gắn mấy chiếc lục lạc đáng yêu, bước đi thì kêu leng keng.
"Hoàng vương gọi ta là A Linh, ngươi cũng có thể gọi ta vậy."
"Ngươi là cội nguồn danh sách sinh mệnh... Vậy phật mẫu là..."
"Phật mẫu?"
A Linh bỗng dừng bước, dường như đang nhớ lại gì đó.
"Ngươi đang nói đến Niggurath sao?"
"Ừm..."
"Nàng là một phần ta tách ra từ bản nguyên, xem như con ta đi..." A Linh nói đến đây, bỗng đưa tay che khuôn mặt hư vô, "Ôi chao! Ta còn chưa kết hôn mà! Chắc không tính là con ta được!"
"???" Kiều Ấu Ngưng ngơ ngác.
"Nàng ở thời đại của ngươi còn sống sao?" A Linh hỏi.
"Còn sống." Kiều Ấu Ngưng gật đầu.
"Ra sao rồi?" A Linh hỏi tiếp.
Kiều Ấu Ngưng nghĩ một lúc, cuối cùng vẫn nói thật: "Không tốt lắm, dường như bị thương tổn, đến nay vẫn chưa phục hồi..."
A Linh im lặng, nhìn hoa dại mọc ven hồ, không biết đang nghĩ gì.
"Nơi này là đâu?" Kiều Ấu Ngưng không nhịn được tò mò hỏi, "Ta thấy nhiều đồ đằng thâm không trên đường đến đây..."
"Nơi này là Kakosha."
A Linh dịu dàng như trưởng bối, xoa đầu Kiều Ấu Ngưng.
"Cũng là nhà của chúng ta."
...
Ở bí cảnh mà Trần Cảnh ở... à không, đúng hơn là nơi ký ức mà tiên sinh sách dẫn hắn đến.
Tóm lại.
Khi Trần Cảnh phục hồi ý thức, hắn phát hiện mình đang đứng giữa thảo nguyên vàng, không xa có một đám hình thù kỳ quái đang gặm cỏ... dê sao?
"Đồ tạp chủng chó má!"
Nghe thấy tiếng quát từ phía sau, Trần Cảnh theo bản năng quay đầu lại xem con súc sinh nào bất lịch sự vậy.
Nhưng khi vừa quay đầu.
Kèm theo tiếng gió rít bén nhọn, một roi da dài quật vào mặt hắn.
"Ngọa Tào???"
Trần Cảnh theo bản năng ôm mặt, chỉ cảm thấy mắt trái như mất thị giác, thoáng chốc không thấy gì nữa.
Dựa vào con mắt phải còn sót.
Trần Cảnh mơ hồ thấy một người cao lớn xa lạ đứng bên, người đó cầm roi da đầy gai ngược, đoạn gần roi có một thứ gì vỡ tan... Tròng mắt.
"Mẹ nó!" Trần Cảnh đau đớn che hốc mắt, chỉ thấy lòng bàn tay một cảm giác ấm áp.
Hạ tay xuống mới thấy.
Bàn tay toàn là máu.
Mang theo hơi ấm cơ thể và mùi tanh nồng nặc.
Một thứ máu hắn chưa từng thấy, màu như hoàng kim!
Bạn cần đăng nhập để bình luận