Thế Giới Tận Thế Theo Khảo Thí Thất Bại Bắt Đầu

Thế Giới Tận Thế Theo Khảo Thí Thất Bại Bắt Đầu - Chương 363: Phật mẫu giả thân · Phục ma nghi quỹ ( thượng ) (length: 8750)

Mấy ngày nay, nhân loại sống không yên ổn chút nào.
Từ khi một trăm ba mươi vạn sinh vật ánh trăng gây ra hỗn loạn, rồi đến việc thỉnh thoảng xuất hiện thi thể thí sinh bị biến thành "Dị chủng" lang thang khắp nơi, cuối cùng là hành động tru sát kẻ địch chung của nhân loại do Nemo khởi xướng...
Chỉ trong vòng vài chục tiếng đồng hồ ngắn ngủi.
Nhận thức của nhân loại về cựu duệ đã thay đổi nhiều lần.
Mà nguyên nhân chính yếu trong những chuyện này... chính là Trần Cảnh.
Thực lực hắn thể hiện đã vượt xa ấn tượng của nhân loại về cựu duệ.
Đó là một loại sức mạnh gần như thần thánh.
Vì vậy, khi Raffaello dẫn dắt ánh trăng ở các nơi bùng phát, tốc độ hoảng loạn lan rộng không nhanh, bởi vì có rất nhiều người tin chắc rằng Trần Cảnh sẽ bảo vệ họ.
Sự thật đúng là như thế.
Ngày hôm đó, thế giới không bị những sắc màu khác thường từ quần tinh xâm chiếm, vô số cột sáng quỷ dị từ trên trời giáng xuống, bẻ gãy, nghiền nát và đánh tan những ánh trăng trắng xám kia.
Từ đó.
Xã hội loài người lại bước vào một vòng hoan hỉ mới.
Bản tính sùng bái kẻ mạnh của phần lớn mọi người khiến danh tiếng của Trần Cảnh lại một lần nữa lên cao, thậm chí có giáo phái lựa chọn giải tán ngay tại chỗ, khắp nơi tìm thợ thủ công muốn tạc tượng Trần Cảnh, muốn giành trước mọi người một bước để chiêu mộ tín ngưỡng cho Trần Cảnh.
Nhưng tất cả những biến đổi xuất hiện trong xã hội loài người này.
Trần Cảnh đều không để ý đến.
Sự chú ý của hắn đều tập trung vào vùng biển phát ra ánh sáng trắng xám u ám kia.
"A Cảnh! Ngầu quá!" Lý Mặc Bạch phấn khích chạy đến bên cạnh Trần Cảnh, con mắt sinh học yếu ớt phát ra ánh sáng lam, "Ta vừa mới nhận được tin tức! Những ánh trăng lao ra từ dưới đất đều biến mất rồi! Đều bị chiêu thức quyến tộc của ngươi đánh tan!"
"Thế thì tốt quá."
Trần Cảnh cười không để ý, cũng chẳng quan tâm chuyện nhỏ nhặt này.
"Rốt cuộc tìm được bản thể của hắn..."
"Ngươi đi một mình?" Lúc này Lý Mặc Bạch mới phản ứng, không cần đoán cũng biết Trần Cảnh chuẩn bị làm gì tiếp theo, "Không dẫn chúng ta theo à?"
"Chuyện không nắm chắc ta không làm." Trần Cảnh cười nói, "Ta có nắm chắc giết hắn, không có nghĩa ta có nắm chắc bảo vệ các ngươi, loại sắp chết phản công linh tinh này là đáng sợ nhất..."
Ngay khi Trần Cảnh vừa nói đến đây, mặt biển vốn đang dậy sóng đột nhiên lại sục sôi, hai bóng hình to lớn từ đáy biển nhanh chóng bơi lên mặt nước, loại khí tức quen thuộc này chỉ khiến Trần Cảnh nhớ đến lão già bất tử nào đó...
"Mấy thứ quái quỷ này là tượng đá?" Lý Mặc Bạch nhìn mấy bóng hình hiện ra từ nước biển, theo bản năng nhíu mày, "Khí tức của chúng giống với Raffaello ghê."
Chưa đợi Trần Cảnh lên tiếng, trong đầu đã vang lên giọng nói của "Hắn".
"Đây là 'Khinh thiên sứ' được làm theo bản thể giáo hoàng của ẩn tu hội, thực lực chắc tầm từ hạng 4 đến hạng 5, ta lúc trước khi thoát khỏi Vĩnh Dạ thành đã gặp mấy thứ này trên đường, mẹ nó đáng sợ... Nhưng đối với ngươi mà nói, chúng không phải là mối đe dọa."
"Rõ rồi."
Lúc này, những dị sắc thâm không hoàn thành nhiệm vụ ở các nơi trên thế giới, đã dần dần tụ tập tại điểm Nemo sau lần triệu hồi của Trần Cảnh.
"Rất mạnh." Kiều Ấu Ngưng dường như đã rèn luyện được nhãn lực, chỉ liếc mấy bức tượng đá kia liền có câu trả lời, "Đều tầm hạng 4 trở lên."
"Mấy thứ này đều là bảo bối của ẩn tu hội, đoán chừng là giáo hoàng để lại phòng thân." Trần Cảnh chậm rãi đứng dậy, chuẩn bị dẫn theo dị sắc thâm không xuống dọn dẹp.
"Đừng mà!"
Lý Mặc Bạch đột nhiên nắm lấy tay áo Trần Cảnh, đáng thương lắp bắp nói.
"Mấy thứ có thể dễ dàng làm được như này! Ngươi để lại cho ta chơi chút đi!"
"Ngươi chắc chứ?"
"Chắc chắn á, không phải chỉ hạng 4 thôi à, ai mà không được..." Lý Mặc Bạch một tay khẽ vung, một thanh "Pháp kiếm" dài chừng ba thước xuất hiện trong lòng bàn tay hắn.
Đây là di vật được truyền thừa trong nội bộ [Đồ Linh nghiên cứu hội].
Nhưng dường như đã được cải tiến.
Âm dương ngư điện tử trên chuôi kiếm không ngừng xoay tròn, lưu quang trên hai bên thân kiếm cũng phát ra ánh sáng đỏ nhạt.
"Ta cũng có thể giúp một tay!" Kiều Ấu Ngưng vội vàng mở miệng, sợ Trần Cảnh cảm thấy mình vô dụng, nếu ngay cả việc dọn dẹp nhỏ này cũng không làm được, thì làm bạn bè của Trần Cảnh chẳng phải là quá mất mặt sao...
Trần Cảnh nghĩ một lát, cuối cùng cũng gật đầu.
"Được thôi, ta thấy độ khó không lớn, các ngươi tự làm đi."
"Ái chà chà cuối cùng cũng đến lúc ông đây ra oai rồi!"
Lý Mặc Bạch xoa tay chuẩn bị nhảy xuống từ lưng Baiaji, nhưng không ngờ Kiều Ấu Ngưng lại nhanh hơn hắn... Đương nhiên, Kiều Ấu Ngưng không nhảy xuống, chỉ là đem cánh tay phải liền với bàn tay phải từ trên người "hái" xuống, ném thẳng vào biển lớn đen ngòm.
Cảnh này làm cả Trần Cảnh bọn họ đều ngơ ngác.
"Ngươi... Ngươi đây là..."
"Đây là quyền năng của ta."
Kiều Ấu Ngưng cười vỗ vỗ vào ống tay áo trống rỗng, mặt cắt cánh tay đã hái xuống không thấy máu, thậm chí cả cơ bắp và xương cốt cũng không thấy, mà là một mảng tuyết trắng như ngọc óng ánh.
"Sau khi thức tỉnh ta đã hòa làm một với phật mẫu, cho nên muốn sử dụng quyền năng cấp cao, cần phải dùng chính cơ thể mình làm vật dẫn."
"Có thể gắn trở lại không?" Trần Cảnh cau mày hỏi.
"Đương nhiên rồi!" Kiều Ấu Ngưng cười nói, "Một lát nữa nó sẽ tự quay về thôi!"
Cùng lúc đó, cánh tay phải bị Kiều Ấu Ngưng ném xuống biển đã bắt đầu phình to, không biết là do ngấm nước mà phình ra hay vì nguyên nhân khác, chỉ trong vài giây ngắn ngủi đã phồng lên thành một cục thịt khổng lồ.
Sau đó.
Cục thịt vỡ tan không tiếng động.
Một sinh vật quỷ dị toàn thân đỏ rực dường như không có da, bò ra từ kẽ hở của cục thịt, tiến thẳng về phía những "Khinh thiên sứ" của ẩn tu hội.
Chiều cao của các khinh thiên sứ đều bằng nhau.
Đại khái tầm ba mươi mét.
Còn sinh vật quỷ dị mà Kiều Ấu Ngưng gọi ra, ban đầu chỉ cao tầm mười mét đổ lại.
Nhưng càng tồn tại lâu.
Hình thể của nó càng phình to ra.
Khi nó đi đến trước mặt khinh thiên sứ thì đã cao hơn những tượng đá kia một cái đầu.
Trần Cảnh trong thế giới khác đã gặp không ít sinh vật kỳ lạ, nhưng loại vừa có dáng dấp phật vừa giống ác quỷ không da này thì đây là lần đầu tiên hắn thấy.
"Nó là quyến tộc của ngươi?" Trần Cảnh tò mò nhìn Kiều Ấu Ngưng.
"Không phải."
Kiều Ấu Ngưng lắc đầu, thấy Trần Cảnh hỏi, cũng nghiêm túc giải thích.
"Nó tên là Phật Mẫu Giả Thân, là một bộ phận cơ thể ta."
"..."
"Tỷ à đừng có dọa người chứ!" Lý Mặc Bạch lộ ra vẻ sợ hãi, vừa lải nhải vừa nhảy xuống từ lưng Baiaji, "Ngươi nói câu này làm ta nghe sợ hãi quá... Tiểu Cảnh Tử! Xem ba ba biểu diễn cho ngươi cái gì gọi là độc lĩnh phong tao!"
Nghe thấy câu này, người trong cuộc là Trần Cảnh thì không có phản ứng gì, nhưng Jaegertos vẫn luôn im lặng đi theo bên cạnh hắn lại có chút không chịu nổi.
"Vương." Giọng nói của Jaegertos có chút trầm thấp.
Lúc này Trần Cảnh vẫn đang tập trung đánh giá Phật Mẫu Giả Thân, nghe Jaegertos gọi mình liền quay đầu liếc mắt một cái.
"Sao vậy?"
"Ta có thể chém hắn không?" Jaegertos nắm chặt thanh thập tự kiếm bản rộng trong tay, nhìn Lý Mặc Bạch đang xa xa rơi xuống mặt biển.
"Chúng ta còn có chính sự phải làm, không rảnh phản ứng hắn."
Trần Cảnh lại quay đầu lại, nhìn vùng đáy biển phát ra ánh sáng trắng xám yếu ớt.
"Huống chi thằng nhóc đó vận đen từ bé, giống như bị động thuộc tính ấy, cứ hễ khoe mẽ là y như rằng bị vả mặt..."
"Thật sự xui vậy sao?" Động tác của Jaegertos chậm lại, có chút không tin lời Trần Cảnh nói, cảm giác như Trần Cảnh đang khuyên nhủ mình.
"Thật á, ta lừa ngươi làm gì, không tin tự ngươi xem đi."
Lời vừa dứt, Trần Cảnh theo bản năng liếc mắt nhìn về phía Lý Mặc Bạch, rồi lại bĩu môi ra hiệu bảo Jaegertos nhìn sang bên đó.
Theo hướng tay Trần Cảnh chỉ mà nhìn.
Jaegertos lập tức ngây người.
Vì vừa nghiêng đầu, hắn vừa vặn thấy Lý Mặc Bạch bị một trong số những khinh thiên sứ đè xuống biển, vừa xuống chưa được hai giây thì đã liên tiếp nổi bọt khí lên rồi.
"Hắn đúng là đồ bỏ đi mà..."
(hết chương này).
Bạn cần đăng nhập để bình luận