Thế Giới Tận Thế Theo Khảo Thí Thất Bại Bắt Đầu

Thế Giới Tận Thế Theo Khảo Thí Thất Bại Bắt Đầu - Chương 499: Các ngươi thiêu khởi chiến tranh ( thượng ) (length: 7866)

So sánh Phong Thần Hạc Nhất và Byvins, hai sinh vật cải tạo "tù nhân" này, Trần Cảnh cho rằng thứ đáng lo ngại thật sự... là ở trên trời.
Cửu Thiên Ứng Nguyên cung.
Đây là một trong những át chủ bài của [Đồ Linh nghiên cứu hội], cũng là thứ mà Lý Mặc Bạch không chỉ một lần nhắc tới với hắn, một loại vũ khí sát thương tối thượng.
Đến giờ Trần Cảnh vẫn còn nhớ cái vẻ mặt vừa ước ao vừa ngưỡng mộ của Lý Mặc Bạch khi nhắc tới thứ này.
Lý Mặc Bạch cảm thán không phải vì bản thân không có loại bảo vật này, mà là cảm thán kỹ thuật của Đồ Linh thật sự quá sức tưởng tượng. Một cổ thần mà ở thời đại cũ không có nhiều danh tiếng... Vậy mà sau ức vạn năm, có thể dựa vào trí tuệ của mình mà đi một con đường khác.
...
"Đồ Linh từng nói, mọi danh sách đều không có điểm cuối, các cổ thần thời đại cũ cũng không phải là những tồn tại mạnh nhất. Ở trên bọn họ còn có những thứ đáng sợ đến từ vũ trụ sâu thẳm, ví dụ như mấy Tạo Vật Chủ mà chúng ta từng gặp."
"Trong mắt Đồ Linh, các cổ thần và chư vương thời đại cũ đều là một lũ ngu xuẩn, vì họ giậm chân tại chỗ không muốn phát triển nên mới khiến thế giới bị hủy trong trận chiến tranh đó... Vì thế theo Đồ Linh, thế giới này chỉ tồn tại một chân lý."
"Văn minh nhất định phải tiến hóa."
"Tiến hóa không từ thủ đoạn."
"Liều lĩnh tiến hóa."
"Chỉ có như vậy mới bảo đảm văn minh vững bước tiến lên, không bị vũ trụ đào thải!"
...
Đứng ở quảng trường trước Cửu Thiên Ứng Nguyên cung, không hiểu sao Trần Cảnh chợt nhớ tới những lời mà Lý Mặc Bạch từng nói.
Theo hắn thì Đồ Linh là cổ thần lý trí nhất.
Nhưng từ sau khi "Thâm không" khôi phục, lý trí của Đồ Linh cũng dần dần mất đi... Ít nhất theo Lý Mặc Bạch thấy, giờ Đồ Linh chẳng khác nào một đứa trẻ con đang tức giận, đầu óc chỉ nghĩ đến giết hết những kẻ thâm không hồi sinh.
Thậm chí để đạt được mục đích đó, Đồ Linh còn có thể trả cái giá mà ban đầu nó không muốn trả.
Ví dụ như tạm thời gác lại một số việc trong kế hoạch phát triển Huyền Không thành.
Quay lại chuyện chính.
Khi đặt chân lên Cửu Thiên Ứng Nguyên cung, Trần Cảnh đã bàn xong với lão nhân.
Lần này ra mặt sẽ chỉ có hai người bọn họ.
Còn Kiều Ấu Ngưng và Mona Tiểu Jerry thì đều bị tạm thời đưa vào trong thâm không.
Dù Trần Bá Phù thề son sắt rằng có thể đập nát cái thứ đó, nhưng ai cũng không dám chắc không có chuyện ngoài ý muốn.
Dù sao thì Đồ Linh cũng không phải loại cổ thần lỗ mãng.
Trần Cảnh cảm thấy nó không dễ đối phó, đặc biệt khi so với những cái óc heo như Gejero. Đầu óc nó hẳn phải linh hoạt hơn nhiều, vì vậy vẫn nên cẩn thận thì tốt hơn...
"Ta từng nghe Hassad nhắc tới cái thứ này, nhưng không để tâm lắm, cứ tưởng Đồ Linh chỉ hù dọa, không ngờ nó lại là thật... Nghe nói thứ này có thể dễ dàng giết chết sinh vật cấp bảy."
Trần Bá Phù đứng cạnh ngoan tôn, miệng ngậm nửa điếu thuốc còn đang cháy, chân đi dép lào, dẫn Trần Cảnh tiến về phía cung điện.
"Cảnh Cảnh, ngươi thấy bọn nó có phải đang nổ banh xác không?" Trần Bá Phù cười khẩy hỏi, "Chỉ bằng cái thứ này mà đòi giết được ta, sinh vật cấp bảy à?"
"Có thể là thật." Trần Cảnh cau mày nói.
Dù khi bọn họ chạy đến trại thì sức mạnh công kích của Cửu Thiên Ứng Nguyên cung lên trại đã giảm xuống, bọn họ cũng không được tận mắt chứng kiến cảnh công kích cuối cùng...
Nhưng cột sáng kinh khủng kia đã khiến không ít hạt giống dị sắc thâm không hoàn toàn bị tiêu diệt, thêm cả khí tức năng lượng còn sót lại trong không khí... Tất cả những thứ này đều khiến Trần Cảnh cảm thấy nguy hiểm.
Trần Cảnh tin rằng lão nhân cũng cảm nhận được, chỉ là cái tính mạnh miệng không chịu thua của ông lúc nào cũng vậy thôi, nên Trần Cảnh coi như đã hiểu.
Thật ra, nghĩ theo một hướng khác thì.
Người có thể khiến Trần Bá Phù chịu thua một chút... Hình như chỉ có cổ thần Hi ở Tây đại lục.
Vì lão nhân thực sự đã bị thua trong tay hắn, nếu không có mệnh lớn thì có lẽ đã toi mạng rồi.
"Tiếc là chúng ta đến muộn một chút." Trần Cảnh nhìn vật kim loại quái dị trên tay, trong mắt lộ ra chút bất đắc dĩ, "Vẫn là để bọn cháu đạt được..."
"Chỉ là lâu la một chút thôi mà, đừng có khó chịu." Trần Bá Phù vỗ vai ngoan tôn an ủi, "Ta đã kiểm tra kỹ rồi, người trong trại đều trốn dưới đất, chắc không bị ảnh hưởng đâu."
"Nếu không vì cái thứ này... Có lẽ chúng ta đã đến sớm hơn..." Trần Cảnh nghiến răng nói, nhìn cái đồ kim loại quái dị mà hận không thể bóp nát nó ra.
Không sai.
Cái đồ kim loại này chính là "Thiết bị nhiễu loạn" mà Đồ Linh đã bố trí.
Dù Trần Cảnh không biết chính xác cách sử dụng nó, nhưng nhìn vào tác dụng nó tạo ra thì chắc mình đặt cho nó cái tên này cũng coi như hợp lý.
Chính cái đồ kim loại lơ lửng giữa tầng mây kia, đã làm mờ tọa độ chiều của khu vực trại trong bán kính trăm dặm, nói cách khác... Nó đã hoàn toàn ngăn cách trại với bên ngoài. Nhìn từ góc độ không gian chiều thì khu vực này hoàn toàn mờ ảo, hệt như một vùng sương mù đen kịt.
Chính vì vậy mà lần dịch chuyển thâm không của Trần Cảnh đã thất bại. Tọa độ trại bị làm mờ nên điểm dừng chân của hắn đã lệch đến một thung lũng cách trại gần hai nghìn km.
Lại một lần dịch chuyển thâm không nữa.
Lại chẳng hiểu sao chạy đến vùng hoang dã phía nam.
Cuối cùng Trần Cảnh từ bỏ cách dịch chuyển thâm không, trực tiếp nhờ Baiaji dùng tốc độ cực nhanh đưa mọi người chạy đến trại, nhưng vẫn bị cản trở... Mỗi khi bọn họ đến gần "ranh giới" cách trại trăm km thì cái "thiết bị nhiễu loạn" đáng chết này sẽ có tác dụng, khiến mọi người cứ như gặp quỷ đả tường mà liên tục chạy vòng quanh.
Cho đến khi Trần Cảnh nhạy bén cảm nhận được sự tồn tại của "thiết bị nhiễu loạn", cưỡng ép dùng năng lượng thâm không ăn mòn "vùng mơ hồ", khiến cái bánh răng không ngừng xoay tròn vô thức kia tạm dừng lại... Sau đó hắn liền bắt được cái đồ kim loại kỳ quái này.
Trên đỉnh của "thiết bị nhiễu loạn" lúc đó còn gắn một viên kết tinh màu lam tựa như đá quý. Theo phân tích của Trần Bá Phù, có lẽ nó là "pin" của thiết bị này, nên dù Trần Cảnh bóp nát nó, không gian bị nhiễu loạn kia mới hoàn toàn khôi phục bình thường.
"Đó là cái gì?"
Ngoài cửa cung Cửu Thiên Ứng Nguyên, Trần Cảnh và lão nhân đồng thời dừng bước, cùng ngước nhìn tinh thể màu đen đang không ngừng chuyển động trên cổng.
"Cái hình dạng này... Sao có chút giống camera vậy nhỉ..."
Không thể không nói.
Trực giác của Trần Cảnh cực kỳ nhạy bén.
Tinh thể đen hình cầu đang không ngừng xoay chuyển đó chính là camera.
Mà trong không gian mạng ảo.
Cũng có vô số người đang thông qua màn hình thực tế ảo mà Đồ Linh đã mở để quan sát họ.
"Hắn chính là kẻ phục sinh từ thâm không..."
"Kẻ địch lớn nhất của Huyền Không thành chúng ta từ trước đến nay..."
(hết chương này)..
Bạn cần đăng nhập để bình luận