Thế Giới Tận Thế Theo Khảo Thí Thất Bại Bắt Đầu

Thế Giới Tận Thế Theo Khảo Thí Thất Bại Bắt Đầu - Chương 717: Trên đời lại không Vĩnh Dạ thành ( thượng ) (length: 7949)

Đối với Trần Cảnh mà nói, một lần nữa trở về thế giới này giống như trở về nhà vậy, bởi vì cuối cùng người thân bạn bè đều ở đây, nên hắn thả lỏng hơn so với lúc ở thế giới bên ngoài, cũng không sợ bị người hoài nghi chỉ vì một vài chuyện nhỏ nhặt.
Suy cho cùng, điều mà lão đầu tử ghét nhất là việc người khác nói nhảm sau lưng.
Đặc biệt là việc xoi mói cái lưỡi của cháu đích tôn nhà mình.
Nếu để lão đầu tử nghe thấy có người sau lưng nói xấu Trần Cảnh, rằng hắn chỗ này không đúng chỗ kia không bình thường… Vậy phản ứng đầu tiên của lão đầu tử tuyệt đối không phải là hoài nghi mà là một cái tát nổ đom đóm mắt.
“Cháu trai ta chỗ nào không bình thường? Mẹ nó ta thấy các ngươi mới không bình thường!”
Đương nhiên.
Trần Bá Phù đúng là tin tưởng Trần Cảnh vô điều kiện, nhưng điều đó không có nghĩa là lão đầu tử ngốc.
Hắn là người thân duy nhất của Trần Cảnh, lại là người đã chăm sóc Trần Cảnh từ nhỏ đến lớn… Trần Bá Phù có thể xem là người hiểu rõ Trần Cảnh nhất, nói hắn là con giun trong bụng Trần Cảnh cũng không quá đáng, chỉ là bình thường lão đầu tử không muốn thể hiện ra ngoài, nguyên nhân cũng rất đơn giản.
Lão nhân không muốn tạo quá nhiều áp lực cho Trần Cảnh.
Ông biết Trần Cảnh vẫn luôn nỗ lực “trưởng thành”, muốn dựa vào năng lực của bản thân để trở thành một người lớn đáng tin cậy, nhiều chuyện có thể gây áp lực cho hắn, gần như ông đều sẽ chôn kín trong lòng… Cho nên chỉ cần không phải chuyện nguy hiểm đến tính mạng, lão nhân dù đoán được cũng sẽ không hỏi nhiều.
Ví dụ như hiện tại.
Trong khi mọi người đang tiến hành “hội nghị mở rộng Kakosha” ở thâm không thần điện, nghe Trần Cảnh nói về “kế hoạch” một cách hùng hồn, Trần Bá Phù chỉ mỉm cười.
Ông có thể cảm giác được, Trần Cảnh đã thay đổi hoàn toàn.
Sự thay đổi này không chỉ về tính cách, mà còn ở trong quan niệm lâu dài.
Sau khi Trần Cảnh thăng lên danh sách thứ bảy, hắn không còn do dự suy nghĩ nhiều nữa, khi gặp phải những vấn đề khó giải quyết cũng không còn dùng thái độ ôn hòa để giải quyết, càng không còn như con ruồi không đầu chạy khắp nơi hỏi ý kiến người khác…
Hắn đã có ý tưởng của riêng mình.
Hắn cũng có sức mạnh để thực thi những điều đó.
Sự tự tin toát ra giữa những dòng chữ đó không hề gây khó chịu, mà ngược lại còn rất thuyết phục, khiến người ta vô thức cảm thấy hắn rất đáng tin.
“Vậy nên phương châm mở rộng Kakosha của chúng ta là như thế này.” Trần Cảnh cầm ly trà trước mặt lên, từ tốn nhấp một ngụm trà đậm Ryan đã pha giúp hắn, “Dùng tín ngưỡng thâm không thay thế mọi tín ngưỡng cổ thần, mượn đó khiến cho thế giới hỗn loạn này ổn định hoàn toàn, còn về sau sẽ phát triển thế nào… thì là chuyện sau này.”
Nghe đến đây, mọi người có mặt đều tỏ vẻ không có ý kiến gì, suy cho cùng chiến tranh từ xưa đến nay đại khái đều như vậy… Dù Trần Cảnh đúng là người chủ động khơi mào chiến tranh trên danh nghĩa, nhưng không thể phủ nhận ý tốt của hắn.
Tựa như Jaegertos đã nói.
Vì thiên hạ thương sinh sao.
Cũng không nhìn xem cái thế giới này đang rối tung thành cái dạng gì?
Toàn bộ thống nhất, thờ phụng thâm không.
Đến lúc đó, cái thế giới này còn có tranh chấp gì nữa sao?
“Cản đường đều xử lý?” Tự Dạ ghi chép, cẩn thận lặp lại hỏi một lần.
“Đúng, không để lại một ai.” Trần Cảnh tựa vào ghế vàng, vẻ mặt lười biếng thở ra một hơi, “Nhưng việc ta nói cản đường, có thể không cùng với ý ngươi hiểu.”
Trần Cảnh vẫn là Trần Cảnh.
Cho dù tính cách thay đổi lớn cũng vẫn là hắn.
Nên một số việc nhất định là hắn không làm được.
“Mục tiêu chính của chúng ta cơ bản tập trung vào Huyền Không Vĩnh Dạ, các khu vực khác vẫn nên lấy hòa bình làm chủ, vạn sự dĩ hòa vi quý… Trừ phi gặp phải loại không có mắt, hoặc là hiểu lầm về thâm không, một hai phải cản trở chúng ta truyền bá tín ngưỡng, những người như vậy không đáng đồng tình, trực tiếp chơi chết luôn là được.”
“Những tín đồ thổ dân thì xử lý thế nào?” Tự Dạ không lộ vẻ gì hỏi, “Theo ta được biết, ở nhiều khu vực hẻo lánh có tín ngưỡng cổ xưa của thổ dân, bọn họ dù không nhảy ra cản đường, tất yếu cũng sẽ gây ảnh hưởng đến…”
“Loại này thì thôi.” Trần Cảnh cười nói, “Muốn tin hay không thì tùy, đừng nhảy ra gây phiền phức cho chúng ta là được.”
“Hiểu rồi.” Tự Dạ gật đầu.
“Nếu có người chủ động muốn tìm chúng ta gây hấn, vậy thì để hắn cả đời này cũng không quên được ‘kích thích’.” Trần Cảnh cười nhẹ, biểu tình trên mặt ôn hòa nhưng giữa những dòng chữ lại có chút mùi tanh máu.
“Ta hiểu.” Tự Dạ gấp sổ ghi chép, vẻ mặt như có điều suy nghĩ, “Cho những người có tín ngưỡng kiên định một không gian sống, rồi tìm cơ hội từng bước xâm chiếm tín ngưỡng của họ… Đây quả thực là một cách thu phục lòng người dễ làm.”
“Ta biết Huyền Không Thành vẫn luôn chuẩn bị, nên chúng ta cũng không thể ngồi yên chờ chết, phải nắm bắt thời điểm này, nhanh chóng mở rộng thế lực thâm không, tuy ta không cần tín ngưỡng, nhưng thâm không yêu cầu.”
Trần Cảnh lại một lần nữa nâng chén trà lên, chậm rãi nhấp một ngụm.
“Tín đồ thâm không càng nhiều, nó càng nguyện ý ban cho tín đồ những sức mạnh đặc biệt, cho nên… Mọi người cố gắng lên nha!”
Với chuyện tốt cả đám có thể uống ké canh, còn thâm không thì ăn thịt như này, mọi người có mặt không có nửa ý kiến, thậm chí còn phấn chấn hơn trước.
Không ít người trực tiếp lập địa hóa thân thành phe chủ chiến, đều bày ra một bộ dáng hăng hái, hận không thể bây giờ liền giương cao đại kỳ thâm không, đi vì tín ngưỡng mà chiến.
“Vậy… chúng ta vừa đánh vừa đưa người mới vào sao?” Tự Dạ hỏi, “Có cần khảo hạch gì không?”
“Chuyện này mọi người không cần bận tâm, ta sẽ tự mình dẫn những ‘người có duyên’ gia nhập Kakosha.” Trần Cảnh nói đến đây cũng không nhịn được bật cười, trong đầu thoáng qua ba triệu tín đồ trong đám thí sinh.
“Đúng, còn một vấn đề nữa, trước kia chúng ta từng hỏi ngươi, nhưng ngươi nói để mở xong họp sẽ nói chuyện…” Ngỗi Nam giơ tay lên, mặt không vui vẻ, “Bây giờ có thể nói chưa?”
“Là chuyện quan hệ quyến tộc bị cắt đứt?” Trần Cảnh hỏi.
“Đúng!” Ngỗi Nam khoanh tay, hậm hực nói, “Dựa vào cái gì mà liên kết quyến tộc của chúng ta đều bị cắt đứt?! Nhưng Jaegertos với Baiaji và Tsueno Kushiro bọn họ… Sao họ vẫn duy trì quan hệ quyến tộc với ngươi?!”
Nghe thấy lời của Ngỗi Nam, mọi người không khỏi lặng lẽ gật đầu.
Đầu tiên họ khó hiểu nhìn Trần Cảnh, lại quay đầu nhìn Tsueno Kushiro ngồi ở góc bàn tròn.
Khi liên kết quyến tộc bỗng nhiên bị cắt đứt trước đây, mọi người còn chưa biết chuyện gì xảy ra, theo bản năng đều cho rằng Trần Cảnh gặp chuyện bất trắc… Nhưng rất nhanh họ phát hiện không hợp lý!
Bởi vì sau khi bị Trần Cảnh đơn phương cắt đứt liên kết quyến tộc, họ phát hiện trong rất nhiều quyến tộc đã chuyển hóa của Trần Cảnh, còn có một bộ phận rất nhỏ vẫn duy trì liên kết quyến tộc với Trần Cảnh.
Điểm này rất dễ đoán được.
Bởi vì khí tức thâm không trên người những người đó căn bản không hề biến mất!
“Thật ra ta cũng không biết nên giải thích như thế nào.”
Trần Cảnh nhìn từng gương mặt tràn ngập nghi hoặc, không nhịn được đưa tay gãi gãi đầu.
“Ngay khi thăng cấp thành công, ta cảm thấy giống như đã cắt đứt liên kết với rất nhiều quyến tộc…”
Bạn cần đăng nhập để bình luận