Thế Giới Tận Thế Theo Khảo Thí Thất Bại Bắt Đầu

Thế Giới Tận Thế Theo Khảo Thí Thất Bại Bắt Đầu - Chương 181: Xuyên qua mặt kính chi vật (length: 8715)

Là ảo giác sao?
Trần Cảnh không thể tin nhìn mặt gương kia, cho dù trong thế giới kia có được rất nhiều kiến thức, hắn vẫn cảm thấy có chút sởn tóc gáy, bởi vì hình ảnh này quá quỷ dị không thể diễn tả.
Giờ phút này.
Người trong gương, vô luận ngũ quan hình dạng hay khí chất thần thái đều giống hắn như đúc, chỉ có trang phục là khác biệt.
"Trần Cảnh" trong gương vẫn mặc chiếc hoàng bào rách rưới mềm mại như tơ lụa, vì không đội mũ trùm, nên có thể nhìn rõ mặt hắn ngay tức khắc.
"Ngươi nhìn gì đấy?"
Ngỗi Nam thấy Trần Cảnh cứ nhìn chằm chằm nhà vệ sinh, liền theo ánh mắt hắn nhìn sang, miệng nghi hoặc hỏi nhỏ.
"Trong đó có cái gì sao?"
"Ngươi... Ngươi không thấy sao?" Trần Cảnh không tin hỏi, giơ tay chỉ vào "chính mình" trong gương, trong giọng nói lộ ra chút hoảng sợ khó kìm, "Ngươi không thấy thứ trong gương à?"
"Trong gương có gì à?" Ngỗi Nam nhíu mày, chống nạnh đứng thẳng người, nhìn kỹ vài lần, lập tức kinh hô, "Ngọa Tào, thật là có!"
"Thấy rồi chứ! Ngươi cũng thấy rồi chứ!"
"Đúng! Ta thấy vẻ đẹp trai của mình trong gương!"
"... Ngươi có thể đừng đùa ngay lúc này không!?"
"Các ngươi la cái gì thế?"
Ngay lúc này, cửa phòng ngủ đột nhiên hé ra một khe nhỏ, lộ ra nửa khuôn mặt của Trần Bá Phù.
"Ông tới vừa hay!" Trần Cảnh nhảy xuống giường, vội vàng kéo ông vào nhà, rồi dẫn ông thẳng tới nhà vệ sinh, "Ông xem trong gương kia có gì!"
"Cái này hả?"
Trần Bá Phù chỉ vào tấm gương trên tủ phòng tắm, đầu ngón tay suýt chút nữa chọc vào mũi người trong kính.
"Đúng..." Trần Cảnh khẩn trương gật đầu.
"Ừm..."
Trần Bá Phù đột nhiên xoay người sang chỗ khác, gần như mặt đối mặt với người trong kính.
"Thứ trong gương không tầm thường đâu..." Trần Bá Phù vẻ mặt ngưng trọng, đưa tay sờ mái đầu bù xù của mình, "Lại có vẻ đẹp trai của ông đây nữa!"
"..."
Sự sợ hãi cuối cùng trong lòng Trần Cảnh bị ông cụ dẹp tan triệt để.
Mệt mỏi.
Không sao cả.
Thích thế nào thì cứ thế đấy đi...
"Rốt cuộc trong gương thế nào?" Trần Bá Phù thấy vẻ mặt đứa cháu trai trở nên khó coi, vội vàng cười ngượng ngùng đổi chủ đề, không dám trêu nó nữa, "Ta thấy cái gương này bình thường mà!"
"Có một người đứng bên trong, mọi người đều không thấy sao?"
Nghe lời này, vẻ mặt Trần Bá Phù và Ngỗi Nam lập tức ngẩn ra, sau đó cùng nhau quay đầu nhìn vào gương.
"Ai đứng trong đó?" Trần Bá Phù hỏi, giờ phút này ông có thể thấy từ vẻ mặt càng thêm khẩn trương của Trần Cảnh, phỏng đoán này không phải là đùa giỡn.
"Ta."
Trần Cảnh nhìn vào gương, khẽ nói.
"Người trong gương giống ta như đúc, hắn mặc hoàng bào, lại còn có ý thức, cứ nhìn chằm chằm chúng ta mãi..."
Nghe Trần Cảnh nói vậy, Trần Bá Phù chỉ thấy có chút kinh ngạc.
Ngỗi Nam thì bị dọa sợ hãi, có lẽ nàng có nỗi sợ tâm lý với những thứ mắt thường không nhìn thấy được.
"Đừng làm ta sợ mà!" Ngỗi Nam ôm chặt lấy cánh tay Trần Cảnh, hoàn toàn quên mất vẻ hách dịch của mình lúc nãy.
"Ta không hù dọa các ngươi..."
Trần Cảnh nhìn chính mình trong gương, cảm thấy quỷ dị cực kỳ.
"Từ lúc ông vào cửa, mắt của hắn cứ theo ông, giờ lại đang nhìn ngươi chằm chằm..."
"Nhìn ta chằm chằm?" Ngỗi Nam ngơ ngác.
"Ừm."
Trần Cảnh cũng thấy kỳ lạ.
Lúc đầu hắn tưởng người trong gương tới tìm hắn, nhưng giờ thì... Người trong gương, dường như lại cảm thấy hứng thú với ông cụ và Ngỗi Nam hơn.
Ngay lúc đó, người trong gương đột nhiên động.
"Hắn" trước dời mắt khỏi Ngỗi Nam, sau đó lại liếc nhìn ông cụ... Cuối cùng quay đầu đối diện với Trần Cảnh.
"Ngươi là ai?" Trần Cảnh bất giác hỏi.
"Hắn" không đáp lời.
"Trần Cảnh" trong gương chỉ gượng cười, thậm chí còn thấy rõ sự áy náy trong mắt "hắn".
Ngay khoảnh khắc đó.
Trần Cảnh nhờ ánh đèn trước gương, đột nhiên phát hiện người trong gương có chỗ khác biệt với hắn... Chủ yếu là ở đôi mắt.
Hắn trong gương.
Đôi mắt chưa bao giờ có vẻ mỏi mệt, con ngươi cũng trở nên vô cùng ảm đạm, không thấy chút ánh sáng nào.
"Sao ngươi không nói gì..." Trần Bá Phù vỗ vai Trần Cảnh, vẻ mặt hơi khẩn trương, "Đừng ngẩn người ra thế! Người trong gương đang làm gì? !"
Người trong gương đang làm gì?
"Hắn" chẳng làm gì cả.
Chỉ im lặng nhìn Trần Cảnh.
Cuối cùng trùm mũ hoàng bào lên.
Trong nháy mắt.
Khuôn mặt mỏi mệt liền biến mất trong hư vô của chiếc mũ trùm hoàng bào.
Dần dần...
"Hắn" biến mất.
Tấm gương trước mắt Trần Cảnh lại khôi phục bình thường, nhìn thoáng qua, trong gương chỉ còn hình bóng ba người bọn họ đứng trong nhà vệ sinh.
"Hắn biến mất rồi..." Trần Cảnh kinh ngạc nói.
"Biến mất?"
Trần Bá Phù luôn quan sát cái gương này, nhưng kiểm tra kỹ thế nào cũng không thấy chút khác thường... Không có khí tức quái dị, không có dấu hiệu bị ô nhiễm bởi cựu nhật tàn uế, không có gì cả.
"Ta thấy cái gương này rất bình thường mà..."
"Chắc là ảo giác của ta thôi."
Trần Cảnh cắt ngang lời Trần Bá Phù, đột nhiên cảm thấy nhức đầu, một cảm giác mê muội như sọ não bị chèn ép khiến hắn có chút đứng không vững, theo bản năng liền vịn vào Ngỗi Nam bên cạnh.
"Ta vừa mới thăng cấp danh sách không lâu, chắc tinh thần có chút không ổn định, nghỉ ngơi một thời gian chắc không sao..."
"Ngọa tào đừng dọa ta nha!" Ngỗi Nam vội vàng ôm lấy eo Trần Cảnh, sợ cái tên bệnh tật này không cẩn thận ngã xuống, "Hay là cậu lên giường nằm nghỉ đi! Tớ thấy sắc mặt cậu hình như..."
Ngay lúc Trần Bá Phù vội vàng bước lên đỡ Trần Cảnh, Trần Cảnh, người mà gần như thấy mọi vật đều chồng lên nhau, bỗng nhiên thấy người trong gương lại trở lại...
Cũng không biết do thị giác có vấn đề, hay "hắn" và bộ dáng lúc trước thật sự khác biệt.
"Hắn" trong gương trông rất mơ hồ.
Sương mù mông lung.
Như một tấm ảnh chụp mờ do hiệu ứng Gaussian.
"Hắn lại trở về rồi..." Trần Cảnh lẩm bẩm nói.
Nghe thấy lời này, Ngỗi Nam và Trần Bá Phù cùng nhau quay đầu nhìn lại, nhưng vẫn không thấy gì cả.
"Cậu lại bị ảo giác? ?" Trần Bá Phù càng lo lắng hơn, giọng nói run rẩy, "Hay là giờ chúng ta đi tìm bác sĩ ở nghị viện khám xem, biết đâu..."
Trần Cảnh không nghe rõ lời ông cụ, vẫn chăm chú nhìn vào tấm gương kia.
Trong ánh mắt nghi ngờ của hắn, người trong gương đột nhiên giơ tay lên, từ từ đặt lòng bàn tay lên mặt kính.
Một giây sau.
Một vật thể tròn màu vàng dần dần "hiện ra".
"Keng" một tiếng.
Trần Cảnh không thể tin phát hiện, vật kia lại xuyên qua tấm gương, rơi thẳng vào bồn rửa mặt trong tủ phòng tắm...
Là ảo giác sao?
Trần Cảnh càng thêm đau đầu.
Cũng là ngay khoảnh khắc này.
Ngỗi Nam và Trần Bá Phù đồng loạt quay đầu.
Họ dường như cũng nghe thấy tiếng vừa rồi.
"Tiếng gì thế..."
Trần Bá Phù trước tiên nghi hoặc nhìn vào gương một cái, rồi lại cúi xuống, thấy vật thể màu vàng nằm trong bồn rửa, giọng lập tức trở nên kinh ngạc.
"Này... Vật này từ đâu ra? !"
- Hôm nay hai chương ~ 【 thứ bảy chủ nhật giữ gốc hai chương, trước không thêm chương, thứ hai tiếp tục tăng thêm nha ~ 】 【 Vì kịch bản sắp chuyển sang thế giới bề ngoài, nên cuối tuần muốn sắp xếp lại kịch bản một chút, tránh đến lúc đó mắc lỗi ~ 】 【 Chúc mọi người cuối tuần vui vẻ nha ~ 】 ———————— Cảm ơn mọi người đã tặng phiếu đề cử và nguyệt phiếu!
(`) cúi người!
Cảm ơn tất cả bạn bè đã đến ủng hộ, cám ơn sự ủng hộ của các bạn, yêu các bạn!
(Hết chương này).
Bạn cần đăng nhập để bình luận