Thế Giới Tận Thế Theo Khảo Thí Thất Bại Bắt Đầu

Thế Giới Tận Thế Theo Khảo Thí Thất Bại Bắt Đầu - Chương 514: Không người u linh hạm đội ( hạ ) (length: 8200)

Trần Cảnh cũng không biết Đồ Linh sau khi xem tin nhắn trả lời sẽ có phản ứng gì.
Nhưng trực giác mách bảo hắn rằng, Đồ Linh không có khả năng cứ thế từ bỏ ý định tiêu diệt hắn.
Ít nhất là ở giai đoạn hiện tại, Đồ Linh sẽ không dễ dàng buông tha... Mặt khác, thế giới song song tựa như một lời nguyền rủa? Chỉ cần có thế giới song song tồn tại thì không thể tránh khỏi việc bị tạo vật chủ nhắm đến cho đến chết?
Thật là ba hoa.
Có một câu nói rất hay.
Thể chất mỗi người mỗi khác.
Vận may cũng vậy.
Từ những tin tức mà "Hắn" cung cấp trước mắt, Trần Cảnh cảm thấy mình dường như là kẻ may mắn nhất trong đám người được hồi sinh từ không gian sâu thẳm. Không những có "Hắn" giúp đỡ, bày mưu tính kế, thậm chí còn gian lận, cuối cùng còn gặp được Hoàng Vương trong kho vũ khí, từ đó thay đổi danh sách thăng cấp cố định, biến thành danh sách mới có thể thông tới cấp bậc thứ chín.
Vậy nên, vẫn là câu nói kia, mỗi người mỗi khác.
Mấy thời không khác đều gặp chuyện, không có nghĩa là thời không của ta cũng vậy!
Đồ Linh, tên khốn đó coi thường ai vậy!
"Phụt..."
Sau khi hoàn thành lần thoát ra không gian sâu thẳm đầu tiên, Trần Cảnh vừa về đến thế giới thực tại, đã không nhịn được chống gối nôn khan.
Đây không phải là "say xe".
Mà là vì không gian bị nén ép quá dữ dội khi vừa rồi đang đếm số.
Cảm giác thân thể bị biến dạng do nhiễu sóng không gian gây ra... Nói thật, Trần Cảnh không cảm thấy đau đớn lắm, chỉ là thấy buồn nôn, giống như não bị nhét vào bình thủy tinh rồi bị lắc mạnh ba ngày ba đêm, nhìn đồ vật gì cũng thấy nhòe bóng.
"Đại ca, anh đừng có nôn ra đấy nhé, mất mặt quá."
"Nôn khan mà cũng làm như trúng gió ấy!"
"Nhưng mà nói đi cũng phải nói lại... Chẳng phải anh thiết lập điểm thoát ra ở mấy trăm km bên ngoài sao? Sao vẫn ở chỗ này thế này?"
"Ta đi đâu mà biết được... Phụt..."
Vị trí mà Trần Cảnh đang đứng vẫn là bên trong Cửu Thiên Ứng Nguyên cung. Khung cảnh xung quanh vẫn y như lúc hắn rời đi, những "tù nhân" bị hắn đánh chết đều nằm nguyên tại chỗ, không khí nồng nặc mùi tanh máu.
Sau khi trấn tĩnh lại gần nửa phút, Trần Cảnh mới lau miệng, từ từ đứng thẳng dậy.
"Các huynh đệ, giờ ta cũng xem như là người từng đối mặt với cổ thần..." Trần Cảnh dang tay, nhón chân, vươn vai một cái thật mạnh, xương sống lập tức phát ra tiếng răng rắc khiến hắn vô cùng sảng khoái, "Không ngờ lại chạy nhanh nhẹn như vậy... Ta còn tưởng rằng sẽ bị Đồ Linh đánh gần chết trước chứ..."
"Anh hèn đến thế kia, ai mà đánh được anh?"
"Hắn" nấp trong đầu Trần Cảnh không nhịn được mà mỉa mai, lời nói toát ra sự khinh bỉ từ tận đáy lòng.
"Từ lúc vừa bước vào không gian số, anh đã dồn toàn bộ sự chú ý để duy trì liên lạc với không gian sâu thẳm, đừng tưởng ta không biết nhé, nếu nó mà gây ra chút động tĩnh lớn, thật sự là chỉ cần một tát cũng đủ giết chết loại người như anh... Ta cá rằng anh sẽ chạy còn nhanh hơn cả chó đấy!"
"Nói gì vậy chứ!"
Trần Cảnh tức giận cãi lại, trong lòng thập phần bất mãn.
"Ta là người hèn đến thế à!"
"Có hèn không thì tự anh biết rõ đi, ta còn thấy ngượng dùm anh ấy..."
… Khi Trần Cảnh lại một lần nữa xuất hiện, Các phương sĩ Ly Hận Thiên đã hoàn toàn trợn tròn mắt.
Bởi vì bọn họ chưa từng nghĩ tới...
Một sinh vật chỉ thuộc cấp bậc thứ năm trong danh sách.
Sau khi tiến vào không gian số liệu, thế mà còn có thể sống sót trở về... Chuyện này có khoa học không vậy?!
"Hắc hắc..."
Lý Mặc Bạch cười lạnh liếc mắt nhìn, thấy mọi người đều có vẻ mặt không thể tin nổi, đặc biệt là đám phương sĩ thế hệ trước có lòng tin vô hạn vào Đồ Linh, thấy bọn họ há hốc miệng, con ngươi gần như muốn lồi cả ra ngoài... Lý Mặc Bạch chỉ cảm thấy biểu cảm của mấy ông bà già này cũng quá lố rồi, quả thực còn thú vị hơn cả mấy show hài nữa.
"Sao có thể..." Sư phụ của Lý Mặc Bạch lẩm bẩm, giọng nói run rẩy không kiểm soát, "Tiến vào mạng lưới ảo không gian số... Đồ Linh thiên tôn không thể nào trừ khử không nổi cái tai họa này..."
Đúng vậy.
Mọi chuyện trong không gian số liệu, Đồ Linh đều không hề phát trực tiếp.
Hình ảnh trên màn hình thực tế ảo từ đầu đến cuối vẫn dừng ở Cửu Thiên Ứng Nguyên cung trống rỗng.
Không hề khoa trương khi nói, lúc nhìn thấy Đồ Linh túm Trần Cảnh vào không gian số liệu, hầu như tất cả các phương sĩ thế hệ trước đều thở phào nhẹ nhõm.
Bởi vì bọn họ đều biết rất rõ, trong không gian quỷ dị kia, Đồ Linh có sức mạnh thần thông đáng sợ đến cỡ nào.
Đừng nói là Trần Cảnh chỉ đứng thứ năm trong danh sách, mà ngay cả ông của hắn, Trần Bá Phù, cũng sẽ chết chắc nếu bị lôi vào trong đó, tuyệt đối không có khả năng trốn thoát...
Chính vì họ nghĩ như vậy, Lý Mặc Bạch đã vô cùng lo lắng khi nghe lão đạo thuật lại chuyện xảy ra, cho đến khi thấy Trần Cảnh trở về, anh mới dám yên lòng.
Quả không hổ là huynh đệ của ta!
Chuyện này mà cũng không chết?
Quá trâu bò!
"Có lẽ nào thiên tôn cố ý bỏ qua cho hắn?" Có người lên tiếng nghi vấn, dù gì Trần Cảnh cũng chỉ là một kẻ hậu duệ cũ chân chính đứng thứ năm trong danh sách, với thực lực của hắn thì bất luận nhìn thế nào cũng không thể trốn thoát được.
"Đúng! Chắc chắn là thiên tôn đã tha cho hắn một mạng!"
"Ta cũng nghĩ như vậy!"
"Ai da, Thanh Linh Tử không hổ là cái miệng thay cho chân nhân! Sự thật chính là như vậy rồi!"
Nghe mấy vị phương sĩ bàn tán xôn xao, Lý Mặc Bạch không khỏi cười lạnh trong lòng.
Đồ Linh sẽ tha mạng cho A Cảnh?
Đến cái việc truy sát cả nhà cũng làm, đến thời khắc mấu chốt lại có thể tha mạng sao?
Chẳng phải là đùa chắc?
Mấy ông bà già này đúng là biết cách tự an ủi bản thân...
"Không cần phải lo." Một phương sĩ già mở miệng, mặt không cảm xúc nói, "Hạm đội không người lái số 13 của chúng ta đã đến rồi, cho dù thiên tôn có lòng từ bi tha cho hắn một mạng, chúng ta cũng không tha cho hắn."
"Đúng vậy! Đúng vậy!"
"Phải giết tên tai họa này!"
… Trần Cảnh sau khi trấn tĩnh lại trong phòng điều khiển, liền men theo tường chậm rãi đi ra ngoài, không lâu sau thì ra khỏi cung điện chính của Cửu Thiên Ứng Nguyên cung.
Vừa bước chân ra cổng cung điện.
Trần Cảnh chỉ cảm thấy làn gió nhẹ thổi tới ấm áp vô cùng.
Cảm giác như thế nào được gọi là thần thanh khí sảng như uống cam lồ?
Đây chính là nó.
Cho đến khi Trần Cảnh nhìn thấy những chiếc phi hành khí đang lơ lửng cách đó mấy chục mét.
"Phỉ!"
Trần Cảnh phủi bụi trên người, nhìn những ống xả khí đang phả ra luồng nhiệt cuồn cuộn kia, trong lòng hắn sôi sục cơn giận.
"Không ngờ mấy tên phương sĩ Huyền Không thành này vẫn chưa hết hy vọng..."
Nghe thấy tiếng cảm thán của "Hắn" trong đầu, Trần Cảnh lập tức giận không có chỗ xả.
"Còn chưa từ bỏ ý định thì dạy cho bọn chúng một bài học!"
Trần Cảnh ngẩng đầu nhìn một lượt, chỉ thấy bầu trời dày đặc những chiếc phi hành khí hình tam giác màu trắng bạc, nếu Đồ Linh không nói dối thì hình dạng những chiếc phi hành khí này quả thật có tám chín phần tương tự như chiếc tàu vũ trụ mà Alta mở ra.
Là do nghiên cứu kỹ thuật đảo ngược mà ra ư?
Chắc vậy.
Trần Cảnh càng nhìn càng cảm thấy quen mắt, thông qua phản hồi năng lượng đơn giản, hắn nhanh chóng phát hiện trong mấy trăm chiếc phi hành khí này đều không có người sống.
Nói ngắn gọn thì đó là mấy trăm chiếc máy bay không người lái.
"Coi thường ai vậy..."
Trần Cảnh mất kiên nhẫn phẩy tay, ngôi sao đen ẩn trong không gian sâu thẳm lập tức xuất hiện ngay giữa vòng vây của những chiếc máy bay không người lái này.
"Nghiền nát toàn bộ, mang về làm phế liệu sắt vụn đi!"
(Hết chương này).
Bạn cần đăng nhập để bình luận