Thế Giới Tận Thế Theo Khảo Thí Thất Bại Bắt Đầu

Thế Giới Tận Thế Theo Khảo Thí Thất Bại Bắt Đầu - Chương 150: Chén thánh cực hạn (length: 8777)

Trần Cảnh lại một lần nữa cảm nhận được.
Thế giới bên trong này quả nhiên không bình thường.
Nhưng nói chính xác hơn.
Những người không bình thường dường như đều bị tập trung ở đất chết này.
Dù Vĩnh Dạ thành phố vẫn còn ngày lễ như tự nguyệt kỳ có thể khiến cựu duệ nổi điên… thì những kẻ điên kia dù điên cuồng đến đâu cũng không thể bằng đám hỗn đản này!
Vô liêm sỉ, đồi bại phong tục!
Đầu óc đám người này rốt cuộc chứa cái gì vậy!
Khi Trần Cảnh dùng chén thánh gai nhọn đâm thủng ngón tay, máu tươi như một chất xúc tác lập tức kích hoạt quyền năng của chén thánh.
Dưới ánh hoàng quang chói mắt đến mức khó nhìn.
Tất cả đám cựu duệ vây chặt bọn họ như mấy con dê béo nhỏ đều ngây người.
Ánh hoàng quang dường như có một ma lực cướp đoạt tâm phách.
Giờ phút này không ai nghĩ đến chuyện trốn chạy, mà đều ngây ngốc nhìn chén thánh, tựa như không hề sợ hãi những ánh sáng quỷ dị sắp ăn mòn bản thể của họ.
Vì Trần Cảnh đã chuẩn bị sẵn kính râm, nên trong khoảnh khắc này, thị giác của hắn không bị ảnh hưởng quá nhiều.
Tầm mắt có chút mơ hồ, nhưng vẫn miễn cưỡng có thể thấy rõ sự vật bên ngoài.
Ừm… nhưng nói thật, hắn thà rằng mình không thấy còn hơn.
Vì vừa ngước mắt.
Hắn đã thấy đôi uyên ương vô liêm sỉ kia vẫn điên cuồng vặn vẹo dưới thánh quang.
Hình ảnh này.
Trực tiếp làm Trần Cảnh bắt đầu hoài nghi bản thân.
Lẽ nào sát thương của chén thánh không đủ mạnh?
Không đúng.
Chẳng phải thấy mấy người bên cạnh trực tiếp bị đốt thành than rồi sao?
Hay là… bọn họ miễn nhiễm với tổn thương của thánh quang?
Cũng không đúng.
Da của người phụ nữ kia đã sắp cháy khét, không khí xung quanh đều nồng nặc mùi thịt nướng.
Quan sát kỹ một vòng.
Trần Cảnh phát hiện người duy nhất dường như có thể miễn nhiễm tổn thương của thánh quang chỉ có Baiaji.
Nó như một con thú không có việc gì đứng bên cạnh, kiên nhẫn chờ chủ nhân làm BBQ cho mình.
"Lên đi!" Trần Cảnh tức muốn hộc máu thúc giục nói, "Lát nữa đốt thành tro thì ngươi còn ăn gì! Ăn ba ba cũng không kịp nóng!"
"A a!"
Không thể không nói Baiaji là một thành viên của chủng tộc cổ xưa nên khá linh tính.
Sau khi nhận được mệnh lệnh của Trần Cảnh, mục tiêu đầu tiên nó xử lý là đôi uyên ương kia.
Động tác quá nhanh.
Đến Trần Cảnh cũng không thấy rõ hai người kia đã tan biến như thế nào.
Mà những chuyện tiếp theo đều thuận lý thành chương.
Trong đám cựu duệ tại đó, chỉ có một số ít không bị Baiaji giết trong nháy mắt.
Còn lại hầu như đều bị nó nuốt trọn ngay khi chạm mặt.
Đến cả động tác nhai cũng không có.
Dường như sợ mình hạ miệng chậm, thức ăn sẽ hóa thành bụi, Baiaji nuốt chửng như Trư Bát Giới ăn nhân sâm quả vậy.
Trong quá trình này, cảm xúc của Trần Cảnh cũng từ từ bình tĩnh lại, bắt đầu quan sát kỹ xem giới hạn của thánh quang là ở đâu… Tuy việc Trần Cảnh sử dụng chén thánh vẫn cần máu làm chất xúc tác, nhưng may mà việc hắn thức tỉnh "Thâm không danh sách" không phải để trưng, chén thánh dù dùng hết công suất cũng không hấp thụ thêm nửa phần sinh mệnh lực của hắn.
Qua quan sát.
Trần Cảnh gần như có thể xác định sức sát thương của cổ vật này không nhiều, bán kính sát thương cũng không phải vô hạn mà chỉ giới hạn trong khoảng trăm mét tính từ chén thánh. … Nhưng phạm vi này cũng đủ bao phủ toàn bộ căn cứ.
Cựu duệ cấp thấp sẽ bị thánh quang trực tiếp giết chết.
Còn cựu duệ có danh sách tương đối cao… Thánh quang dường như chỉ có thể gây ra tác dụng kiềm chế với bọn chúng.
Có thể tạm thời làm cho chúng mất đi khả năng hành động.
Cũng có thể gây ra những tổn thương giới hạn ở bề mặt ngoài.
Nhưng dù vậy, Trần Cảnh cũng rất hài lòng.
Rốt cuộc, bản thân hắn chỉ là cựu duệ danh sách 1, mà mấy cựu duệ bị hắn khống chế để Baiaji nuốt sống đều là danh sách 3. … Điểm này Trần Cảnh tuyệt đối không nhận nhầm.
Khí tức năng lượng trên người bọn chúng cực kỳ giống với Ngỗi Nam, mà Ngỗi Nam thì thường xuyên tự xưng "Lão tử danh sách 3 thiên hạ vô địch".
Đây là cái gì?
Vượt cấp!
Vượt cấp chiến đấu còn có thể giết đối thủ trong nháy mắt!
Đây là motip trong những tiểu thuyết máu nóng đầy nhiệt huyết mà!
Nhưng… Trần Cảnh lại không thực sự vui vẻ.
Dù Baiaji đã nuốt vào bụng kẻ địch cuối cùng, biểu tình của hắn vẫn có chút thất vọng khó hiểu, tựa như… như thể trải qua biến động nhanh chóng trên thị trường chứng khoán cuối cùng gom tiền mua cổ tốt nhưng kết quả phát hiện tất cả chỉ là một giấc mơ.
Nói thật một câu.
Trần Cảnh tự nhận mình không phải là một người thích khoe mẽ.
Mấy màn hiển thánh kia không hợp với hắn.
Nhưng điều đó không có nghĩa là hắn không muốn khoe mẽ.
Tình cờ gặp được một cơ hội tốt, hứng lên liền làm ra một trận náo động như vậy… ngoài nỗi thất vọng từ tận đáy lòng thì hắn đã không biết phải thể hiện biểu tình gì nữa.
Từ lúc bước vào căn cứ người lang thang, cho đến khi xảy ra xung đột mâu thuẫn, một loạt những trải nghiệm này khi xâu chuỗi lại… thì quả thật là một kịch bản giả heo ăn thịt hổ điển hình để trang bức đánh mặt mà!
Nhưng hiện tại… Trần Cảnh chỉ cảm thấy dường như có một thứ gì đó đang thao túng hắn.
Nhất định không cho hắn giả bộ.
Nhưng nghĩ lại, Trần Cảnh lại cảm thấy mình có chút ngốc.
Ở một nơi như đất chết này, có thể so với bệnh viện tâm thần mà lại muốn trang bức đánh mặt, có vẻ như có hơi thiếu thực tế, hơn nữa có lẽ cũng không thể thu được quá nhiều cảm giác thỏa mãn khi làm điều đó trên đám người điên này.
"Mau ăn đi, ăn xong rồi về ngủ."
Trần Cảnh mất kiên nhẫn thúc giục một câu, rồi ngẩng đầu nhìn về phía hư ảnh to lớn xuất hiện trong thánh quang.
Đó hẳn là hình chiếu mà hoàng vương để lại.
Tồn tại không biết bao nhiêu năm tháng.
Hình dáng to lớn cổ xưa như một tấm lụa mỏng, một cơn gió nhẹ thoảng qua cũng có thể khiến nó nổi lên những đợt sóng, tuy nhìn rõ mồn một nhưng lại lộ ra một tia hư vô mờ mịt, chiếc áo bào rách nát, màu sắc ảm đạm lại như muốn che phủ cả bầu trời sao.
Khi hình bóng cổ xưa từ cựu nhật tan biến, ánh thánh quang chói mắt cũng biến mất không dấu vết.
Rất nhanh.
Cơn ù tai do chén thánh rung động mạnh gây ra cũng dần dịu lại.
Trần Cảnh cũng dần nghe rõ những âm thanh khác.
"Sao rồi, sao rồi!" Ngỗi Nam gấp đến giậm chân, nhưng tay của lão đầu tử lại như phong ấn, mặc nàng có nhảy nhót thế nào cũng không thoát ra được.
Cho đến khi lão đầu tử chủ động buông tay.
Ngỗi Nam và Ngôn Tước mới có thể thấy...
"Người đâu?" Ngỗi Nam hỏi.
"Trong bụng nó rồi." Trần Cảnh mất mác ngồi xổm xuống đất vẽ vòng.
"Một tên cũng không chừa lại cho ta à?" Ngỗi Nam lại hỏi.
"Ngươi hỏi nó đi!" Trần Cảnh ủ rũ không muốn nói nhiều một lời.
Không giống với Ngỗi Nam, Ngôn Tước từ đầu đến cuối vẫn rất im lặng.
Nàng chỉ ngẩng đầu liếc nhìn con quạ khổng lồ đang bay lượn trên cao, sau đó lại cúi đầu, vẻ mặt vi diệu liếc Trần Cảnh một cái, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn bỗng chốc trở nên ửng hồng.
"Đã bảo là cho ta chơi! Sao ngươi lại ăn một mình vậy!"
Ngỗi Nam tức giận muốn xông lên bóp cổ Trần Cảnh, nhưng lại e dè lão già điên ở đó, cuối cùng chỉ có thể túm lấy vai Trần Cảnh điên cuồng lắc, ủy khuất đến mức muốn khóc.
"Thôi thì coi như ăn một mình không có gì..."
Trần Cảnh thở dài, vẻ mặt không còn gì luyến tiếc.
Và ngay lúc đó.
Trần Bá Phù bỗng nhiên nhìn về phía hắn, ánh mắt hai người giao nhau trong thoáng chốc, rồi lại xuất hiện một loại phản ứng không thể tả...
Phản ứng đó đại khái giống như khi người lớn phát hiện đứa nhỏ xem phải thứ không nên thấy, mà bản thân thì lại chẳng hiểu sao lại đang có mặt tại hiện trường.
Loại xấu hổ vi diệu này.
Khiến cho cả hai đều không biết phải thể hiện biểu tình gì với đối phương.
"Ờ...ờ thì... Ryan! Đi với ta tìm chút đồ ăn!"
Lão đầu tử ho khan một tiếng, rồi tránh ánh mắt của Trần Cảnh, chắp tay sau lưng như đang bỏ trốn.
Trong khoảnh khắc đó, Trần Cảnh chỉ nghi ngờ mình bị ảo giác, bởi vì hắn lờ mờ nghe thấy tiếng thở dài nhẹ của lão đầu tử.
"Đứa nhỏ lớn rồi..."
(hết chương).
Bạn cần đăng nhập để bình luận