Thế Giới Tận Thế Theo Khảo Thí Thất Bại Bắt Đầu

Thế Giới Tận Thế Theo Khảo Thí Thất Bại Bắt Đầu - Chương 555: Ngự thi giả · Âm Danh Tử ( hạ ) (length: 8304)

Tại khu vực cách Cực Trú đô hơn mười dặm bên trong vùng hoang nguyên.
Đội ngũ tu đạo sĩ đến từ Vĩnh Dạ thành đang nghỉ ngơi tại nơi đây.
Không, nói nghỉ ngơi có lẽ không quá thỏa đáng, bởi vì người dẫn đầu Satie đã có chút đứng ngồi không yên, cực kỳ bồn chồn đi qua đi lại hoàn toàn không có ý tứ nghỉ ngơi.
Nếu như không phải tình huống không cho phép, hắn hận không thể ngay lập tức dẫn đội xông vào Cực Trú đô xem thử...
"Rốt cuộc là chuyện gì thế này?!"
Mặc dù hiện tại giáo chủ Satie đã mất đi hình dáng con người, hoàn toàn là một sinh vật năng lượng dị dạng cấu thành từ ánh trăng trắng xóa, nhưng khuôn mặt mà hắn dùng ánh trăng mô phỏng lại tràn đầy năm chữ rõ ràng "Lão tử thực lo lắng".
"Cái tên tạp nham ở Huyền Không thành chẳng phải đã nói muốn chạy đến trước rồi à... Cũng đã đợi hắn nửa ngày mà vẫn chưa tới..."
Giáo chủ Satie lẩm bẩm tự nói, lại không nhịn được quay đầu nhìn về phía Cực Trú đô.
Lúc này.
Cực Trú đô đã bị một mảnh mây mưa màu đỏ thẫm u ám bao phủ, toàn bộ bầu trời thành phố tràn ngập loại sương đỏ kỳ dị này, cũng không biết là nước mưa vốn dĩ màu đó, hay là trong quá trình rơi đã xuyên qua tầng sương đỏ mà thành... Liếc mắt nhìn, màn mưa đầy trời đều đỏ thẫm như máu.
"Trong Cực Trú đô nhất định đã xảy ra chuyện gì..."
Satie nghĩ tới đây, càng thêm lo lắng bất an, sự thay đổi cảm xúc kịch liệt khiến cho cơ thể đều không thể kiểm soát mà dao động, không ngừng lặp đi lặp lại phình to vặn vẹo sau đó lại cưỡng ép co về trạng thái ban đầu.
"Đợi thêm nửa tiếng nữa... Nếu tên tạp nham Huyền Không thành kia vẫn không đến... ta sẽ dẫn người đi qua xem sao..."
Tục ngữ có câu biết người biết ta trăm trận trăm thắng.
Trong thế giới này cũng là đạo lý như vậy.
Các đại giáo phái đều cài cắm gián điệp vào trong phạm vi thế lực của đối phương, đây gần như là một việc ai cũng biết, cho dù mọi người không nói ra, nhưng chỉ cần người nào có chút đầu óc đều biết... "Gián điệp" đúng là một thứ tốt!
Nếu không phải [Nguyệt Quang Ẩn Tu Hội] cùng [Đồ Linh Nghiên Cứu Hội] bố trí hơn trăm gián điệp ở Cực Trú đô, bọn họ cũng sẽ không biết bên trong Cực Trú đô lại xảy ra nhiều tình huống như vậy trong mấy ngày này...
Chỉ trong thời gian ngắn mấy ngày.
Các tăng lữ ở Cực Trú đô đã gần như đi hết.
Mặc dù nội bộ họ đưa ra lý do là muốn đi một di tích cổ nào đó gần đây để khổ tu, nhiều nhất cũng chỉ vài ngày, kết thúc khổ tu sẽ trở về Cực Trú đô.
Nhưng lý do này... người của Huyền Không thành và Vĩnh Dạ thành đều sẽ không tin.
Bởi vì trước đây chưa từng xuất hiện chuyện như vậy, dù cho tăng lữ muốn kết bạn khổ tu cũng không đi nhiều người như vậy cùng lúc, cho dù là dẫn tân nhân đi rèn luyện cũng không thể nào cả tự viện đều đi hết chứ?
Cho nên khi nhận được tin tức này, Huyền Không và Vĩnh Dạ lập tức dùng việc này làm chủ đề mở ba cuộc họp trực tuyến, cuối cùng kết luận là phải nhanh chóng đi Cực Trú đô tìm hiểu rõ thực hư, bởi vì vào thời điểm then chốt này... Bất cứ biến hóa nào xảy ra ở Cực Trú đô đều có khả năng liên quan đến thâm không.
Tuy nói đám tăng lữ này vẫn luôn đứng ở vị trí trung lập, nói rõ là chuẩn bị tọa sơn quan hổ đấu không giúp bên nào, nhưng ai có thể đảm bảo đám người phục tô của thâm không không tiếp xúc với họ?
Nếu quả thật vì một số nguyên nhân nào đó...
Tự viện và thâm không kết minh...
"Tuyệt đối không cho phép chuyện như vậy xảy ra."
Giáo hoàng dặn dò Satie như thế trước khi xuất phát, từng chữ từng câu đều lộ ra sự thận trọng và kiên quyết.
"Chúng ta cần thiết phải tranh thủ tiếp xúc với tự viện trước, nếu có thể giành trước thâm không để kết minh với họ là tốt nhất, nếu người phục tô của thâm không đã tiếp xúc với Ách Già thì không thể do dự... Chuẩn bị khai chiến đi."
Đó là ý của giáo hoàng, cũng là ý của hội trưởng [Đồ Linh Nghiên Cứu Hội].
Tự viện là một đối tượng cần phải tranh thủ, nhưng nếu tự viện có ý định ngả về thâm không, thì đối tượng này cũng không cần phải tranh thủ nữa, giành trước một bước khai chiến với tự viện mới là giải pháp tối ưu... Còn những người đưa ra cái gì mà dĩ hòa vi quý có thể đàm phán không cần đánh thì đều là đánh rắm.
Càng bị cái gọi là tầm nhìn đại cục kéo dài thì tốc độ trỗi dậy của thâm không lại càng đáng sợ.
Nếu không tranh thủ bẻ gãy cánh tay của người phục tô thâm không, trước diệt phụ tá đắc lực của hắn để buộc hắn hiện thân... thì chờ thêm một năm rưỡi nữa, không chừng cựu duệ của Vĩnh Dạ và Huyền Không cũng sẽ bị hắn giết sạch!
Mấy ngày trước, việc Đồ Linh chặn người phục tô thâm không thất bại, trận chiến đó cũng đã đánh tiếng chuông cảnh báo cho mọi người.
Hiện tại người phục tô của thâm không bất quá chỉ xếp hạng năm, luận về đẳng cấp danh sách thì giáo chủ [Nguyệt Quang Ẩn Tu Hội] còn không sánh bằng, nhưng năng lực hắn thể hiện trong thực chiến lại vượt xa tưởng tượng của mọi người... Không hề khoa trương mà nói, ngay cả giáo hoàng cũng bắt đầu sợ hãi.
Nhìn vào tốc độ trưởng thành này của người phục tô, e rằng chỉ cần tăng thêm một đến hai bậc danh sách nữa, giáo hoàng cũng cảm thấy bản thân mình chưa chắc đối phó lại được hắn.
Cho nên cần phải đẩy nhanh tốc độ vây quét người phục tô, vô luận thế nào cũng không thể bỏ mặc hắn tự do trưởng thành nữa...
"Thôi... không đợi hắn nữa..."
Giáo chủ Satie cuối cùng vẫn không nhẫn nại được, nhìn mây mưa tinh hồng không ngừng cuộn trào trên bầu trời Cực Trú đô, trong lòng càng thêm bất an.
Và ngay khi hắn chuẩn bị dẫn "Ánh Trăng Quyến Tộc" phía sau tiến về Cực Trú đô thì nghe một tiếng vang trong trẻo như chuông rung, không hề có điềm báo trước truyền đến từ cuối hoang nguyên phía xa...
Satie quay đầu nhìn.
Chỉ thấy ở cuối hoang nguyên xuất hiện mấy bóng người mơ hồ.
Giống như những u hồn đi lại trên đất chết.
Mấy đạo thân ảnh đó xem khinh phiêu phiêu không có trọng lượng, thậm chí khiến Satie không cảm nhận được bọn chúng đang đi bộ, phảng phất như hai chân lơ lửng trên mặt đất, đang tiến về phương hướng của hắn với tốc độ cực nhanh.
Khoảng cách mấy chục km.
Đối với những thân ảnh tối tăm mờ mịt kia mà nói chỉ là thời gian ba hơi thở.
Khi Satie thấy rõ người tới là ai thì đầu tiên hắn vô ý thức thở phào, ngay lập tức trong lòng lại nảy ra một cảm xúc vô cùng bực bội.
"Chẳng phải đã nói thời gian rồi sao?! Ngươi sao lại muộn thế này hả?!"
"Bận."
Tổng cộng có năm người từ cuối hoang nguyên đi đến.
Ít nhất trông thì là như vậy.
Trong đó có bốn người cao lớn hình thể giống nhau đều khoác lên trường bào màu xám nặng nề.
Khuôn mặt của bọn chúng trông không có gì khác biệt... Bất quá chúng cũng không có khuôn mặt gì để nói, dù sao trên mặt bốn người này đều là "bản trắng", bọn chúng căn bản không có ngũ quan bình thường của con người, toàn bộ khuôn mặt đều được cấu tạo từ nhựa plastic màu trắng cực kỳ bóng loáng.
Điều khiến người khác chú ý nhất chính là những lá bùa đèn lượng hô hấp dán trên trán chúng... Satie liếc mắt một cái đã nhận ra, đó là thủ bút của nghiên cứu hội.
"Không phải cựu duệ..."
Satie đánh giá bốn người kỳ dị trước mắt, vốn dĩ hắn còn tưởng rằng đó là do Huyền Không thành không yên tâm, cho nên phái thêm một ít phương sĩ qua đây, nhưng sau khi đánh giá kỹ một trận hắn phát hiện hình như không phải như vậy...
"Âm Danh Tử... Ngươi mang theo bốn cái này... Là giúp đỡ sao?"
"Kiệu phu."
Phương sĩ lên tiếng giọng nặng nề, ngồi trên kiệu duỗi lưng một cái, ánh sáng đỏ trong mắt sinh vật hơi lóe lên.
"Mấy cái xác sống mà ta luyện ra này dùng để đối phó người khác thì được, đối phó đám tăng lữ Ách Già thì không ăn thua... Nên hôm nay tốt nhất là đừng đánh nhau, nếu không ta chắc chắn là người chạy đầu tiên."
(Hết chương).
Bạn cần đăng nhập để bình luận