Thế Giới Tận Thế Theo Khảo Thí Thất Bại Bắt Đầu

Thế Giới Tận Thế Theo Khảo Thí Thất Bại Bắt Đầu - Chương 491: Treo ở cao thiên phía trên cung điện ( thượng ) (length: 8652)

Tòa cung điện kim loại treo cao trên trời giống như một hòn đảo, toàn thân màu trắng bạc phản quang, trông như được đúc nguyên khối từ kim loại, không hề thấy một chút khe hở nào.
Nhìn thoáng qua, nó có thể chia thành hai phần:
Mặt đất của đảo nhỏ và cung điện phía trên.
Mặt đất màu bạc có hình thoi không đều, ở chính giữa có một chỗ lõm lớn hình phễu, bên trong là vô số lớp hoa văn hình vòng tròn xếp chồng lên nhau, còn có một phù lục lớn được khắc vào vị trí trung tâm đáy phễu.
Về phần cung điện...
Xét về kiến trúc, nó tương tự như một đạo quan.
Vì cung điện nghiêng, cửa chính mở rộng.
Nên Lawrence bọn họ có thể thấy rõ bên trong cung điện phát ra ánh sáng yếu ớt.
Đó là ánh sáng xanh nhạt.
Dường như có một khối điện tương không định hình đang khuấy động bên trong.
“Đây là đồ của [Hội nghiên cứu Đồ Linh]?” Lawrence nheo mắt cẩn thận đánh giá tòa cung điện treo giữa không trung.
Ryan và Anu cũng ngây người ra nhìn, đối với kiến trúc khổng lồ trôi lơ lửng trên không này, bọn họ cũng thấy vô cùng kinh ngạc.
Còn Hassad...
Khi hắn đứng trước bậc thang vào thành trại, nhìn thấy cung điện kim loại này, cả người liền rơi vào một nỗi kinh hoàng khó mà kìm nén.
Phải.
Là một kẻ trốn chạy bị Huyền Không thành truy nã.
Là một cựu phương sĩ từng gia nhập [Hội nghiên cứu Đồ Linh].
Hassad rất rõ cung điện này đến đây có mục đích gì...
"Đây là Cửu Thiên Ứng Nguyên Cung... Là bọn phương sĩ đó!! Bọn tạp chủng Huyền Không thành phát hiện chúng ta!!"
Cửu Thiên Ứng Nguyên Cung.
Cái tên kỳ lạ này khiến Lawrence nghe cũng không hiểu gì cả.
Thật vậy.
So với Hassad, bọn họ hiểu biết về Huyền Không thành có thể nói là ít càng thêm ít, nên nghe cái tên này cũng không có phản ứng gì, điều thực sự khiến bọn họ bất an là câu nói sau của Hassad... Bọn phương sĩ đó đã phát hiện ra bọn họ!
"Sao lại bị lộ?" Năng lượng trong cơ thể Lawrence dần hoạt động, từ khắp các lỗ chân lông phát ra những luồng khí lạnh lẽo.
"Ta đáng lẽ phải nghĩ ra... Là Cửu Thiên Ứng Nguyên Cung phát hiện chúng ta... Nó luôn vận hành ở quỹ đạo bên ngoài... Về lý thuyết thì cả thế giới đều nằm trong phạm vi theo dõi của bọn chúng..."
Hassad ôm đầu vẻ đau khổ, nghiến răng nghiến lợi chửi rủa.
“Đất chết là điểm mù trong theo dõi của bọn chúng, vì trên không tràn ngập tàn dư của cựu nhật là loại “ánh sáng ô nhiễm” với chúng, tất cả thiết bị đều sẽ bị ảnh hưởng, trừ khi bọn chúng đem tòa cung điện này xuống dưới "tầng ô nhiễm".
Nói rồi, Hassad lại lộ vẻ mờ mịt, dường như chợt nhận ra điều gì.
“Không đúng… Nếu nó không xuống "tầng ô nhiễm"… Vậy thì không thể chụp ảnh được chúng ta… càng không thể đo được khí tức của chúng ta bằng thiết bị... Tòa cung điện này như thể đã tìm đúng tọa độ của chúng ta mà bay thẳng tới... Đúng! ! Là cái dây anten chết tiệt!!“
Hassad tuyệt vọng hét lớn, cả người có chút cuồng loạn, trong mắt toàn là sự hối hận không chút che giấu.
"Chắc chắn là khi ta thử liên lạc với Trần Cảnh thông qua dây anten, tín hiệu vô tuyến bị phương sĩ Huyền Không thành cảm nhận được, bọn chúng thông qua giải mã tín hiệu tìm ra tọa độ của chúng ta... Nên mới triệu hồi Cửu Thiên Ứng Nguyên Cung đến tấn công chúng ta!!"
“Tấn công chúng ta?” Lawrence kinh ngạc, “Rốt cuộc tòa cung điện này dùng để làm gì?”
“Giết người.”
Hassad run rẩy nói, trong từng chữ đều là nỗi sợ hãi khắc cốt ghi tâm.
“Cửu Thiên Ứng Nguyên Cung không nằm trong “Tam cung” của Hội nghiên cứu, nó tuy có vẻ ngoài đạo quán của Huyền Không thành, nhưng nó vốn không phải nơi các phương sĩ tụ tập tu hành.”
Vừa dứt lời, Hassad hơi dừng lại một chút, cố gắng khống chế nỗi sợ hãi không ngừng lan tràn, mong có thể giúp bản thân tỉnh táo hơn chút.
"Nó là vũ khí cơ trời vĩnh viễn xoay quanh quỹ đạo bên ngoài, là phương tiện chế tài cao nhất của Huyền Không thành đối với bên ngoài, là vũ khí cấp chiến lược theo đúng nghĩa... Chúng ta gặp rắc rối lớn rồi!"
...
Thành Vĩnh Dạ.
Tại phương tiêm tháp được [Hội ẩn tu ánh trăng] trùng kiến.
Giáo hoàng vẫn ngồi trên vương tọa chỉ thuộc về mình, còn các vị chủ giáo đứng trước mặt giáo hoàng tranh luận không ngớt.
“Ta đề nghị, chúng ta nên nhân cơ hội này liên thủ với các phương sĩ của [Hội nghiên cứu Đồ Linh], trước diệt trừ kẻ phục sinh hư không, sau đó sẽ bàn chuyện khác!”
“Ta phản đối!”
“Mẹ nó ngươi có bệnh à?! Cái này ngươi cũng phản đối?!”
“Ngươi ngốc à! Thực lực bọn phương sĩ vốn đã mạnh hơn [Hội ẩn tu ánh trăng] của chúng ta! Ngươi cứ để bọn chúng ra mặt trận đổ máu trước không tốt sao?!”
“…Làm vậy có ảnh hưởng đến quan hệ đôi bên không?”
“Ảnh hưởng cái rắm.”
“Nhưng trong minh ước đã nói rõ ràng...”
Đúng lúc này, giáo hoàng vốn luôn trầm mặc cất lời.
"Hãy quan sát kỹ rồi hãy nói."
Nghe thấy năm chữ đơn giản này, các vị chủ giáo lập tức im lặng, không ai dám đưa ra ý kiến gì nữa khi giáo hoàng đã lên tiếng.
“Ngồi trên núi xem hổ đấu là không thể,” Giáo hoàng bình tĩnh nói, trong mắt lóe lên ánh sáng quỷ dị, “Nhưng tùy tiện liên thủ với bọn họ đánh trận đầu cũng không thể.”
Dù [Hội ẩn tu ánh trăng] đã kết minh với [Hội nghiên cứu Đồ Linh].
Hai bên đều xem Trần Cảnh - kẻ phục sinh hư không là kẻ địch số một, đều muốn diệt trừ cho thống khoái, nhưng không thể phủ nhận… Cho dù là trong thế giới bên trong hay biểu thế giới, con người đều là loài sinh vật giỏi tính toán cho mình.
Thành bại, vinh nhục, được mất.
Suy cho cùng cũng chỉ vì hai chữ lợi ích.
Ai xông pha đánh trận đầu, kẻ đó thiệt thòi.
Đạo lý này, giáo hoàng không thể không hiểu.
Nhưng hắn cũng hiểu thế nào là môi hở răng lạnh.
Nên nắm bắt “mức độ” ở giữa là then chốt.
"Hơn nữa, ngay cả Hội nghiên cứu còn không xác định liệu đó có phải là cứ điểm thường trú của kẻ phục sinh hay không, chỉ là cảm nhận được khí tức hư không… Khoan đã, đợi cái lão lưu manh kia và lũ tạp chủng nhà hắn lộ diện cũng chưa muộn.”
“Giáo hoàng đại nhân.”
Chủ giáo Satie chậm rãi tiến lên, trên mặt là nụ cười hả hê khi người gặp họa.
“Nghe nói Hội nghiên cứu đã triệu hồi Cửu Thiên Ứng Nguyên Cung đi, định trực tiếp tiến hành chế tài tấn công tòa kiến trúc đó, nếu để bọn chúng diệt trừ được kẻ phục sinh kia, chúng ta cũng bớt được không ít việc đấy ạ!”
"Nếu dễ dàng vậy thì tốt..." Giáo hoàng thở dài, đưa tay vuốt ve trang sức hình trăng trước ngực, dường như lại không kiềm được mà nhớ lại ngày đó.
Ngày đó.
Một cây trường mâu năng lượng màu đen xé gió mà đến, xuyên qua toàn bộ Vĩnh Dạ, phá nát phương tiêm tháp, cắm hắn lên trên vương tọa.
“Lão lưu manh Trần Bá Phù kia hẳn đã hồi phục hoàn toàn thực lực, có hắn ở đó e là Cửu Thiên Ứng Nguyên Cung cũng khó mà phát huy được tác dụng lớn.”
“Vậy có cần ta nhắc nhở Hội nghiên cứu một chút không?” Chủ giáo Satie thận trọng hỏi, “Bọn chúng có vẻ chưa biết chuyện Trần Bá Phù hồi phục thực lực, tùy tiện đánh trận đầu e là sẽ…”
Chưa để Satie kịp nói ra chữ “thiệt”,
Giáo hoàng đã lạnh lùng liếc nhìn hắn.
Chỉ trong khoảnh khắc.
Chủ giáo Satie liền hiểu được ý giáo hoàng, cũng ý thức được sự ngu xuẩn của mình.
“Trước khi kẻ phục sinh hư không xuất hiện, Hội nghiên cứu luôn coi Trần Bá Phù - gã điên đó - là cái gai trong mắt, cho đến nay tên hắn vẫn còn treo trên lệnh truy nã của Huyền Không thành, nhưng chẳng ai dám truy sát hắn…“
“Sau khi biết tin Trần Bá Phù bị trọng thương, Hội nghiên cứu đã xác nhận với chúng ta nhiều lần, cuối cùng mới bắt đầu chủ động tìm kiếm tung tích của kẻ phục sinh ở bên ngoài… Lẽ nào ngươi vẫn không thấy bọn chúng sợ hãi dè dặt sao?” (hết chương).
Bạn cần đăng nhập để bình luận