Thế Giới Tận Thế Theo Khảo Thí Thất Bại Bắt Đầu

Thế Giới Tận Thế Theo Khảo Thí Thất Bại Bắt Đầu - Chương 698: Biểu thế giới thâm không tín ngưỡng ( hạ ) (length: 8481)

Cái tòa thần điện ở ngay trung tâm thành phố kia chỉ là một cái khung sườn, tuy rằng đại thể mới xây được chưa tới một nửa, nhưng Jaegertos bọn họ cũng nhìn ra được... Kiến trúc phong cách cùng một số chi tiết của "thần điện" kia đều vô cùng tương đồng với thần điện sâu không Kakosha ở Tây đại lục.
Nói cách khác.
Việc thần điện này có thể xây theo phong cách Kakosha, nhất định là có người hỗ trợ ở bên trong, thậm chí còn dựa trên kinh nghiệm sống ở Kakosha để mô tả chi tiết từng chút của thần điện.
"Ta chỉ là kể lại hết những chuyện tốt A Cảnh đã làm thôi, còn việc những người đó sẽ nghĩ như thế nào... thì đó là việc của họ."
Kiều Ấu Ngưng cười nhẹ nhàng thu hồi ánh mắt, quay đầu nhìn Jaegertos.
"Người khác giúp chứ không phải ta."
"Ừ, là Tsueno Kushiro, còn có hơn mười thí sinh sống lâu năm ở Kakosha, bọn họ làm thì có vẻ cần cù hơn ngươi nhiều." Jaegertos không phủ nhận lời Kiều Ấu Ngưng nói, chỉ là vẻ mặt phức tạp gật đầu, "Nhưng truy đến cùng, ảnh hưởng lớn nhất chính là do ngươi tạo thành."
"Công lao này ta không dám nhận đâu." Kiều Ấu Ngưng nhún vai.
"Thực ra vương cũng không cần đám phàm phu tục tử này tín ngưỡng."
Jaegertos quay đầu nhìn về trung tâm thành phố, nhìn những khuôn mặt tràn đầy hai chữ cuồng nhiệt trong công trường xây dựng, không khỏi nghĩ đến đám tín đồ cuồng tín thâm không hàng tỷ năm trước.
"Đối với A Cảnh và nhân loại của thế giới này mà nói, việc truyền bá tín ngưỡng thâm không là có lợi cho cả hai bên."
Kiều Ấu Ngưng dáng vẻ thanh tú động lòng người chắp tay sau lưng, đi lên phía trước vài bước.
"A Cảnh có thể có được rất nhiều tín đồ trung thành, họ có thể giảm bớt cho A Cảnh rất nhiều phiền phức, cũng có thể giúp hắn theo dõi một số mối nguy tiềm ẩn trong dân gian..."
"Nguy?" Jaegertos khinh thường hừ một tiếng, "Thế giới này còn có ai có thể gây nguy hiểm cho vương sao?"
"Ngươi đừng hiểu lầm, mối nguy ta nói không phải nguy hiểm về thân thể, ta đang nói là... một vài ảnh hưởng về mặt tâm lý." Kiều Ấu Ngưng thở dài một hơi, "Theo một góc độ nào đó mà nói, ta hiểu về A Cảnh hơn các ngươi, đừng nhìn hắn có vẻ cứng rắn như đá, thật ra nội tâm của hắn rất nhạy cảm và cũng khá yếu đuối."
"Không hiểu." Jaegertos lắc đầu.
"Hắn không giống với Lý Mặc Bạch... Ngươi hẳn là biết cái gã phương sĩ họ Lý ở Huyền Không thành đó chứ?" Kiều Ấu Ngưng nhìn Jaegertos.
"Gặp rồi." Jaegertos gật đầu đáp, "Ta trước đó còn nghe các ngươi nói, hắn là người duy nhất may mắn sống sót trong đám thí sinh Huyền Không thành, hình như cũng không đi theo chúng ta trở về biểu thế giới."
"Đúng vậy, Lý Mặc Bạch là một người từ trong thâm tâm muốn cứu vớt thế giới, hắn có một bộ logic và lý niệm khép kín, hắn muốn cứu thế giới trước rồi sau đó mới thay đổi thế giới, cho đến khi chốn phàm tục này trở thành một xã hội không tưởng theo lý tưởng của hắn..."
Nói đến đây, Kiều Ấu Ngưng lắc đầu.
"Nhưng vương của ngươi không phải như vậy, hắn không có lý tưởng lớn như vậy, hắn chỉ muốn những người xung quanh mình sống tốt hơn một chút, chỉ muốn có một cuộc sống thoải mái an nhàn, còn về chuyện cứu thế giới thì..."
"Vương không muốn cứu thế giới này?" Jaegertos nghi ngờ nói.
"Hắn vừa muốn cứu, vừa không muốn cứu, cho nên hắn rất mâu thuẫn." Kiều Ấu Ngưng cười bất đắc dĩ, "Đối với hắn mà nói, việc cứu thế giới giống như là một loại trách nhiệm khó mà trốn tránh, mà thứ hắn ghét nhất lại là trách nhiệm đè nặng lên người, nếu phải trơ mắt nhìn thế giới này hủy diệt thì hắn lại không đành lòng..."
Jaegertos trong lúc nhất thời bị Kiều Ấu Ngưng làm cho rối loạn, im lặng nghe mà không ngắt lời nữa.
"Hắn không phải là loại anh hùng bẩm sinh, nhưng hắn cũng không phải hoàn toàn kháng cự việc làm anh hùng, chuyện này cần một quá trình, một quá trình tự thuyết phục bản thân... Dựa trên những gì hắn đã làm trước mắt thì hắn đích thực đang đi trên con đường cứu thế giới, nhưng hắn lại bị ngoại lực đẩy đi."
"Nếu có thể, hắn càng muốn đem cái trách nhiệm này giao cho người khác, để người khác hoàn thành cái công cuộc cứu thế giới vĩ đại này, cái danh hiệu chúa cứu thế... hắn không quan tâm, cũng không muốn."
Nghe đến đây, Jaegertos càng không hiểu.
"Nếu ngươi hiểu rõ nhiều như vậy, vậy vì sao ngươi còn muốn gia tăng gánh nặng tâm lý cho vương? Ngươi biết rõ những tín đồ này..."
"Bởi vì chỉ có thể làm như vậy thôi." Kiều Ấu Ngưng cười khổ nói, "Tính tình không quyết đoán này của hắn ta hiểu rất rõ, một mặt thì nói không muốn làm chúa cứu thế, cảm thấy quá phiền phức, nhưng một mặt lại mềm lòng, không nỡ nhìn thế giới này chịu quá nhiều đau khổ."
"... "Jaegertos trầm mặc.
"Cho nên hắn nhất định sẽ vừa mâu thuẫn vừa tiếp tục bước tiếp, ai cũng khuyên không được hắn, không ai khuyên được hắn." Kiều Ấu Ngưng cúi đầu, nhìn những dân thường đang quỳ lạy cầu nguyện trước thần điện trong thành phố, ánh mắt thoáng hiện một tia bất đắc dĩ, "Dù có phải chịu thêm bao nhiêu ấm ức thì hắn vẫn sẽ chịu ấm ức mà bước tiếp."
"Chuyện này và cái nguy hiểm ngươi nói phía trước có liên quan gì?" Jaegertos cảm thấy đầu óc có chút rối, thật khó hiểu mối liên hệ trong những lời này của Kiều Ấu Ngưng, "Ngươi nói những tín đồ đó có thể giúp vương theo dõi mối nguy trong dân gian... rốt cuộc là nguy hiểm gì?"
"Dư luận." Kiều Ấu Ngưng nói thẳng, "Có rất nhiều người đều đang hoài nghi Gejero hạ xuống là do A Cảnh, mặc dù tình hình thực tế là như vậy, nhưng ta không cho phép bọn họ nói."
"?" Jaegertos ngẩn người.
"Ngoài chuyện này cần phải kiểm soát dư luận thì còn rất nhiều... Ví dụ như những kẻ cảm thấy năng lực càng lớn thì trách nhiệm càng cao đạo đức nhân sĩ, bọn họ sẽ xem nỗ lực của A Cảnh sau này là điều đương nhiên, thậm chí sẽ nói ra những lời khiến người ta buồn nôn, để ảnh hưởng đến tâm lý của A Cảnh."
Kiều Ấu Ngưng bất lực dang hai tay, giữa những dòng chữ mềm mại, ẩn hiện một tia sát ý.
"Các ngươi cũng biết, tâm tính A Cảnh không tốt, có đôi khi bị người mắng vài câu, hắn còn phải phiền muộn rất lâu... Ta không muốn hắn không vui vẻ."
"Nếu thật sự có người dám ra đây nói những lời buồn nôn đó, ta sẽ là người đầu tiên chém đầu bọn chúng!" Jaegertos tức giận nói.
"Vậy thì đi thôi, chúng ta không cứu bọn họ nữa." Baiaji cũng không nhịn được mở miệng.
"Sẽ không bỏ." Kiều Ấu Ngưng lắc đầu, "A Cảnh sẽ cảm thấy, trên thế giới này vẫn còn rất nhiều người vô tội, cho nên dù có ấm ức thế nào, hắn vẫn sẽ tiếp tục làm người hùng cứu thế giới, nói trắng ra, hắn có một chiếc áo choàng đạo đức nhất định, trong lòng mâu thuẫn chết đi được..."
Đến lúc này, Jaegertos mới coi như nghe hiểu.
"Dù sao vương dù gì cũng sẽ cứu vớt thế giới này, cho nên... ngươi muốn để vương vui vẻ mà cứu vớt, làm cho hắn cảm thấy việc mình cứu những người này đều rất đáng sống, đúng không?"
"Không sai, chính là như vậy!" Kiều Ấu Ngưng vỗ tay một cái, cười nhẹ nhàng nhìn Jaegertos, "Nếu hắn cũng có thể làm ra những việc vĩ đại như vậy, vậy thì ta sẽ khiến cho toàn thế giới hát bài ca tụng ngợi khen hắn, còn những tên khiến người buồn nôn đó, tự nhiên sẽ có tín đồ đến giải quyết, để các ngươi ra tay thì nhìn có chút phản cảm rồi!"
"Vương... Có biết ngươi làm những chuyện này không?" Jaegertos dò hỏi.
"Đương nhiên là không biết."
Kiều Ấu Ngưng giống như một cô bé ngồi xuống, hai tay chống cằm nhìn trời xanh mây trắng phương xa.
"Thực ra hắn rất trẻ con, ngoài miệng nói không thích hư danh, nhưng trong lòng lại rất thích nghe người khác khen mình... Lần này ta sẽ khiến cho toàn thế giới khen hắn!"
Nhìn bóng lưng có vẻ yếu đuối trước mắt này, Jaegertos bỗng nhiên có chút cảm động, bởi vì trong số những người hắn đã tiếp xúc qua, chỉ có Kiều Ấu Ngưng là nguyện ý vì Trần Cảnh nghĩ nhiều như vậy, cũng chỉ có nàng là nguyện ý giúp Trần Cảnh nhiều như vậy một cách vô điều kiện.
"Vương có thể có người bạn như ngươi, cũng là một loại may mắn." Lời này của Jaegertos xem như là lời khen ngợi cao nhất, ít nhất là chưa từng có sinh vật nào khác có thể được hắn tán thưởng như vậy.
"Người may mắn là ta."
Kiều Ấu Ngưng cười cười, không quay đầu lại nói.
"Có thể có được người bạn như hắn, mới là may mắn của ta."
(hết chương này).
Bạn cần đăng nhập để bình luận