Thế Giới Tận Thế Theo Khảo Thí Thất Bại Bắt Đầu

Thế Giới Tận Thế Theo Khảo Thí Thất Bại Bắt Đầu - Chương 319: Song tinh treo cao chi địa ( thượng ) (length: 13304)

"Đôi A!"
"Đôi 2!"
"Vương tạc!"
"Họ Ngỗi ngươi bị bệnh à? Ba người đánh địa chủ ngươi lại tạc ta?"
"Ái chà bài trong tay ta có thể chạy mất, ngươi xem ta xử lý hắn thế nào là xong ngay thôi..."
Trong sòng bạc ở lầu ba thành trại khói mù lượn lờ, ánh đèn treo lờ mờ đầy vết rỉ, lắc lư như sắp rớt xuống đập chết kẻ xui xẻo.
Trong phòng, trước bàn đánh bài duy nhất, Ngỗi Nam và Ngôn Tước ngồi đối diện nhau, bên cạnh còn có một gã tráng hán cao chừng 2m5, 2m6.
Hắn có vẻ cũng là dân cư chạy từ Huyền Không Thành đến, hai con mắt sinh học đảo điên con xúc xắc, cánh tay xăm ba lá bài JQK.
Lúc này Ngỗi Nam đang cẩn thận xào bài poker trên tay, sau khi nổ bài của Ngôn Tước là đồng minh nông dân, nàng biết cơ hội của mình tới.
"Ba lá kèm một!" Ngỗi Nam gần như đập mạnh tay bài xuống bàn.
Ngôn Tước liếc mắt nhìn ba lá 10 kèm một lá 4 trên bàn, không nói gì.
"Bom."
Tráng hán cẩn thận từng chút đặt bốn lá bài lên bàn, sau đó như lơ đãng quét mắt về phía Trần Cảnh đang ngồi trong góc.
Thấy Trần Cảnh chỉ cười gật đầu, hắn mới thở phào nhẹ nhõm.
"Không đi?" Tráng hán dò hỏi.
"Ngươi cứ ra đi!" Mặt Ngỗi Nam lộ vẻ ngưng trọng.
"Máy bay..." Tráng hán cẩn thận thả xuống mấy lá bài cuối trên tay, "Cái đó... Ngỗi tỷ... ta hết bài rồi..."
Tráng hán cùng Ngỗi Nam bọn họ đánh bài là ông chủ sòng bạc này.
Nghe Tsueno Kushiro nói hắn là người không tệ.
Ít nhất sòng bạc của hắn mỗi ngày thắng thua không lớn, tiền cược cũng không giới hạn, nên ở đây toàn những người đến giết thời gian.
Giờ phút này, Ngỗi Nam nhìn chằm chằm bàn đánh bài, mặt xám như tro, còn Ngôn Tước thì trừng mắt liếc nàng một cái.
"Bảo ngươi tạc lung tung! Đáng đời!"
"Cũng không phải là thua không nổi..." Ngỗi Nam mặt mày nghiêm trọng đếm thẻ đánh bạc, hai mắt đỏ lên như sắp khóc đến nơi.
"Trần ca, cái này..."
"Nên chơi thế nào thì chơi thế ấy, mọi người chỉ là cho vui thôi mà." Trần Cảnh tay cầm ly nước ép quả không rõ loại gì, vừa nhấp môi vừa an ủi ông chủ sòng bạc, "Ngươi coi như cho nàng học một bài đi, không sao."
"Không chơi không chơi! Chán phèo!" Ngỗi Nam bực bội đứng dậy, "Lão đầu tử vừa dùng radio gọi chúng ta ăn cơm kìa!"
Mấy ngày sau khi từ di tích cổ trở về, Trần Cảnh bọn họ sống khá nhàn hạ.
Ít nhất mọi người đều cho là như vậy.
Trần Bá Phù và Lawrence thỉnh thoảng xuống đánh bài, hoặc lên lầu tìm Hassad đang tuyệt vọng trò chuyện.
Dù họ nói đi khuyên Hassad, nhưng Trần Cảnh thấy thế nào cũng cảm thấy họ đi vui sướng khi người gặp họa thì có.
Còn về Ngỗi Nam và Ngôn Tước, hai người ở trong thành trại lại tìm không ít hoạt động giải trí, ngoài việc tìm người đánh bài, trên lầu còn có phòng game, lầu mười một còn có cả quán karaoke...
Nói thật Trần Cảnh chẳng hiểu, mấy bài hát trong quán karaoke cứ như niệm kinh ấy, hát có cái gì hay?
So với họ, Trần Cảnh bận bịu nhiều hơn.
Đặc biệt là sau khi Jaegertos và Baiaji trọng sinh.
Mỗi ngày hắn đều phải dành thời gian nhìn chằm chằm hai người bọn họ trong thâm không.
Ừ.
Jaegertos và Baiaji vừa hồi sinh liền phát hiện ra dị sắc đang nuốt chửng hành tinh kia.
Còn chưa kịp để Trần Cảnh ngăn cản, hai người hiếm khi đồng tâm hợp lực định chơi nó một vố...
Kết quả như dự đoán lại chết.
Đến khi lần thứ hai trọng sinh, Jaegertos và Baiaji lại thông minh hơn.
Bọn họ trước hết tìm Trần Cảnh "khóc lóc kể khổ" nói cái đồ đó không có võ đức, gặp mặt liền hạ độc, sau đó lại cảm thấy ủy khuất bắt đầu phàn nàn, không hiểu Trần Cảnh tại sao lại mang thứ xui xẻo này vào thâm không.
Nói chung là bây giờ thâm không rất náo nhiệt.
Trần Cảnh dỗ bọn họ như dỗ con mình vậy.
Một mặt dỗ dành "Cái đồ đó không có não nên đừng chấp nó", một mặt lại vỗ ngực đảm bảo "Ta yêu hai ngươi nhất, sao lại thích cái thứ quái dị này chứ".
Dù sao cũng mất không ít công sức, Trần Cảnh mới miễn cưỡng dỗ bọn họ yên.
Hơn nữa trong quá trình đó, Trần Cảnh còn nhận ra một việc.
Đó là đầu óc của Jaegertos và "hắn" trong đầu mình hình như không được bình thường cho lắm.
Nhớ lần trước hỏi bọn họ có biết "Lăng mộ Hắc Pharaoh" không, bọn họ đều nói không biết, hoàn toàn không nghe thấy bao giờ.
Nhưng sau đổi thành vài chữ, hỏi bọn họ có biết "Hắc Pharaoh" không.
Thì bọn họ lại tỏ vẻ là biết rõ mười mươi.
Thật sự Trần Cảnh rất nghi ngờ bọn họ đang đùa giỡn mình.
"Hắc Pharaoh là một trong những bạn chí cốt của Hoàng Vương." Jaegertos nói vậy, "Lãnh địa của hắn trước đây là một vùng hoang mạc, bầu trời nơi đó thỉnh thoảng sẽ lâm vào bóng tối vô biên, chỉ còn lại hai ngôi sao trắng làm bạn."
"Hắc Pharaoh là một kẻ ham vui, trước đây còn trêu đùa Hoàng Vương không ít lần, nhưng Hoàng Vương lại không ghi hận hắn, chỉ thấy hắn kẻ này hơi phiền." "Hắn" trong đầu Trần Cảnh nói như vậy.
Cho nên.
Từ thông tin trước mắt Trần Cảnh có thể tổng kết được.
Lăng mộ Hắc Pharaoh tám chín phần mười ở phía bắc Vùng Đất Chết.
Hẳn là ở trong một hoang mạc nào đó, nơi đó có hai ngôi sao đặc trưng, cánh cổng vào lăng mộ ở trên ba mươi tám mặt tinh thể dị hình.
Nghĩ đến những manh mối hữu ích nhưng mờ ảo này, ngay cả lúc ăn cơm Trần Cảnh cũng hơi thất thần.
Thực ra Trần Cảnh rất lo lắng.
Thời gian trở về biểu thế giới càng gần.
Hắn càng thêm lo lắng.
Vì Trần Cảnh không biết tình hình bên Raffaello thế nào.
Sau trận chiến Vĩnh Dạ, Raffaello chỉ ló mặt mấy lần trên diễn đàn rồi sau đó hoàn toàn biến mất.
Không cần đoán cũng biết.
Hắn chắc chắn đang chuẩn bị cho việc trở về biểu thế giới.
Dù sao Raffaello đâu phải người ngu.
Hắn hiểu rõ hành động của mình đã gây ra hậu quả gì, hại chết nhiều người như vậy, về đến biểu thế giới hắn không có kết quả tốt đẹp nào.
Thêm vào yếu tố Trần Cảnh nữa, giữa bọn họ xem như đã kết thành tử thù.
Không có khả năng hòa hoãn.
Chỉ có ngươi chết ta sống.
Cho nên... Hắn rốt cuộc đang chuẩn bị cái gì?
Tuy "Hắn" trong đầu Trần Cảnh cũng là người đích thân giết Raffaello, nhưng tình hình ở thời không kia lại không chắc trùng khớp với thời không này, hơn nữa cho dù hai thời không giống nhau hoàn toàn thì Raffaello cũng không dễ đối phó như vậy.
. . .
"Cho nên nguyên nhân các ngươi không tìm thấy hắn, chính là ở những ánh trăng đó, hắn đã thành công dung hợp bản nguyên Gejero từ lần đầu tiên trở về biểu thế giới rồi, đến lần này trở lại biểu thế giới, hắn quay về bằng thân phận 'phân thân của Gejero'... Thực ra hắn vẫn luôn ẩn nấp trong không gian thứ nguyên do Gejero tạo ra cho hắn."
"Tìm thấy hắn rất khó sao?"
"Không khó lắm."
"Giết hắn dễ không?"
"Không dễ."
"Thực lực hắn hơn ta nhiều lắm sao?"
"Thì không phải, chủ yếu là do nguyên nhân của Gejero, sau khi Gejero hoàn thành nghi thức giáng lâm thì việc muốn giết người thân thuộc của hắn trở nên không dễ như vậy, cho nên tốt nhất ngươi nên nghĩ cách khác, cố gắng trước khi quay về biểu thế giới phải hoàn thành nghi thức thăng cấp danh sách 4... Danh sách Thâm Không, cấp bậc thứ tư là một ranh giới quan trọng!"
. . .
Trong đầu Trần Cảnh vẫn luôn vang vọng cuộc trò chuyện với "Hắn".
Thăng cấp danh sách 4?
Ai mà chẳng muốn?
Nhưng vấn đề là, chuyện này đâu phải chỉ muốn là được!
Hiện tại đến cái lăng mộ Hắc Pharaoh ở đâu còn không có manh mối gì nữa là!
Nghĩ đến đây Trần Cảnh lại càng nhức đầu.
Nhưng may mà tình hình thực tế cũng không tệ đến mức đó, ít nhất màn sáng đã nhắc nhở hai điều kiện, hắn cũng đã hoàn thành một trong số đó.
———————— 1: Thí sinh cần phải tiến vào "Lăng mộ Hắc Pharaoh".
2: Thí sinh cần sắp xếp pháp trận nghi quỹ theo như nhắc nhở trong lăng mộ, sau đó mượn "Tinh vụ vô danh" để kích hoạt nghi quỹ hoàn thành thăng cấp danh sách...
———————— Tuy chưa tìm thấy lăng mộ Hắc Pharaoh, nhưng "Tinh vụ vô danh" nhắc tới trong điều thứ hai xem kiểu gì cũng thấy có liên hệ với dị sắc thâm không kia.
Hơn nữa hắn đã xác nhận với Baiaji.
Ở kỷ nguyên Cựu Nhật cực kỳ xa xưa, dị sắc kia cũng từng có một biệt danh là "Tinh vụ vô danh".
Cho nên, môi giới thăng cấp danh sách hắn đã tìm được, giờ chỉ còn thiếu đến lăng mộ Hắc Pharaoh hoàn thành nghi thức cuối cùng...
"Aida, tên nhóc con lạc quan chút coi sao, cả ngày mày ủ mặt mày mày."
Có lẽ cảm nhận được tâm trạng ngưng trọng lại lo lắng của Trần Cảnh, giọng của "Hắn" lại vang lên trong đầu.
"Ít nhất vận may của ngươi cũng không tệ, chưa tìm được lăng mộ mà lại tìm thấy môi giới rồi, biết đâu đây là số mệnh định rồi, cái gì nên có thì sẽ có thôi."
"Hi vọng vậy."
Trần Cảnh thở dài, ngẩng đầu nhìn về phía hai ông lão còn đang tranh cãi trên bàn ăn.
"Làm việc cho cháu ta, ông cũng phải để ý một chút chứ!" Trần Bá Phù vừa uống rượu vừa trách móc Hassad, "Nó thân phận như nào ông cũng rõ rồi, thêu hoa trên gấm dễ dàng, cho than sưởi ấm trong ngày tuyết rơi mới đáng quý... Mẹ bà ông có thể bớt nóng nảy khi ăn cơm không, nghe ta nói đã chứ!"
"Nghe đây."
Hassad bất đắc dĩ nhìn về phía Trần Bá Phù, "Ta cũng không phải là không muốn hỗ trợ, chủ yếu là tin tức về di tích cổ này thực sự khó tìm, trên đất chết đều không có manh mối gì liên quan đến lăng mộ kia."
"Ngươi trước kia không phải ở Huyền Không thành sao? Ta nghe nói mạng lưới tình báo của Huyền Không thành là khoa trương nhất trong ba thành chủ đạo đấy..." Lawrence đột ngột hỏi, "Ngươi ở đó không có cách nào sao?"
"Cách quái gì! Bọn họ hận không thể lột da ta!" Hassad mặt khổ sở nói, "Nếu như ta còn ở Huyền Không thành thì có thể đi cơ sở dữ liệu giúp các ngươi tìm kiếm, nhưng bây giờ... Ai!"
"Cứ từ từ tìm thôi."
Trần Cảnh thấy Hassad có vẻ khó xử, liền lên tiếng hòa giải.
Rốt cuộc có nhiều chuyện không thể cưỡng cầu.
"Đến lúc nó sẽ đến." Trần Cảnh xem như đang an ủi Hassad, kỳ thực là đang tự an ủi, nói chuyện đồng thời cũng thuận tay gắp một miếng thịt cho Anu đang ngồi cạnh.
Kể từ khi cô bé này bị Trần Cảnh biết thân phận dân thâm không, vị thế của nàng trong thành trại cũng tăng lên vù vù, mỗi lần ăn liên hoan Hassad đều sẽ gọi nàng đến.
"Để ta quay đầu lại đi hỏi thăm." Hassad buông bát đũa, cầm khăn lau miệng, "Ta cảm thấy không nên bám vào từ khóa hắc pharaoh, giống như ngày đó A Cảnh đã nói đấy, vùng hoang mạc phía bắc đất chết... Biết đâu lần theo vị trí địa lý đi tìm sẽ dễ hơn."
"Càng gần phía bắc đất chết, các hoang mạc tự nhiên hình thành càng nhiều, tìm ra không dễ." Trần Bá Phù thở dài.
"Hắn không phải còn nói có song tinh treo cao sao..." Hassad sờ cằm, "Chúng ta có thể dựa vào đặc điểm này để tìm kiếm sao!"
"Khó tìm." Lawrence lắc đầu, "Ta từng lăn lộn ở khu vực phía bắc đất chết một thời gian, trong đó bầu trời chỉ có mặt trời thiêu đốt người, ban đêm rất hiếm khi xuất hiện, cho dù có tối cũng chỉ là đầy trời tinh vân vặn vẹo, không thể nào phân biệt được một ngôi sao đơn độc."
"Song tinh treo cao? Là nói sau khi trời tối chỉ xuất hiện hai ngôi sao sao?!"
Anu đang cắm cúi ăn cơm bỗng ngẩng đầu lên, dùng giọng cực kỳ hưng phấn hỏi câu này.
Mọi người đều theo bản năng nhìn sang, đặc biệt là Trần Cảnh đang ngồi bên cạnh nàng.
"Có lẽ vậy." Trần Cảnh nói, thấy ánh mắt Anu lộ vẻ mơ hồ mong chờ, "Có phải ngươi đã từng nghe truyền thuyết này trên đất chết?"
"Không! Không phải truyền thuyết!"
Anu hưng phấn đứng lên.
"Ta tận mắt thấy rồi! Ngay ở trong hoang mạc phía bắc! Người bộ lạc của ta đều từng thấy!"
Nói rồi, Anu không nhịn được kéo góc áo Trần Cảnh.
"Năm ngoái khi bộ lạc di chuyển, từng gặp qua thiên tượng kỳ lạ này trong hoang mạc phía bắc đất chết, sau khi trời tối chỉ có hai ngôi sao màu trắng cực lớn treo trên bầu trời đêm!"
- Đệ nhất chương đến rồi ~ ba ngàn chữ hơn úc ~ (hết chương này)..
Bạn cần đăng nhập để bình luận