Thế Giới Tận Thế Theo Khảo Thí Thất Bại Bắt Đầu

Thế Giới Tận Thế Theo Khảo Thí Thất Bại Bắt Đầu - Chương 487: Hang ổ di chuyển kế hoạch ( thượng ) (length: 7981)

Đồng bộ ký ức.
Bốn chữ này là từ miệng sách tiên sinh nói ra.
Mọi người đều nghe rất rõ ràng.
Tuy rằng những người có mặt không biết giữa sách tiên sinh và Trần Cảnh đã xảy ra chuyện gì.
Nhưng đều theo bản năng xem lời nói của sách tiên sinh như là lời trong lòng Trần Cảnh, hoặc là đánh giá về những người có mặt ở đây.
"Đầu óc ta toàn là nước à?" Ngỗi Nam xoa nắm đấm đi tới.
"Ta là đứa trẻ phúc hắc có vấn đề?" Ngôn Tước vẻ mặt bất mãn.
"Ta không có ngốc như vậy đâu... Sao có thể bị bán còn giúp người đếm tiền..." Kiều Ấu Ngưng ủy khuất nhìn Trần Cảnh.
Lúc này, Trần Bá Phù vừa châm thuốc cũng lên tiếng.
"Ta thật sự rất tò mò ngươi đánh giá về ông nội ta thế nào..." Trần Bá Phù có chút hứng thú nói, "Ngươi lại cho nó nói ra đi!"
Trần Cảnh điên cuồng lắc đầu, tỏ vẻ tuyệt đối không được.
"Đứa nhỏ nào lại không nghe lời ông vậy..." Trần Bá Phù thở dài một hơi, vẻ mặt tang thương già nua mang theo vẻ thất vọng.
Đúng vậy.
Là ông nội ruột của Trần Cảnh.
Hắn biết rõ Trần Cảnh sợ nhất điều gì.
"Được rồi được rồi, ta thả thì ta thả được chưa..." Trần Cảnh bất đắc dĩ, lập tức lại triệu hồi sách tiên sinh ra.
Lần này.
Sách tiên sinh đã khôn ra.
Tuy nó thần thần thao thao, thỉnh thoảng tinh thần không ổn định, nhưng không thể phủ nhận, sau khi bị đánh ở quân bị khố, nó cũng không hề thiếu nhãn lực thấy.
Vừa thấy Trần Cảnh nháy mắt với mình, cộng thêm chuyện trước đó bị đưa về hư không... Nó lập tức hiểu rõ mình sai ở đâu.
"Nó tên gì nhỉ?" Trần Bá Phù hỏi.
Không đợi Trần Cảnh mở miệng, sách tiên sinh đã chủ động tự giới thiệu.
"Gọi ta Tiểu Thư..."
Sách tiên sinh cẩn thận nói, đồng thời quan sát sắc mặt Trần Cảnh, thấy hắn dành cho mình ánh mắt tán thưởng thì mới thở phào nhẹ nhõm.
"Ngươi nói tiếp đi." Trần Bá Phù ngồi trên một tảng đá lớn, một tay chống cằm nhìn sách tiên sinh, có chút hứng thú nói, "Ngươi vừa nói tính tình ta lớn, bản lĩnh cũng lớn, chỉ là đầu óc hơi... hơi gì?"
Sách tiên sinh lập tức tìm cách ứng phó: "Hơi thông minh lẹ!"
Lập tức, sách tiên sinh không cho Trần Bá Phù cơ hội truy hỏi, vội vàng quét mắt nhìn những người còn lại ở đây, và cả thú nữa.
"Jaegertos sao! Dữ dội thật! Tuyệt!"
"Baiaji! Bay nhanh! Trâu bò!"
"Mona... Tiểu cô nương đáng yêu!"
"Jerry, một chú chuột thông minh và hiểu chuyện!"
"Hi..."
"Không cần nói về ta."
Cổ thần Hi ngồi một bên, phẩy phẩy tay nói.
Sách: "Coi ta là không khí tốt."
...
Vốn dĩ mọi người đã chuẩn bị tự ai về nhà nấy, sau khi bị sách tiên sinh náo loạn một trận, cộng thêm thời gian này thật sự mệt muốn ngất đi... Cuối cùng, theo đề nghị của Trần Bá Phù, mọi người quyết định ở Tây Đại Lục mở tiệc nướng, nghỉ ngơi một đêm rồi tính chuyện về nhà.
Tuy nói việc về nhà cũng không phức tạp, đặc biệt là có Baiaji và Trần Cảnh, có khi vài lần ra vào hư không là về tới thành trại, nhưng thật sự thì, Trần Cảnh cũng không muốn vội về, vì tận sâu trong lòng, hắn có chút mệt mỏi...
Trong quân bị khố, hắn đã tiếp nhận truyền thừa.
Người thì không mệt lắm.
Chủ yếu là tâm mệt.
Trần Cảnh cũng muốn nghỉ ngơi một chút.
Huống hồ ở Tây Đại Lục hắn vẫn còn vài việc chưa giải quyết xong...
"Vậy nên ngươi muốn thương lượng chuyện này với ta?"
Cổ thần Hi không hứng thú với bữa tiệc tối.
Hắn không muốn ăn uống hay nói chuyện phiếm, im lặng ngồi ở góc như một người vô hình.
Ban đầu hắn còn nghĩ rằng Trần Cảnh sẽ đi tìm những loại ô nhiễm đánh ăn, nên trong đầu tính xem có cần ra tay giúp đỡ không, dù sao tiền bối cũng đã dặn hắn phải "phò tá" hậu duệ của Hoàng vương cho tốt.
Nhưng Hi không ngờ, một người có chút sạch sẽ và chú ý như Trần Cảnh từ trước tới giờ không hề ăn thịt rừng.
Chính xác hơn thì là không ăn đồ ô nhiễm.
Nguyên liệu nấu tiệc đều do Trần Cảnh lấy từ hư không ra.
Hắn lấy ra mấy chục cân thịt bò bông tuyết và đùi dê đã là một chuyện.
Cuối cùng còn lôi ra một bộ dầu muối tương giấm gia vị, thậm chí còn cả mấy cái cọ dầu mới tinh...
Thấy cảnh tượng này, Hi ngớ người.
Thầm nghĩ, gã này xem hư không như thùng rác, cái gì cũng quăng vào à!
Nhưng chuyện khiến Hi ngạc nhiên hơn, là chuyện Trần Cảnh đưa ra lúc này...
"Không sai, đây chính là kế hoạch di dời hang ổ 1.0 mà ta nói."
"?"
"Thực ra ta vẫn luôn muốn tìm một vùng đất phong thủy đẹp để định cư, đi dạo một vòng trên đại lục, ta thấy chỗ này của ngươi vẫn là đáng tin nhất."
"??"
"Tây Đại Lục vốn nổi danh là vùng đất cấm kỵ, người ngoài lang thang căn bản không dám tùy tiện đặt chân, loài ô nhiễm thì lại càng tránh xa nơi này, đến cả những người của giáo phái lớn muốn xông vào cũng phải cân nhắc... Cho nên ta thấy, định cư ở đây hẳn là rất an toàn."
"???"
Hi nghe Trần Cảnh trình bày toàn bộ kế hoạch, trong đầu không khỏi hiện ra vô số dấu chấm hỏi... Tuy nói trước đó hắn đã nghe Trần Cảnh nói muốn dọn nhà đến đây, nhưng hình như đó cũng chỉ là nói thuận miệng thôi mà, tên này định chơi thật à??
"Ngươi định xây lại một tòa Kakosha ở đây à?" Hi có chút khó chịu hỏi, mắt tràn ngập vẻ cảnh giác.
Tuy rằng Hi ở lại Tây Đại Lục những năm qua, không rõ sự biến đổi của thế giới bên ngoài, nhưng chỉ cần suy nghĩ bằng đầu ngón chân thôi cũng hiểu, một kẻ như Trần Cảnh mang danh phục tô giả hư không ở cạnh mình, tuyệt đối là một chuyện rất nguy hiểm.
Huống chi hình như hắn còn đắc tội không ít người bên ngoài, rất nhiều người muốn giết hắn, ví dụ như cái tên tạp chủng tinh thể Gejero kia.
Nếu như Hi đang ở trong trạng thái toàn thịnh, thì hắn chẳng có gì phải sợ.
Dù sao trong thời đại này, danh sách tám sinh vật đủ sức càn quét đại lục, với cái tên Gejero tự xưng là nguyệt thần kia, trong lòng hắn không có chút nào e ngại.
Nhưng vấn đề là hiện tại hắn vẫn chưa hồi phục, đến cả việc rời khỏi nơi này và tự mình bén rễ ở Tây Đại Lục cũng là một việc viển vông.
Cho nên Hi không hề muốn Trần Cảnh ở quá gần mình.
Đây là một mầm tai họa, muốn sống yên ổn thì không thể ràng buộc với hắn ở giai đoạn này.
"Chẳng lẽ ngươi không muốn?" Trần Cảnh cười hỏi, thấy Hi không nói gì mà chỉ im lặng, hắn nhẹ giọng an ủi, "Sẽ không có phiền phức đâu, Gejero không thể rời khỏi phạm vi Vĩnh Dạ, Đồ Linh chắc cũng bị hạn chế, phật mẫu kia thì lại rất có thiện cảm với chúng ta, vậy nên ngươi sợ cái gì?"
Hi không lên tiếng, chẳng lẽ có thể nói ta sợ phiền phức à?
"Ngươi chính là cổ thần của Tây Đại Lục đấy!" Trần Cảnh giơ tay vỗ vai hắn một cái, tự tin mười phần nói, "Chỉ cần Đồ Linh và Gejero không đến Tây Đại Lục, ngươi ở đây chính là vô địch, ai có thể làm đối thủ của ngươi!"
"Ta chỉ cảm thấy..." Hi muốn nói rồi lại thôi.
"Giúp ta chuyện này đi, ngươi cũng sẽ có lợi."
Trần Cảnh cắt lời Hi, khuôn mặt có vẻ thanh tú, mang theo nụ cười hiền hòa, đôi mắt trong veo có ánh vàng lấp lánh đang lưu chuyển chậm rãi.
"Không ngại nghe qua thành ý của ta đã."
- Cảm tạ [quan tài ca] đã khen thưởng hai vạn Qidian tệ ~ Thêm hai chương dâng lên ~ (Hết chương này)
Bạn cần đăng nhập để bình luận