Thế Giới Tận Thế Theo Khảo Thí Thất Bại Bắt Đầu

Thế Giới Tận Thế Theo Khảo Thí Thất Bại Bắt Đầu - Chương 114: Trước tiên kết thúc tự nguyệt kỳ ( trung ) (length: 9224)

Trần Cảnh theo bước chân Ngỗi Nam, nhanh chóng ra ban công.
Ngước mắt nhìn lên.
Chỉ thấy bầu trời bên trong mặt trăng "Gejero" đã đổi dạng.
Trần Cảnh nhớ rõ, cái thiên thể sống tên là "Gejero" trước đó còn có vẻ mặt giận dữ, bực bội, hơn nữa con mắt độc nhãn đáng sợ cũng không mở, luôn nhắm nghiêng xuống, quặp miệng...
Nhưng giờ thì khác.
Mặt trăng đã mở mắt.
"Tự Nguyệt Kỳ sao lại kết thúc sớm..." Ngỗi Nam khó hiểu lẩm bẩm.
"Tự Nguyệt Kỳ kết thúc sớm? ?"
Trần Cảnh ngẩn người.
Vốn nghĩ đây là một loại thiên tượng dị thường nào đó, giống như nhật thực hay bảy sao thẳng hàng gì đó... Nhưng lục lọi trong trí nhớ một hồi, Trần Cảnh kinh ngạc phát hiện, chuyện này chưa từng có trong lịch sử Vĩnh Dạ.
Đúng vậy.
Tự Nguyệt Kỳ không có tiền lệ kết thúc sớm.
Từ trước đến nay không có.
"Tự Nguyệt Kỳ... kết thúc sớm thì sao?" Trần Cảnh cẩn thận hỏi.
Ngỗi Nam nghĩ ngợi, nói, không biết.
"Tự Nguyệt Kỳ là mối đe dọa lớn với Vĩnh Dạ, nếu nó có thể kết thúc sớm, đương nhiên là tốt, nhưng... nhưng ta không biết tại sao, cứ thấy hơi sợ."
Ngỗi Nam hiếm khi thẳng thắn bộc lộ nỗi sợ trong lòng.
Vì nỗi sợ này chẳng hiểu từ đâu.
Nàng cũng không biết sao mình lại sợ...
"Ai? Người kia trông quen mắt nhỉ?"
Trần Cảnh bỗng thấy một bóng hình mờ ảo xuất hiện ở quảng trường nhỏ dưới khu nhà.
Bóng hình đó vặn vẹo quỷ dị, như một đám hắc vụ đang cuồn cuộn trên mặt đất.
"Hình như Lawrence..." Ngỗi Nam nheo mắt, nhìn kỹ.
Quả nhiên.
Khi hắc vụ tan đi, thân thể cổ quái của Lawrence lộ ra dưới ánh trăng, toàn thân chi chít hàng trăm hàng nghìn hốc mắt.
Có lẽ nhận ra ánh mắt của Trần Cảnh và Ngỗi Nam.
Lawrence ngẩng lên nhìn về phía tầng của họ, rồi vẫy tay, cười chào.
"Bùn..." Ngỗi Nam vừa định gọi bùn lão, nhưng lời ra đến khóe miệng vẫn theo bản năng dừng lại.
Rốt cuộc thì lão già này khó đối phó.
Nàng vội vàng sửa miệng.
"Lawrence đại gia! Trăng đẹp ghê ha!"
"Ừ ha!" Lawrence ở dưới lầu khản giọng đáp, "Mấy ánh trăng ô nhiễm kia đâu hết cả rồi! Mấy người biết tại sao không!"
"Không biết a! Ngươi biết không!"
"Ta..."
"Biết cái đầu mả nhà ngươi!"
Trần Bá Phù bỗng thò đầu ra từ ban công bên cạnh.
Ông trừng mắt lườm Lawrence đứng dưới quảng trường, rồi ngẩng lên nhìn trên lầu.
"Đêm hôm khuya khoắt không ngủ à! Ới cái cái gì mà ới!"
"..."
Dù Trần Cảnh biết ông già này luôn thế, nhưng lúc này hắn vẫn không nhịn được muốn né ra sau.
Nhưng còn chưa kịp dịch bước.
Hắn đã thấy có người đứng sau lưng.
"Sao ngươi lại có ý tứ né nhanh hơn cả ta thế?" Trần Cảnh bất đắc dĩ nhìn vẻ mặt hoảng sợ của Ngỗi Nam.
"Ngọa Tào, ông ta là lão già điên đó!" Nỗi sợ hãi của Ngỗi Nam về việc Tự Nguyệt Kỳ kết thúc sớm, dường như cũng bị lão già kia hòa tan, "Nếu ông ta mà lên đánh ta, ngươi nhớ giúp ta kéo ông ta lại, lão đại nhớ ơn ngươi!"
"Sao ngươi bất tài thế..." Trần Cảnh khinh bỉ nói.
"Ngươi giỏi thì ngươi đừng núp a!" Ngỗi Nam không chút khách khí chế nhạo lại, rồi đấm một quyền vào lưng Trần Cảnh, đau đến mức hắn nhăn nhó.
Phải nói, lúc lão già mất bình tĩnh, tính tình thật sự lớn.
Ông ta hết chỉ trỏ Lawrence cả mười phút, rồi lại ngẩng lên chào Ngỗi Nam... Từ đầu đến cuối, ông già chẳng hề đá động đến Trần Cảnh, khiến Ngỗi Nam trong lòng càng khó chịu.
Dựa vào cái gì chỉ mắng bọn họ a!
Ông già này là đang thiên vị con cháu sao!
Rốt cuộc có phân biệt được đúng sai không vậy!
"Đừng nhìn ta." Trần Cảnh thấy Ngỗi Nam trợn mắt trừng hắn, vội giơ hai tay lên ra hiệu không liên quan đến mình, "Mấy tiếng vừa rồi đều là do các ngươi hét, các ngươi làm ồn ào biết chưa..."
Cùng lúc đó, ông già có vẻ như mắng chửi xong đã bớt giận.
Ông ta mặc đồ ngủ, đội một cái mũ kiểu mũ sinh màu hồng, trực tiếp vượt qua lan can ban công, trong nháy mắt nhảy xuống từ trên lầu.
Không hề khoa trương khi nói, Lawrence sợ muốn tè ra quần, dù hắn chưa bao giờ thực sự tè được.
Khi thấy Trần Bá Phù nhảy từ trên lầu xuống, trong nháy mắt đã đáp xuống trước mặt mình, phản ứng đầu tiên của hắn là quỳ xuống xin tha, cầu lão già điên đừng vội ra tay, cho hắn chút thời gian viết di thư...
"Mả."
Trần Bá Phù ngược lại không có ý ra tay, ông hung dữ liếc Lawrence, rồi ngẩng đầu nhìn mặt trăng trên trời, vẻ mặt trở nên có chút mơ màng.
Không lâu sau.
Trần Cảnh cũng dẫn Ngỗi Nam vội vã xuống lầu.
"Gia gia, sao Tự Nguyệt Kỳ đột nhiên kết thúc vậy?" Trần Cảnh vừa hỏi, Ngỗi Nam đã như một cái đuôi, không rời nửa bước trốn sau lưng hắn, sợ cơn giận của ông già chưa tan.
"Không biết." Trần Bá Phù nhíu chặt mày.
"Chuyện này trước kia chưa từng xảy ra phải không?" Trần Cảnh hỏi.
Trần Bá Phù gật đầu, vẻ mặt càng thêm ngưng trọng, dường như cũng nhận ra sự hung hiểm ẩn giấu bên trong dị tượng này.
Lúc này, Ryan cũng không ngủ được.
Hắn nhón chân ở ban công, theo dõi nhất cử nhất động của đám người, thấy Trần Cảnh nhìn qua, vội vàng vẫy tay chào.
Trên mái nhà...
Ngôn Tước cùng con quạ lớn quỷ dị sóng vai đứng cùng nhau.
Lực chú ý của nàng từ đầu đến cuối đều không ở trên những người khác.
Mà ở trên mặt trăng kia.
"Con bé đó trước kia là cáo tử điểu của [Nguyệt Quang Ẩn Tu Hội], nói không chừng biết chút gì đó..." Trần Bá Phù nói rồi túm lấy Trần Cảnh.
Một cái nhảy tại chỗ thoạt như tùy ý, trực tiếp đưa Trần Cảnh lên sân thượng.
"Ngọa Tào! Ngươi mang bọn ta lên với a!"
Ngỗi Nam ở đằng sau kêu lên, nhưng rõ ràng lão già không muốn để ý đến nàng.
"Lên xem thử không?" Ngỗi Nam buồn bã hỏi Lawrence.
Lawrence do dự một chút, cuối cùng lắc đầu.
Dù hắn có ấn tượng rất tốt với Trần Cảnh, thậm chí đã nảy sinh ý muốn kết giao làm bạn vong niên...
Nhưng có thêm Trần Bá Phù, thì lại là chuyện khác.
Lão già điên ở đâu, Lawrence tuyệt đối sẽ không ở đó.
"Ta về đi ngủ."
Vừa dứt lời, Lawrence đã tan vào trong đám cỏ như chất lỏng, chỉ để Ngỗi Nam cô độc một mình đứng ở quảng trường.
"Lão già đó cũng quá cẩn thận đi... Dựa vào cái gì để một mình ta đi thang máy chứ... Mang ta theo thì thế nào chứ..."
Ngỗi Nam ủ rũ đi về phía đại sảnh tầng một, càng nghĩ càng giận, nhìn cái gì cũng thấy không vừa mắt.
Lúc lên bậc thềm.
Nàng thấy một viên đá vụn cỡ quả hạch đào rơi trên đất.
Không nghĩ ngợi gì liền đá một phát.
Nảy ngược trở lại.
Không đợi Ngỗi Nam kịp phản ứng.
Cục đá bật về không sai lệch trúng giữa mi tâm của nàng.
"Tê..."
Ngỗi Nam đau khổ che đầu ngồi xổm xuống đất, vừa tủi thân lại tức đến phát sợ.
Mà Trần Cảnh ở trên lầu thấy nửa ngày không thấy nàng lên, bèn ghé người trên lan can sân thượng giục.
"Sao ngươi ngồi xổm dưới đất? Mau lên đi!"
Ngỗi Nam vẫn chưa trả lời, Trần Bá Phù bên cạnh kéo Trần Cảnh lại, mất kiên nhẫn giải thích.
"Ngươi đừng quản nó, đồ bỏ đi mà thôi."
"..."
- Thứ ba thêm chương! Hoàn thành (đều là chương 2000 chữ trở lên nha)!
Lượt đề cử thêm chương này đã xong, mọi người còn muốn xem thêm thì hãy cùng nhau theo dõi truyện nha, tuyệt đối đừng có nuôi truyện, thứ sáu nếu lại có đề cử, vẫn cứ liên tục thêm ba ngày nữa!
【thêm chương kết thúc, ngày mai khôi phục hai chương, giữa trưa mười hai giờ hai chương!】 【số lượt theo dõi cực kì quan trọng, nó quyết định xem bộ này còn tiếp tục được đề cử nữa không, mọi người cố gắng xem hết các chương mới trước mười hai giờ đêm nhé, nhờ mọi người nhờ mọi người ( ` ) tim nè】 ************************************************** Cảm ơn các vị đã tặng phiếu đề cử và nguyệt phiếu!
Cảm ơn [không thanh bi ai], [cá vàng cơm], [lão Dịch nhất bổng], [nhị lưu văn mèo], [thất nguyệt muốn thành tiên], [Thư hữu 151004122953127], [nghe nói biệt danh nhiều nhất chỉ có thể mười hai chữ] đã khen thưởng! ( ` ) cúi đầu!
Cảm ơn tất cả những bạn đã đến ủng hộ, cám ơn sự ủng hộ của các bạn, yêu các bạn!
(hết chương này).
Bạn cần đăng nhập để bình luận