Thế Giới Tận Thế Theo Khảo Thí Thất Bại Bắt Đầu

Thế Giới Tận Thế Theo Khảo Thí Thất Bại Bắt Đầu - Chương 569: Cực lạc ban ân ( thượng ) (length: 8149)

Dục vọng của loài người là một cái động không đáy.
Trần Cảnh từ rất sớm đã nghĩ như vậy, nhưng hắn vẫn cho rằng mình khống chế dục vọng rất tốt, ít nhất là trước khi khảo thí bắt đầu, hắn luôn duy trì tâm thái nằm ngửa mặc kệ, ngoài việc thích chơi game ra, cơ hồ không ham muốn gì, không vướng bận.
Đồng nghiệp trong công ty hay nói.
Trần Cảnh giống như một người mắc chứng bệnh tinh thần kiểu thánh nhân.
Hình như là do thói quen sống tách biệt, ngược lại không thích có người bên cạnh.
Dù đối mặt với mấy cô gái trẻ đẹp trong công ty bắt chuyện, hắn cũng luôn tỏ vẻ kính nhi viễn chi, đối với mấy chuyện nam nữ kia hình như không có chút hứng thú nào.
Sự thật đúng là vậy.
So với cảm giác khoái lạc do hormone như hồng thủy trào dâng trong người, hắn thích loại trạng thái yên tĩnh, lý trí, được kiểm soát hơn... Một mình làm gì cũng được, chơi game xem phim cũng vui.
Ít nhất trước đây hắn từng nghĩ như vậy.
Nhưng từ khi hắn bị phật mẫu ôm vào lòng ngực, hắn cảm giác não mình hỏng mất, như bị một loại virus tên là "túng dục" ăn mòn sâu sắc, đây là lần đầu tiên hắn gặp phải tình huống mất lý trí, không khống chế được hành động của bản thân.
Trần Cảnh biết tất cả những gì mình làm đều không dựa trên cảm xúc thật.
Cho nên hắn cũng không hiểu tại sao mình lại nhanh chóng vui vẻ đến vậy.
Càng nghĩ, hắn chỉ cảm thấy đây có lẽ là bản năng sinh vật, lý trí cuối cùng cũng không thắng được bản năng.
Đặc biệt là trong trạng thái tính toán "cực lạc" theo từng mili giây, tất cả những dục vọng tầm thường, hạ cấp trên đời đều bị phật mẫu dùng ngoại lực nhét vào đầu hắn... Lúc này, dù có là bậc thầy thâm không đã thoát khỏi thân phàm cũng không ngoại lệ.
Vậy thì... cứ làm đi.
Khi ý nghĩ này dâng lên trong lòng Trần Cảnh, triều dâng do hormone tăng vọt bắt đầu càn quét điên cuồng trong người, mỗi một dây thần kinh đều dần dần bốc cháy vì "cực lạc".
Trần Cảnh dù không có chút kinh nghiệm nào, nhưng sống ở thế giới phát triển mạng lưới như vậy, tự nhiên những gì cần biết đều hiểu, cũng không đến mức không biết gì khi xông trận, Trong cơn chìm đắm không thể ngăn cản, Trần Cảnh nghe thấy rất nhiều âm thanh.
Có âm thanh bất mãn phản kháng hắn, lớn tiếng quát mắng là thấy sắc thì ham, thánh nhân cũng cần phải coi trọng từng phút giây quý báu của đêm xuân.
Có âm thanh thì nói thẳng chân lý trong tự viện, còn phổ cập khoa học về việc các tăng lữ lấy nhục thân bố thí, hướng đến khoái lạc song tu để đạt đến mục đích.
Chỉ tiếc là Trần Cảnh không nghe lọt tai điều gì.
Ban đầu hắn như một con rối không biết phản kháng, mặc cho bóng tối bên trong tùy ý bài bố, nhưng sau đó hắn chiếm thế chủ động, mà cái bóng tối đó cũng rất vui mừng, lập tức thản nhiên chấp nhận.
Trong bóng tối.
Khi thế chủ động không ngừng thay đổi, ý thức còn tỉnh táo của Trần Cảnh thỉnh thoảng cũng cảm thán, hóa ra hiện thực còn lợi hại hơn phim ảnh, lại còn có thể làm như vậy...
Trong trạng thái kỳ diệu này, Trần Cảnh cũng không biết đã qua bao lâu, bởi vì hắn căn bản không cảm nhận được thời gian trôi, chỉ là lặp lại niềm vui cực độ, dây dưa nhau như muốn đến tận cùng thời gian mới bằng lòng dừng lại.
Tục ngữ có câu đạo lý giản dị nhất.
Khi phật mẫu không còn mải mê với những tư thế kỳ quái đó, đột nhiên trở lại quỹ đạo khiến Trần Cảnh cũng hơi không quen, nhưng chìm trong mê say hắn cũng không nghĩ nhiều, tất cả đều chỉ dựa vào bản năng tiếp tục làm việc nên làm.
Không biết lại qua bao lâu.
Đến khi người trong ngực bỗng đẩy hắn ra.
Trong nháy mắt.
Trần Cảnh liền thoát khỏi trạng thái mà khi tỉnh lại hắn cảm thấy vô cùng nhục nhã.
""
Trần Cảnh không biết phải làm gì đứng tại chỗ, mờ mịt nhìn xung quanh, chỉ phát hiện vị trí hiện tại của mình... vẫn là ở trong lòng đất phong ấn, bất quá là ở chân núi phía ngoài chùa miếu.
Hoang sơn dã lĩnh, gió nhẹ ve kêu.
Mọi thứ vẫn y nguyên như ban đầu.
Điều này khiến Trần Cảnh không khỏi sinh nghi ngờ, tất cả những gì mình trải qua vừa rồi rốt cuộc có phải là...
Ừ?
Trần Cảnh chỉ theo bản năng cúi đầu liếc mắt một cái, vừa mới nhìn sơ đã mặt đỏ bừng, sốt sắng vội vã mặc chiếc áo choàng vàng rơi trên mặt đất trở lại, che đi những dấu vết mờ ám trên khắp người.
Ta... Ta đây là lái xe đụng phải phật mẫu sao?
Khi Trần Cảnh ý thức được những gì vừa xảy ra đều là thật, trong chốc lát hắn ngơ ngác ngồi phịch xuống đất, đầu óc trống rỗng.
"Ta... Ta ra ngoài rồi làm sao đối mặt với đám hòa thượng trong tự viện..." Trần Cảnh tự lẩm bẩm, thống khổ che đầu, "Nếu để bọn họ biết ta đã... phật mẫu... chẳng phải bọn họ sẽ giết ta sao? !"
Vừa nghĩ đến sự thành kính của đám tăng lữ kia đối với phật mẫu, Trần Cảnh liền thấy trong lòng sợ hãi.
Nhưng nghĩ lại.
Đây đâu phải ta chủ động chứ!
Xét theo một góc độ nào đó, ta mới là người bị hại mới đúng chứ!
Ai biết phật mẫu trong tự viện các người lại như hồ ly tinh, không nói hai lời liền lừa ta đến cho...
"À, không thật thà nha."
Nghe thấy giọng nói quen thuộc sau lưng vang lên, Trần Cảnh trong nháy mắt cảm thấy sống lưng lạnh toát, sợ mình lại bị lôi đến cái nơi kỳ quái kia, nhưng khi hắn định lợi dụng thâm không rút lui thì người đứng sau lưng đã tiến tới, mềm mại như không xương tựa vào lưng hắn.
Xúc cảm đơn thuần truyền đến cho thấy sự mềm mại tuyệt đối, làn da nóng bỏng làm cơ thể hơi lạnh của Trần Cảnh đột nhiên sinh ra chút ấm áp.
"Ngươi... ngươi đừng làm loạn nữa..." Trần Cảnh cảnh cáo không hề có chút sức lực nào, thậm chí còn không bằng van xin, "Bọn họ còn đang đợi ta ra ngoài... Ta ở trong này lâu quá là không được... Sẽ xảy ra chuyện lớn..."
"Ngươi đang ra lệnh cho ta hay đang uy hiếp ta vậy?"
Trần Cảnh cảm giác người kia đang ôm cổ mình, dường như còn dùng tóc dài khẽ lay lỗ tai hắn.
"Hay là... ngươi đang cầu xin ta?"
"Mẹ kiếp!" Trần Cảnh chém đinh chặt sắt chửi hai tiếng này, nhưng nghĩ đến sự chênh lệch sức mạnh giữa mình và phật mẫu, hắn vẫn là quyết định nhịn xuống cơn giận này, "Cầu xin ngươi được chưa!"
"Nhẹ giọng chút."
"Cầu xin ngươi."
"Ừm... nhưng mà ta rất tò mò nha, vì sao ngươi cứ tỏ vẻ như mình bị người khác ức hiếp vậy, rõ ràng chúng ta là tình chàng ý thiếp ngươi tới ta đi mà."
"Ngươi làm cái gì... Trong lòng ngươi rõ ràng mà!" Trần Cảnh nghiến răng nghiến lợi nói.
"Ta đúng là làm rất nhiều mà, ngươi có muốn nghe xem không?" Giọng nói sau lưng vẫn dịu dàng như nước, nhưng ý vị khiêu khích trong lời nói thì ai cũng nghe ra, "Vậy chúng ta hãy bắt đầu từ lần đầu tiên nhé, khi đó ngươi đã..."
"Ngậm miệng!"
"Ai da, lại bắt đầu hung dữ với ta rồi, thật không thú vị... Ngươi trước kia đáng yêu hơn nhiều."
"Ngươi tự đợi ở đây đi, ta muốn về nhà." Trần Cảnh muốn tránh ra khỏi vòng tay của nàng, nhưng cảm giác toàn thân có chút mềm nhũn không nhấc nổi sức, lập tức giật mình, "Ngươi con yêu quái có phải hút mất tinh khí thần của ta rồi không? !"
"Hút tinh khí thần của ngươi? ? ?"
"Chẳng lẽ không phải sao! Không thì sao ta lại cảm thấy không có sức làm gì!"
"Ngươi liên tiếp tăng ca mười bốn ngày rồi, thử xem ngươi còn có sức lực không."
"A a... ngươi con yêu quái! ! !"
(hết chương)
Bạn cần đăng nhập để bình luận