Thế Giới Tận Thế Theo Khảo Thí Thất Bại Bắt Đầu

Thế Giới Tận Thế Theo Khảo Thí Thất Bại Bắt Đầu - Chương 593: Theo sương mù bên trong đi ra bạn cũ ( hạ ) (length: 8662)

"Âm thanh này hẳn là không sai. . . Ta trước đây từng gặp mấy thứ này rồi. . ."
Trần Cảnh quay người lại nhìn, chỉ thấy lão già đã lẳng lặng đứng bên cạnh cột buồm, cũng không biết hắn từ khoang đi ra lúc nào, căn bản không phát ra tiếng động nào, thậm chí Trần Cảnh cũng không hề hay biết.
"Gia gia sao người xuất quỷ nhập thần vậy. . ."
"Có sao?"
Trần Bá Phù cười nhẹ, rồi phóng người nhảy lên cột buồm, như khỉ treo mình trên đỉnh cột.
"Mấy điểm sáng xanh kia là tinh thể trên lưng hải yêu. . . Thật lạ kỳ. . . Đám tạp chủng hỗn huyết hiếu sát này lại chẳng có hứng thú với chúng ta. . . Ta nhớ chúng thích ăn nhất cựu duệ ngoại lai mới phải. . ."
Theo lời giới thiệu của lão nhân, đám "hải yêu" bị ô nhiễm này là một đặc sản bản địa, cực kỳ hiếm có ở vùng biển này.
Ở một góc độ nào đó mà nói.
Chúng đều có thể coi là dòng dõi Đại Cổn.
Vì trong cơ thể đám hải yêu này đều chảy máu của Đại Cổn. . .
"Trong mật giáo Đại Cổn ở duyên hải có một nghi thức cực kỳ đặc biệt, cần dùng thai phụ cựu duệ làm môi giới mới có thể thi triển, đem máu của Đại Cổn rót vào thai phụ cựu duệ, sau đó. . . người phụ nữ sinh con ra sẽ biến thành hải yêu."
Lúc Trần Bá Phù nói đến đây, những điểm sáng xanh dưới biển đã dần nổi lên mặt nước, nhưng vì khoảng cách quá xa cộng thêm sương mù quá dày, Trần Cảnh chỉ mơ hồ nhìn thấy từng bóng người như nhân loại từ dưới nước xuất hiện.
Gầy trơ xương.
Đây là ấn tượng duy nhất của Trần Cảnh về đám hải yêu kia.
Dáng người da bọc xương không phân biệt được giới tính.
Vị trí xương cổ dưới có một quầng sáng xanh thẫm rõ ràng, đó hẳn là tinh thể lão già nói tới.
Khi những bóng hình đó dần bị sương mù nuốt chửng, Trần Cảnh thu mắt về, quay người đi vào khoang.
"Tình hình gì vậy?" Trần Cảnh vẫn tươi cười nói chuyện với lão John, không như Trần Bá Phù hay nổi nóng, "Đám hải yêu kia là chuyện gì?"
"Ta. . . Ta cũng không biết nữa. . ." Lão John ngơ ngác nói, trong giọng đầy vẻ mờ mịt, dường như thật sự không biết chuyện gì đang xảy ra.
Cùng lúc đó, Trần Bá Phù cũng mở cửa đi vào, vẻ mặt lộ rõ vẻ đang trên bờ vực nổi giận.
"Đối với những loại ô nhiễm trong biển cả, đám thổ dân các ngươi không phải là kẻ địch. . . Nhất là hải yêu có đầu óc, ta nhớ các ngươi có thể giao tiếp với chúng mà phải không?"
"Hả?" Lão John không kịp phản ứng.
"Ngươi không phải đã ra tín hiệu cho hải yêu rồi đấy chứ?" Trần Bá Phù thản nhiên hỏi, ánh mắt dần trở nên nguy hiểm, "Ta nói cho ngươi biết, ở vùng biển này, ta ghét nhất là hải yêu, nếu ngươi triệu chúng đến, đừng trách ta bóp nát đầu ngươi."
"Không có mà!" Lão John vội phủ nhận, "Các người đảm bảo đến Inboga sẽ thả ta! Ta đâu cần phải mạo hiểm giở trò với các người!"
"Nói không chừng là ngươi không tin bọn ta thôi. . ." Trần Bá Phù cười lạnh.
"Ta tin! Thật sự tin!" Lão John vặn vô lăng, kích động nói, "Hơn nữa các người nhìn đi! Đám hải yêu kia đang đi về hướng khác mà! Vậy chẳng phải đã chứng minh sự trong sạch của ta rồi sao!"
Trần Bá Phù và Trần Cảnh nhìn nhau một hồi, cuối cùng bất đắc dĩ xuôi theo.
"Cũng phải. . ."
"Mấy người trên đất liền cứ nghĩ ta xấu xa như vậy. . . Nếu bọn ta đã bàn xong thì chắc chắn sẽ không lật lọng. . ." Lão John lầm bầm, trong lòng âm thầm thở phào, cũng may đã qua được!
Thực tế lão John không hề nói dối.
Đám hải yêu này quả thật không phải do hắn triệu tới.
Vì muốn liên hệ với hải yêu khác với những loài ô nhiễm khác, cần thiết thông qua nghi thức mật giáo, nhưng hiện tại lại không có điều kiện bày nghi lễ.
Vậy nên việc đám hải yêu xuất hiện chỉ là trùng hợp.
Khi lão John cảm nhận được gần đây có hải yêu, hắn còn tưởng Đại Cổn hiển linh tới cứu giúp tín đồ thành kính như hắn, nhưng thực tế đã chứng minh chỉ là đi ngang qua, chẳng thèm liếc mắt một cái.
"Gia gia, hải yêu mạnh lắm sao?" Trần Cảnh nhìn về hướng hải yêu biến mất.
"Nằm trong top 5." Trần Bá Phù cau mày.
Nghe xong câu trả lời này, Trần Cảnh lập tức trừng mắt, nghĩ bụng cựu duệ top 5 trước mặt ông thì cũng như sâu bọ, tùy ý một cái búng tay cũng có thể bóp chết cả đám, nhưng nghe giọng điệu ông nói nãy giờ cứ như lâm đại địch vậy.
"Hải yêu không xuất hiện thì thôi, một khi xuất hiện là cả đàn, hơn nữa lúc chiến đấu lại phối hợp vô cùng ăn ý." Trần Bá Phù nhíu mày, xoa xoa hàm răng nói, "Bọn chúng mà hợp lực lại thì cựu duệ top 6 cũng có thể bị chơi chết."
"Vậy cũng không đến mức khiến ông. . ."
"Quyền năng." Trần Bá Phù cắt ngang lời Trần Cảnh, vẻ mặt đau đầu, "Quyền năng của lũ tạp chủng đó cổ quái lắm, tiếng rít quái dị của chúng còn có thể làm màng nhĩ ta thủng lỗ chỗ. . ."
Lời vừa dứt, Trần Bá Phù như nhớ ra điều gì, đột ngột quay sang nhìn Trần Cảnh.
"Ngươi không phải nói với ta là khi nãy ngươi thử trên thuyền, thấy năng lực bị sai lệch sao. . ."
"Đúng!" Trần Cảnh gật đầu.
"Ta cũng đã thử, lúc sử dụng quyền có thể thì không khống chế được sẽ có sự cố. . ." Trần Bá Phù vừa nói vừa vung tay lên, vỗ một chưởng vào gáy lão John, "Lúc trước khi ta tới đây, biển cựu nhật chỉ có ảnh hưởng là khiến năng lượng trong ta hao nhanh hơn, nhưng giờ tình hình lại khác. . . Lão thuyền trưởng, ngươi giải thích cho chúng ta nghe xem?"
"Giải. . . Giải thích cái gì?"
"Tại sao lúc chúng ta sử dụng quyền có thể lại bị quấy nhiễu?" Trần Bá Phù mặt không cảm xúc hỏi.
Lúc đầu khi biết Trần Cảnh thử thâm không mà phát hiện dị thường, Trần Bá Phù còn chưa nghĩ nhiều, chỉ coi đó là ảnh hưởng của biển cựu nhật lên người xứ khác.
Nhưng khi chính Trần Bá Phù thử dùng quyền có thể rồi, ông lại bất ngờ phát hiện loại ảnh hưởng này lớn hơn trong ký ức rất nhiều, không chỉ làm năng lượng khi thi triển quyền có thể bị hao hụt nhanh hơn, trong quá trình sử dụng còn bị quấy nhiễu khó hiểu.
Như Trần Cảnh đã nói, bản thân búng tay bắn ra một đạo thánh quang màu vàng, rõ ràng phóng thẳng tới trước lại bị lệch quỹ đạo một cách kỳ lạ.
"Vì thâm không đấy!" Lão John vội vàng giải thích, "Trước kia vùng biển này chỉ khiến người ngoài hao năng lượng trong cơ thể nhanh hơn, nhưng sau khi thâm không hồi phục lại thì khác rồi, Đại Cổn dường như đã thức tỉnh, thần che chở biển cả, muốn xua đuổi tất cả kẻ ngoại lai. . ."
Nghe vậy, sắc mặt Trần Bá Phù lập tức trở nên u ám, hận không thể vả chết con cá lão trước mặt.
"Sao ngươi không nói sớm! ! !"
"Các người cũng đâu có hỏi đâu, tôi còn tưởng các người biết hết rồi. . . Chẳng lẽ các người chưa từng nghe về chuyện thâm không khôi phục à?"
"Ta đúng là chưa nghe." Trần Cảnh lẩm bẩm, thầm nghĩ thâm không hồi phục có sức mạnh lớn vậy sao? Vậy mà có thể làm cựu hải bị ảnh hưởng đến thế này. . . Mẹ ơi chẳng phải đào hố tự chôn mình à? ?
Theo tình hình trước mắt.
Chuyến ra khơi lần này có lẽ nguy hiểm hơn dự đoán.
Ngoại trừ năng lực cận chiến và vài loại quyền năng thâm không không bị ảnh hưởng, xem ra ngay cả thánh quang vàng cơ bản nhất cũng không dùng được. . .
"Nhanh chuyển hướng!"
Đột nhiên, Trần Bá Phù đột ngột nắm chặt vai phải lão John.
"Có thứ gì đó đang tiến đến gần chúng ta!"
Lão John sững sờ, vừa định hỏi Trần Bá Phù muốn rẽ hướng nào, bỗng nghe ngay phía trước truyền đến một tiếng rít chói tai, rồi một vật thể khổng lồ được kết cấu từ vô số xiềng xích, đột ngột phá tan sương mù hiện ra trước mắt mọi người.
Trần Cảnh nhìn bóng người lạnh lùng đứng trên vai con quái vật sắt thép khổng lồ kia, mắt không khỏi mở to hơn.
"Đó là Tự Dạ? ! !"
(hết chương)
Bạn cần đăng nhập để bình luận