Thế Giới Tận Thế Theo Khảo Thí Thất Bại Bắt Đầu

Thế Giới Tận Thế Theo Khảo Thí Thất Bại Bắt Đầu - Chương 461: Tới từ câu lạc bộ đăng ký viên ( hạ ) (length: 7979)

Trong khi Hoàng vương dẫn đoàn người vào ở không gian sâu thẳm năm thứ ba mươi lăm.
Thế giới bên ngoài, cái "Vương quốc Kakosha" do hắn thành lập cũng hoàn toàn sụp đổ.
Nguyên nhân sụp đổ không phải do ngoại xâm, mà là do nội chiến điên cuồng dẫn đến toàn bộ vương quốc tan rã... Nhưng Hoàng vương không hề để ý, vì hắn đã hiểu rõ.
Hợp rồi lại tan, tan rồi lại hợp.
Mọi người đều mắc kẹt trong vòng luẩn quẩn luân hồi, ra tay cứu giúp họ cũng chẳng có ý nghĩa gì.
"Chỉ có tự cứu mới cứu được bọn họ." Hoàng vương thường tự trấn an bản thân như vậy, khiến Trần Cảnh bật cười, cứ như soi gương thấy một mình mình khác, cách tự an ủi bản thân này quen thuộc quá.
Trong không gian sâu thẳm.
Hoàng vương dựa theo ý mình quy hoạch lại lãnh địa, tụ tập vô số ngôi sao quanh hắc tinh theo quy luật, những quyến tộc đi cùng hắn đến đây cũng được sắp xếp định cư an cư lạc nghiệp.
Ngày tháng trôi qua rất yên bình.
Ít nhất nhìn bên ngoài thì là vậy.
Đám quyến tộc luôn đồng lòng với Hoàng vương, sẽ không làm chuyện hắn không thích, đây không phải do sợ hãi hay kính nể... mà bởi vì quan niệm của họ đã bị Hoàng vương ảnh hưởng.
Điều Hoàng vương thấy đúng, họ cũng thấy đúng.
Điều Hoàng vương khinh bỉ, họ cũng tự nhiên khinh bỉ.
Cho nên, trong không gian sâu thẳm, họ xây nên một xã hội lý tưởng mới, chỉ là bên trong không chứa người ngoài, chỉ có quyến tộc của Hoàng vương.
Ở nơi đây, cuộc sống hằng ngày của Hoàng vương chỉ là ba điểm trên một đường thẳng.
Hoặc là ngủ nướng.
Hoặc là dạo quanh hồ Harry.
Hoặc là đi xem xét cuộc sống của từng nhóm quyến tộc định cư.
Thấy mọi người đều vui vẻ, Hoàng vương cũng an lòng.
"Thật lạ... Không có một khuôn mặt quen thuộc nào..."
Trần Cảnh thấy vậy, không nhịn được "Hắn" trong lòng liền nói móc.
"Không có Baiaji, không có Jaegertos, cũng không có hắc pharaoh bọn họ... đoạn ký ức này của Hoàng vương rốt cuộc là từ khi nào vậy!"
"Không biết."
Giờ khắc này, "Hắn" cũng mờ mịt.
"Đoạn lịch sử này theo ta biết đáng lẽ phải là chỗ trống, là trước khi tạo vật chủ giáng lâm, đã sớm trống không..."
"Còn một vấn đề nữa, ta vẫn luôn muốn hỏi ngươi."
Trần Cảnh do dự một lát, cuối cùng nhìn gương mặt quen thuộc của Hoàng vương, không nhịn được hỏi.
"Tại sao Hoàng vương lại có dáng vẻ giống chúng ta như đúc?"
"...Không biết."
"Ngươi đừng nói với ta là trùng hợp đấy nhé!"
Trần Cảnh đau đầu muốn chết, theo diện mạo của Hoàng vương sau khi trưởng thành, hắn có thể dễ dàng đánh giá, đây đúng là cùng mình đúc ra từ một khuôn, dù là ngũ quan hay dáng người đều gần như không có sai lệch.
"Mẹ nó ta biết đâu được!"
Nghe "Hắn" cũng mang ngữ khí mờ mịt, Trần Cảnh càng thêm khó hiểu... Đúng vậy, Hoàng vương chính là giống bọn họ như đúc, thậm chí có lúc thần thái nói chuyện cũng giống nhau.
Đây là trùng hợp sao?
Trần Cảnh cảm thấy chắc không phải.
"Này, ngươi nói xem... chúng ta có phải là chuyển thế của Hoàng vương không?"
"Không thể nào, Hoàng lúc trước chết triệt để rồi, chuyển thế cái rắm." "Hắn" tức giận phản bác, có vẻ không muốn liên hệ bản thân mình với chuyện chuyển thế của Hoàng vương, "Ngươi còn xem chúng ta là đồng tử chuyển thế chắc? Tỷ lệ đầu thai ở thời đại cựu nhật thấp lắm đấy!"
"... ."
"Ây da không chừng là trùng hợp đấy!"
"...Hy vọng là vậy."
"Ngươi đừng để ý đến diện mạo của Hoàng vương, nhìn người khác xem... hình như họ đều trở nên giống A Linh rồi."
Nghe "Hắn" nói vậy, Trần Cảnh cũng chuyển sự chú ý khỏi Hoàng vương, bắt đầu quan sát đám quyến tộc xa lạ kia.
Mặt của tất cả quyến tộc đều mờ mờ ảo ảo như có sương mù.
Bao gồm cả A Linh.
Không... Nói chính xác thì, người đầu tiên trở nên mờ ảo là A Linh.
Hơn nữa loại biến dị này đã xuất hiện trên người nàng từ rất sớm.
Là vào thời Hoàng vương mới thành lập quân kháng chiến.
Không rõ nguyên nhân.
Bỗng nhiên có một ngày.
Gương mặt dịu dàng khả ái của nàng bị phủ một tầng sương mù kỳ quái.
Dần dần.
Rất nhiều người bên cạnh Hoàng vương cũng lần lượt xuất hiện biến đổi này.
Lớp sương mù mờ mịt.
Bao phủ trên mặt khiến ngũ quan bắt đầu trở nên mơ hồ.
Nhưng chỉ mình Trần Cảnh thấy loại biến đổi này.
Hoàng vương dường như từ đầu đến cuối không thấy đám sương mù kia.
"Vừa rồi ta tính toán... những người bị sương mù bao quanh mà chúng ta phát hiện lúc trước... bây giờ cũng đi theo Hoàng vương tới không gian sâu thẳm... nói cách khác những người bị sương mù bao phủ đều là quyến tộc của hắn... chỉ có A Linh là ngoại lệ."
"Không phải dấu hiệu tốt."
"Hắn" trong đầu Trần Cảnh đột ngột nói ra câu này, ngữ khí chắc nịch như thể nhận ra điều gì.
"Đám quyến tộc của Hoàng vương này căn bản không ai sống đến hậu thế, ngay cả Jaegertos cũng không có ấn tượng với họ... có khi họ đã chết hết rồi, kể cả A Linh."
Hoàng vương thật ra rất cô độc.
Điều này, Trần Cảnh với tư cách người đứng ngoài cuộc thấy rất rõ ràng, ngoại trừ A Linh, hắn không có ai là bạn cả.
Mà cô gái A Linh kia cũng rất kỳ lạ.
Giống Hoàng vương, nàng cũng không có bạn bè.
Khi Hoàng vương muốn tìm người nói chuyện, nàng luôn lập tức xuất hiện bên cạnh Hoàng vương, khi Hoàng vương không muốn nói, nàng cũng không nhiều lời một tiếng, lẳng lặng ở cạnh hắn như một bóng ma vô hình.
Sinh hoạt, sự vụ của quyến tộc.
Tất cả đều do nàng lo liệu cho Hoàng vương.
Chưa từng đòi hỏi điều gì, cũng không phàn nàn gì.
Lâu dần.
Hoàng vương dường như đã quen.
Quen có một cái bóng dịu dàng phía sau.
Khi Hoàng vương ngủ say, là lúc cô gái A Linh rảnh rang nhất, trừ việc thỉnh thoảng đi xem Hoàng vương ở trong cung điện có tỉnh chưa, thời gian còn lại nàng đều dành để đi tản bộ trong không gian sâu thẳm... hoặc là ghé mấy giáo đường xem tượng Hoàng vương, chê bai hắn càng ngày càng nghiêm túc, hoặc đến hồ Harry xem hoa cỏ mới trồng thế nào rồi.
Nàng thường hay ngồi bên hồ Harry ngẩn người nhìn mặt nước tĩnh lặng.
Trần Cảnh không biết nàng nghĩ gì.
Hoàng vương dường như cũng không biết.
"Lại bắt đầu nhanh quá..."
Đột nhiên.
Cảnh tượng trước mắt Trần Cảnh thay đổi, dường như đã trôi qua vài chục năm sau.
Vẫn là hắc tinh trong không gian sâu thẳm.
Là bên ngoài cung điện của Hoàng vương.
Một đứa trẻ mặc đồng phục màu đen đội mũ bảo hộ ngồi bên bậc thềm, tay cầm một cuộn giấy lớn đang dùng bút đen tô xoá và chỉnh sửa, có vẻ đang viết gì đó.
Đồng phục của đứa trẻ rất cổ quái, gần giống với đồng phục công nhân thường thấy hiện tại, trước ngực trái còn đeo một tấm thẻ bằng đá.
Trên đó có mấy chữ lớn hắn không rõ nghĩa.
Trần Cảnh không thấy rõ.
Nhưng "Hắn" thì nhận ra ngay lập tức.
"Ngọa tào... Đứa nhóc... Đứa nhóc này là nhân viên đăng ký của [Câu lạc bộ tạo vật chủ]?!"
(hết chương này).
Bạn cần đăng nhập để bình luận