Thế Giới Tận Thế Theo Khảo Thí Thất Bại Bắt Đầu

Thế Giới Tận Thế Theo Khảo Thí Thất Bại Bắt Đầu - Chương 56: Về đến hiện thực thế giới cũng sẽ nhớ nhà (length: 10526)

"A Cát."
"?"
"Sau này cứ gọi ngươi như vậy nhé..."
Trần Cảnh nhảy lên một cái đã ngồi lên lưng Baiaji, giống như cưỡi ngựa, xoa xoa mấy cái "bờm" giống như rắn sống của nó.
"Đi theo đường cũ về thành, sau đó tìm chỗ nào không người."
Nghe vậy, Baiaji như người gật gù, chậm rãi tăng tốc chạy trên đường cái.
Thành Vĩnh Dạ vào đêm trăng mờ tĩnh lặng lạ thường, nhất là khu vực nối liền với tiểu khu Tịch Dương Hồng, trên đường cơ bản không thấy bóng người nào, vắng vẻ im ắng như khung cảnh sau ngày tận thế.
Trong phút chốc.
Trần Cảnh chỉ nghe được tiếng gió vù vù bên tai.
**************** [Đếm ngược trở về: 0 giờ 12 phút 11 giây] **************** "Dừng lại."
Nghe thấy giọng Trần Cảnh, Baiaji dừng lại ngay, rồi xoay cái cổ thon dài quá mức, quay đầu nhìn chủ nhân đang cưỡi trên lưng.
"Quả nhiên không sai... Ngươi có vẻ như thật sự nghe hiểu được lời nói..."
Trần Cảnh không hề cảm thấy Baiaji xấu xí dữ tợn, đôi mắt vẫn dịu dàng, giơ tay vuốt ve gương mặt như hài cốt.
"Lát nữa nếu ta không thấy, ngươi về tiểu khu đợi ta, ta sẽ trở lại..."
Baiaji lơ mơ gật đầu, ngoan ngoãn khác hẳn vẻ dữ tợn méo mó của nó.
Có lẽ do Baiaji có quan hệ huyết thống với chính mình.
Từ lúc nó được Triệu Địch triệu hồi ra, Trần Cảnh đã thích con quái vật khổng lồ này rồi.
Đương nhiên, cũng có thể vì từ nhỏ Trần Cảnh đã muốn nuôi thú cưng nhưng không được, giờ có một con đại thú cưng nghe hiểu tiếng người, trong lòng tự nhiên vui sướng khôn xiết.
"Đáng tiếc ngươi không thể về cùng ta..." Trần Cảnh thở dài trong lòng, nghĩ tới việc mình xuyên qua bằng cách nào, bỗng thấy đau đầu.
Lúc đến.
Ngoài quần áo trên người, chẳng có thứ gì khác theo tới.
Lúc về...
Chắc cũng chỉ mang đi mỗi bộ quần áo?
Nghĩ đi nghĩ lại.
Quần áo mình mặc ở thế giới hiện thực, chẳng lẽ thế giới này cũng có cùng kiểu?
Trần Cảnh nhớ rõ ràng.
Ngày đầu hắn vừa xuyên tới, quần áo trên người vẫn là đồ mặc ở thế giới hiện thực, hơn nữa lúc về nhà ông lão cũng không tỏ vẻ gì khác thường, cũng không hỏi sao hắn lại thay quần áo.
"Ngươi nói, ông ta có thể đã phát hiện ra điều gì không?"
Nhớ tới ánh mắt ông lão lúc chia tay, Trần Cảnh không thể chắc là mình ảo giác hay lý do gì khác, thoáng giây ấy hắn thực sự thấy được một ánh mắt... Không nên có ở ông lão.
Cứ như lần này đi là biệt ly vĩnh viễn vậy.
"Ô——" Khi Baiaji làm nũng, nó thường phát ra tiếng như mèo kêu lầm bầm, thật không hợp với vẻ ngoài đáng sợ.
"Thôi... Không hiểu thì thôi vậy..." Trần Cảnh vỗ vỗ cổ Baiaji, nhìn quanh một lượt, xác nhận lần nữa chỗ này không ai tới.
Giờ phút này.
Trần Cảnh và Baiaji đang ở rìa thành phố.
Đây là chỗ hắn vô tình thấy được trên bản đồ khi trước.
Xung quanh toàn là những tòa nhà cao chọc trời cũ nát.
Nấp ở đây thì không ai có thể phát hiện được.
**************** [Đếm ngược trở về: 0 giờ 8 phút 11 giây] **************** "Sao lại thấy có chút không nỡ..." Trần Cảnh ghé trên lưng Baiaji, thấy lưng con quái vật này mềm mại lạ thường, mềm xốp lại còn đàn hồi, không hề cứng như vẻ bề ngoài.
Baiaji nghe hiểu lời Trần Cảnh, nhưng không hiểu lời Trần Cảnh muốn nói.
Nó không biết chủ nhân không nỡ cái gì.
Nhưng nó có thể cảm nhận sự thay đổi cảm xúc của chủ nhân.
Có vẻ như đang buồn bã.
"Ô——" Baiaji khe khẽ rên để an ủi Trần Cảnh, nghiêng đầu liên tục cọ vào mặt Trần Cảnh, đồng tử giãn ra thành mắt mèo.
"Ta không sao."
Trần Cảnh cười, nhớ lại những trải nghiệm kỳ diệu mấy ngày này, quả thực như một giấc mơ.
Ở thế giới thực, hắn chỉ là một kẻ làm công ăn lương, nhưng so với những người khác, hắn vẫn luôn cố gắng thoát khỏi tình cảnh bị xem là công cụ này.
Đương nhiên, cũng có thể nói hắn đang nằm yên.
Thà giữ chút ít thời gian tự do để xoay sở tình hình hiện tại, còn hơn vì tiền tài danh lợi mà bòn rút sinh mệnh thêm bước nữa.
Dù sao người ta cũng cần sống vì những điều không liên quan đến danh lợi.
Trần Cảnh vẫn luôn nghĩ vậy.
Nên lúc trước nghe ông lão nói "Sống thật sự là như thế nào", hắn mới có một chút cảm xúc... Phải rồi, có lẽ chỉ vì bản thân không đủ mạnh, nên mới không thể thoát khỏi cái khuôn sáo thế tục này.
Từ điểm đó mà nói.
Thực ra đều giống nhau.
Hai thế giới không khác gì nhau.
Muốn thật sự tự do thoải mái mà sống, thì chỉ có cách trở nên mạnh mẽ hơn quy tắc, ông lão chính là một ví dụ sống sờ sờ...
**************** [Đếm ngược trở về: 0 giờ 6 phút 14 giây] **************** "Thật ra chỗ này cũng khá..."
Trần Cảnh cũng chẳng để ý Baiaji có nghe hiểu mình không, nằm trên lưng nó hơi mệt, nhưng nghĩ đến những chuyện đã trải qua mấy ngày nay, trên mặt vẫn không kìm được một nụ cười.
Thế giới điên cuồng này với người bình thường có lẽ hơi đáng sợ.
Nhưng với Trần Cảnh mà nói...
Cũng khá.
Ông lão tuy hơi điên điên khùng khùng, nhưng thật sự là một người ông tốt, tình yêu thương và tin tưởng dành cho hắn đều là vô điều kiện, điều này Trần Cảnh đã sớm nhận ra.
Còn Ngỗi Nam...
Là một người bạn tốt.
Đừng nhìn cô nàng tính tình nóng nảy mà không biết nhìn mặt người, ít nhất cô nàng không dối trá và còn trượng nghĩa, hơn những người hắn từng gặp nhiều.
Ryan...
Cậu nhóc khô lâu kia rất ngoan, biết điều lại đảm đang, có lúc đáng thương thấy mà muốn bắt nạt.
Ngôn Tước.
Không nói nhiều, giao thiệp cũng không nhiều, nhưng rất lễ phép.
Lawrence... Có thể xem là một ông già gu nặng phiên bản yếu hơn đi, cái hình ảnh cơ thể trống rỗng mà lòi cả mắt ra của ông ta, đến giờ Trần Cảnh vẫn không quên được.
"Không ngờ mình cũng có ngày kết bạn... Có những người bạn này cũng không tệ..." Trần Cảnh thầm cảm khái.
Và trong khi hắn còn đang ngẫm lại những trải nghiệm mấy ngày qua.
Đếm ngược trở về thế giới hiện thực, đã đến hồi kết.
**************** [Đếm ngược trở về: 0 giờ 0 phút 10 giây] **************** "Nhớ kỹ lời ta nói, nếu ta không thấy, ngươi cứ về tiểu khu đợi ta, ta sẽ trở về, ông lão cũng sẽ chăm sóc tốt cho ngươi..."
Trần Cảnh hít một hơi thật sâu, xoay người nhảy xuống khỏi lưng Baiaji.
[Đếm ngược trở về: 0 giờ 0 phút 5 giây] [Đếm ngược trở về: 0 giờ 0 phút 4 giây] [Đếm ngược trở về: 0 giờ 0 phút 3 giây] "Cứ như là một giấc mơ..."
Trần Cảnh cuối cùng ngẩng đầu nhìn vầng trăng treo cao trên bầu trời.
Không, hẳn là gọi thần là Gejero chứ?
Nguyệt Thần.
"Quả nhiên nhìn thế nào cũng thấy quỷ dị..."
Trần Cảnh vào lúc đếm ngược kết thúc, mắt vẫn nhìn lên mặt trăng, chỉ thấy ánh trăng lạnh lẽo hình như ấm dần lên.
Ấm áp...
...
"Ta... Ta trở về rồi?!"
Trần Cảnh bỗng nhận ra cảnh vật xung quanh đã thay đổi, sự thay đổi ấy đến mức chính hắn cũng không kịp nhận ra, dường như ngay từ đầu hắn đã ở đây, chứ không phải ở cái hẻm nhỏ đường phố nghèo nàn kia của thành Vĩnh Dạ.
Đúng là.
Trên bầu trời trong xanh vạn dặm vẫn còn mặt trời chói chang, không khí oi bức trong núi khiến hắn cảm thấy có chút không quen.
Hắn vẫn đứng bên cạnh mộ Trần Bá Phù.
Dưới chân chính là chiếc máy quay phim bị rơi.
Còn sau lưng...
"Ô ———"
Baiaji mờ mịt nhìn ngó xung quanh, dường như không rõ mình bằng cách nào lại đột ngột đến chỗ này.
"Sao... Sao thế này hả ngươi? Sao ngươi lại về cùng ta?!"
Trần Cảnh vừa kinh ngạc vừa nghi hoặc nhìn Baiaji, có chút nghi ngờ mình có phải đang mơ không.
Vốn dĩ hắn cho rằng lần này trở về thế giới thực, sẽ như lần trước xuyên qua thế giới kia, đi đi lại lại sạch sẽ trần trụi trở về.
Nhưng hiện thực hình như không phải như thế.
"Không phải mơ..."
"Tất cả là thật!"
Trần Cảnh không kìm được lao vào ôm chặt lấy Baiaji, trước kia hắn còn có chút bất an, sợ khi xuyên việt về sẽ phát hiện mọi thứ chỉ là mơ... May quá, may quá không phải mơ.
Trần Cảnh ôm Baiaji, ánh mắt từ từ chuyển đến bia mộ ở gần đó.
Thấy cái tên tục quen thuộc được khắc trên phiến đá lạnh lẽo, lòng hắn chợt có chút trống vắng.
"Không phải mơ... Tốt rồi..."
Trần Cảnh cúi xuống nhặt chiếc máy quay phim trên đất lên, trong đôi mắt hơi ửng đỏ có tầng hơi nước mơ hồ, trong lòng cũng không bình tĩnh thậm chí có thể nói là kích động hơi quá mức.
Vì hắn biết ông nội vẫn còn.
Dù là ông nội nào điên điên khùng khùng.
Hay là ông nội mất tích này.
Đều vẫn còn.
"Yên tâm đi... Ông nội... Ta sẽ tìm được ông..."
Trần Cảnh cầm máy quay phim bất động nhìn bia mộ, muốn hướng tên trên bia mộ nở nụ cười tự tin, nhưng ánh mắt lại không nghe lời mà đỏ lên.
Vào khoảnh khắc này, Trần Cảnh chỉ thấy gió ở Tiếu Binh lĩnh thật lớn.
Cào đến nỗi mắt hắn đau nhức.
"A Cát, đi thôi, ta đưa ngươi về nhà."
【mỗi ngày hai canh, đổi mới vào 12 giờ trưa!】 【Cầu đọc truyện! Cầu cất giữ! Cầu phiếu bầu!】 (hết chương này)
Bạn cần đăng nhập để bình luận