Thế Giới Tận Thế Theo Khảo Thí Thất Bại Bắt Đầu

Thế Giới Tận Thế Theo Khảo Thí Thất Bại Bắt Đầu - Chương 735: Tạo vật chủ cố hương ( thượng ) (length: 8044)

Rời khỏi không gian sâu thẳm, trở về thế giới bên trong.
Trần Cảnh do dự mãi rồi quyết định mang theo hắc tinh.
Bởi vì tên này thực sự so với Jaegertos bọn họ càng "dễ dùng" hơn, hơn nữa thứ này không có não, nếu như mình rời khỏi Kakosha một thời gian, trong không gian sâu thẳm mà cùng Đồ Linh giao chiến, vậy có lẽ nó sẽ giống như trước đây trực tiếp "bạo tẩu".
Trần Cảnh không lo nó sẽ vô tình làm hại Kakosha, mà lo động tĩnh của nó quá lớn dọa sợ ông bà lão.
Cho nên vẫn là tìm một lý do thôi.
Một lý do đáng tin, rời khỏi nơi này một thời gian...
"Ngươi nhóc muốn dẫn hắc tinh đi dưỡng thương?"
Khi Trần Cảnh về đến thế giới bên trong, vừa mở mắt đã thấy lão gia tử đang đứng ngoài đại điện, vừa hút thuốc vừa hóng hớt.
Giờ phút này ông trông như một ông lão nhàn rỗi ở đầu thôn, không biết kiếm đâu ra một chiếc ghế đẩu, vắt chéo chân ngồi lên trên, đôi dép lê lỏng lẻo như thể bất cứ lúc nào cũng bị ông làm rớt.
"Vâng." Trần Cảnh đi đến bên cạnh lão nhân ngồi xuống, như hồi còn nhỏ quấn quýt bên cạnh ông, mặt mỉm cười nhẹ nhàng, "Lúc nó đi Huyền Không Thành giúp cháu thì sơ ý bị Đồ Linh làm bị thương, cháu vừa mới nghĩ ra việc này..."
"Chuyện này mà cũng có thể quên được?" Trần Bá Phù lườm một cái, miệng còn không nhịn được nói móc một câu, "Ngươi mang nó đi cũng tốt, tên này không biết có phải do bị thương mà nhìn kỳ quái... Ta thì không sợ, nhưng Hassad bọn họ cảm thấy có hơi đáng sợ!"
Về chuyện hắc tinh xuất hiện dị biến, trước kia khi Trần Cảnh mới về đã từng nói chuyện với mọi người, tuy nội dung trò chuyện có lược bớt, ví như đoạn ở biểu thế giới, nhưng đại ý thì không sai, đó là do thăng lên danh sách nó mới sống lại.
Không chỉ có thế, Trần Cảnh còn liên tục mấy lần cam đoan rằng tên này chỉ trông đáng sợ thôi, đối với Kakosha nó luôn có một tấm lòng thân mật nhiệt tình, nếu có thể nó còn muốn xuống dưới giúp dẫn đường cho những người mới vào thành.
Đương nhiên, Trần Cảnh thì nói vậy, nhưng mọi người không dám cứ thế mà tin, rốt cuộc tên này không chỉ trông đáng sợ đơn giản, nó như vừa đúng chỗ nỗi sợ của loài người mà lớn lên, hình thái quỷ dị này giống như cái bóng, không lệch không xéo khắc sâu vào gen di truyền đời đời của nhân loại.
Nhưng nói thật, hắc tinh vẫn rất đáng yêu.
Ít nhất Trần Cảnh là thấy vậy.
Bởi vì trước khi rời Kakosha, hắc tinh đã thoát khỏi xiềng xích "tử hoàn nghi quỹ", nên giờ phút này nó đang cố gắng phối hợp Sách tiên sinh và những người khác tu sửa lại bộ nghi quỹ này, không ngừng dùng xúc tu vươn ra từ hạch tinh thể, cẩn thận từng chút một đưa xích lên người.
"Tên này hiểu chuyện đấy." Trần Cảnh phát ra từ tận đáy lòng tán thưởng, hoàn toàn không thấy vẻ mặt cổ quái của Trần Bá Phù, "Thực ra nếu ông tiếp xúc với nó đủ nhiều, ông sẽ thấy nhóc này đặc biệt đáng yêu như chó mèo ấy."
"Hình như ngươi có chút hiểu lầm về từ đáng yêu thì phải." Trần Bá Phù không nhịn được nói móc một câu.
Ngay lúc này, Hassad vừa lau mồ hôi vừa bước tới, hình như lúc trước chỉ huy hắc tinh mang xích vào mệt đến muốn xỉu hoặc có lẽ là do bị dọa.
"Sao ngươi lại ra đây? Thương đã khỏi chưa?" Hassad tò mò hỏi, dù sao không lâu trước Trần Cảnh vừa nói muốn về không gian sâu thẳm dưỡng thương, kết quả không bao lâu nhóc này lại ra đây, trông không có gì như người bình thường, "Tốc độ tự lành của ngươi cũng hiệu quả ghê!"
"Chưa đâu." Trần Cảnh giơ tay chỉ vào hắc tinh, cười nói, "Tên này cũng bị thương, lúc nãy cháu quên mang nó cùng về."
"Vậy sao ngươi không nói sớm!" Hassad mặt mày ủ rũ, không nhịn được oán giận, "Tên này ngốc chết được! Mãi mới đưa được một nửa số xích vào!"
"Lần sau cứ để ta làm, chắc chắn sẽ dễ dàng hơn mấy người làm." Trần Cảnh cười nói, "Trước khi quay lại, ta định bố trí một cái nghi quỹ truyền tống ở ngoài thành, đợi mười vạn người này làm xong thủ tục, các người bảo Jaegertos mang tân nhân ra đây."
"Xem bộ dạng là ngươi định ở không gian sâu thẳm lâu à..." Trần Bá Phù như có điều suy nghĩ đánh giá đứa cháu cưng nhà mình, dường như cảm thấy gì đó mà giọng nói trở nên có chút lo lắng, "Ngươi thật sự không sao chứ?"
"Vấn đề nhỏ." Trần Cảnh an ủi nói, bình thản nói dối, "Ta định mượn cơ hội dưỡng thương này để làm quen cho tốt mấy cái quyền năng không gian sâu thẳm vừa có được, như vậy lần sau sẽ không bị thiệt, lúc đó ta nhất định phải cho Đồ Linh thấy cái gì gọi là vô hại thông quan!"
Đối với sự tự tin của Trần Cảnh, mọi người không hề nghi ngờ, rốt cuộc danh sách không gian sâu thẳm vốn vô lý như vậy.
Nếu như loại tình huống ngang cấp vô địch này từ đầu tới cuối vẫn giữ nguyên thì muốn xử lý Đồ Linh vô hại xem ra cũng không phải là vấn đề khó.
Sau khi chào mọi người xong, Trần Cảnh trực tiếp cất hắc tinh vào trong.
Dù trong quá trình này nhận không ít cái lườm nguýt của Sách tiên sinh, nhưng Trần Cảnh xem như không thấy, rốt cuộc cái độ trợn mắt kia có hơn người sống đâu, tròng mắt vừa động như thể bị kinh phong còn hơi buồn cười.
"Cái nghi quỹ này tương ứng với hành tinh kia, đợi mười vạn người này được ông bà giải quyết xong, hai người lại ra đó mang thêm ít người nữa."
"Vương, lần này ngài có phải bị thương rất nặng không?" Jaegertos cẩn thận hỏi, dù hắn không cảm thấy Trần Cảnh bị thương, nhưng nếu Trần Cảnh nói vậy thì đương nhiên hắn sẽ tin, "Có cần chúng ta đến không gian sâu thẳm giúp không?"
"Không cần, các ngươi cứ ở Kakosha là được." Trần Cảnh lắc đầu, "Không có chuyện gì tuyệt đối đừng đến quấy rầy ta, trong quá trình tự lành, ta có thể sẽ ngủ say một thời gian, chuyện này có liên quan đến việc ta thăng lên danh sách tám."
"Rõ!" Jaegertos nghe xong câu này lập tức không hỏi gì thêm, so với lo lắng thì lại lộ ra vô cùng phấn khích, "Vương, ngài cố lên! Chỉ cần ngài thăng lên danh sách tám! Tất cả quyến tộc đều sẽ bất tử! Quân đoàn bất tử chủng không gian sâu thẳm có thể tái hiện trong thời đại này!"
"Đợi ta thăng cấp thành công rồi hãy nói." Trần Cảnh cười cười, cuối cùng vỗ vỗ vai Jaegertos "Đi đi."

Sau khi mang hắc tinh về đến không gian sâu thẳm, Trần Cảnh không chậm trễ nửa khắc, trực tiếp đi theo tọa độ đã khóa mà chạy đến.
Khi trước lúc về chào ông bà lão, Trần Cảnh vẫn không ngừng quan sát mấy cái chấm nhỏ kia, hắn có thể khẳng định rằng Đồ Linh từ đầu đến cuối vẫn đang thanh lý những chấm nhỏ khó phát giác đối với người thường, đợi hắn về đến không gian sâu thẳm rồi bắt đầu đuổi về phía đó thì mấy chấm nhỏ còn lại cũng chỉ hơn một hai chục cái.
"Phụ thân, chúng ta muốn đi đâu?"
Trong lúc Trần Cảnh không ngừng thi triển thuật lướt trong không gian sâu thẳm, hắc tinh không nhịn được tò mò hỏi, bởi vì nó có thể cảm thấy vị trí hiện tại của mình càng lúc càng xa thế giới bên trong, gần như xa đến mức nó không cảm nhận được khí tức của Kakosha cái "nhà" kia.
"Chúng ta phải đi tìm một kẻ đầy bụng ý nghĩ xấu." Trần Cảnh trả lời cũng ngắn gọn, trong giọng điệu vội vàng lộ ra một chút lo lắng, "Hy vọng tên kia chưa chạy, nếu không chúng ta lại mất công rồi."
(hết chương này)
Bạn cần đăng nhập để bình luận