Thế Giới Tận Thế Theo Khảo Thí Thất Bại Bắt Đầu

Thế Giới Tận Thế Theo Khảo Thí Thất Bại Bắt Đầu - Chương 477: Ngươi đem sừng sững tại chư thần phía trên ( hạ ) (length: 9357)

Chúng ta vốn là một người.
Mặc dù Trần Cảnh đã sớm đoán được bản thân và Hoàng vương có lẽ có mối liên hệ nào đó, chứ không thể nào trên đời lại có sự trùng hợp đến vậy.
Nếu không có mối liên hệ nào đó.
Hai người ở hai thời đại khác nhau làm sao có thể giống nhau đến thế?
Nhưng khi nghe Hoàng vương chính miệng nói ra câu nói này, Trần Cảnh trong khoảnh khắc có chút hoảng hốt, bởi vì từ đầu đến cuối hắn đều coi mình là người bình thường, chí ít cũng là một thành viên của nhân loại ở thế giới bề mặt, nhưng theo ý của Hoàng vương...
Rốt cuộc ta là ai?
Là một phân thân của Hoàng vương?
Hay là Hoàng vương chuyển thế?
Ta còn có thể được coi là Trần Cảnh sao?
"Ngươi cũng đừng đoán mò nhiều như vậy."
"Hắn", người ngồi cạnh Trần Cảnh, bỗng lên tiếng, giơ tay vỗ mạnh vào vai Trần Cảnh, muốn tên ngốc đang thất thần này nhanh chóng hoàn hồn.
"Ngươi nhìn ta kìa, ta có kinh ngạc đâu, ngươi kinh ngạc cái rắm ấy?"
Trần Cảnh không phản ứng, quay đầu nhìn về phía Hoàng vương.
"Giữa chúng ta rốt cuộc là quan hệ gì?"
"Nói đơn giản thì cũng đơn giản, nói phức tạp thì cũng phức tạp." Hoàng vương bất lực vò đầu, nhìn sang "Hắn" đang ngồi bên cạnh, "Thực ra hắn đã đoán ra đáp án rồi."
Nghe vậy, Trần Cảnh lại quay sang nhìn tên cà lơ phất phơ, nhị lưu đang ngồi bên cạnh.
"Ôi, chuyện này có gì phức tạp, ngươi suy nghĩ một chút là rõ, hồi trước Hoàng vương ép mình xông vào danh sách chín, chẳng phải đã vứt bỏ hết thảy những thứ có thể vứt bỏ rồi sao..."
Nói rồi, "Hắn" đột nhiên cười, mặc dù hắn tỏ ra rất thản nhiên, vô tư, như thể mọi chuyện đều có thể nhìn thoáng được, nhưng lúc này, Trần Cảnh vẫn nhận thấy ánh mắt "Hắn" trở nên có chút phức tạp.
"Chúng ta chính là những thứ đã bị hắn vứt bỏ."
"Ừm."
Hoàng vương tiếp lời, mặt buồn rầu nói.
"Các ngươi là những miêu tả về nhân tính đã bị ta vứt bỏ, cũng là nguyên nhân chủ yếu khiến Thâm không cự tuyệt ta."
"Chúng ta là... Nhân tính?" Trần Cảnh trợn tròn mắt, nhất thời không biết nên thể hiện cảm xúc gì trước kết luận này.
"Thật ra ta cũng không nghĩ nhân tính mà mình vứt bỏ sẽ hóa thành người, nhưng như vậy cũng tốt, chí ít các ngươi có thể sống lại một đời, coi như là thay ta trải nghiệm hết những thiếu sót trong cuộc sống trước đây..." Hoàng vương thở dài.
"Đừng có nói bậy."
"Hắn", người ngồi cạnh Trần Cảnh, không chịu được nữa, mặt mày dần trở nên khó coi.
"Người thân của ta chết hết, ta còn đẩy hai thế giới vào cảnh diệt vong... Kết quả là ta cũng phải chết, thế này gọi là cái trải nghiệm quái quỷ gì vậy!"
"Vận may của ngươi còn tính là tốt."
Hoàng vương khoanh hai tay lên gối, vẻ mặt bất đắc dĩ.
"Ở những không thời gian khác, "Ta" đã sớm vẫn lạc, thậm chí còn chưa kịp nghênh đón cuộc khảo nghiệm của Tạo Vật Chủ, đương nhiên cũng không có sự ra đời của "Trần Cảnh"."
"Vậy nói ra thì ta còn phải cảm ơn Hoàng vương ở không gian thời gian của mình?" Hắn cười nhạt nói, "Ta hẳn là nên cảm ơn hắn vì đã đủ mạnh, nếu không thì ta cũng chẳng thể sinh ra được... Có đúng không?"
"Cũng không cần cảm tạ hắn đâu, dù sao thì hắn cũng đâu có giúp được ngươi ở những giai đoạn then chốt." Hoàng vương như đang an ủi "Hắn", vẻ mặt mang theo chút thương cảm, "Chỉ tiếc là ngươi không tìm được truyền thừa từ quân bị khố, nếu không thì ngươi cũng chẳng phải dừng bước ở danh sách tám, nếu như ngươi đột phá lên danh sách chín thì, biết đâu mọi chuyện có thể bắt đầu thay đổi theo không gian thời gian của ngươi..."
"Có thể đừng nhắc đến những chuyện cũ được không, cứ nhớ đến là bực mình."
Lời vừa dứt, "Hắn" đã thiếu kiên nhẫn nhìn sang Hoàng vương, có vẻ như bị vài câu nói của Hoàng vương chọc trúng chỗ đau.
"Nói đơn giản thì kế hoạch của ngươi là trước hết để cho hắn thăng lên danh sách 5, sau đó lại để cho hắn tự nhiên mà thăng đến danh sách 8, khi nào nên đột phá lên danh sách chín thì cứ dựa theo nghi quỹ ngươi đã vạch ra để tấn thăng..."
"Đúng vậy." Hoàng vương gật đầu.
"Mụ cha cái thứ vận khí chó má!" "Hắn" trừng mắt liếc Trần Cảnh một cái, từng câu từng chữ đều thể hiện sự ghen tị không chút che giấu, "Mẹ nó, ta ghen tị chết đi được!"
"Chúng ta từng là một thể sao?" Trần Cảnh vẫn còn có chút khó tiếp nhận, dù sao thì Hoàng vương là sinh vật trong thế giới nội tại, còn hắn là nhân loại ở thế giới bề mặt, hai người quả thực có chút xa cách.
"Đúng vậy, cho nên ngươi đừng có cái gì mà ngại ngùng, ngươi cứ nhớ kỹ một câu này!"
"Ngươi nói đi."
"Nếu như ngươi thật sự thăng lên được danh sách chín, thì hãy trả thù rửa hận cho ta, đám người trong câu lạc bộ Tạo Vật Chủ, trên dưới, tất cả cho ta giết sạch, bao gồm cả tên Hồng Y Hoàng Đế chết tiệt kia... Mẹ của hắn! Mệnh lệnh giết ta là do hắn hạ!"
Trần Cảnh không có lưỡi xán liên hoa mà đưa ra lời đảm bảo, chỉ trịnh trọng gật đầu nói một chữ "được".
Nhận được câu trả lời này, Hoàng vương lập tức cười càng tươi hơn.
Nhưng còn chưa kịp nói gì thì Trần Cảnh đã bất ngờ hỏi một câu.
"Cả mẹ hắn cũng phải giết?"
"Ờ... Bà ta thì thôi."
Hoàng vương cau mày, có vẻ như đang suy tư điều gì đó.
"Còn cái người Vụ tiên sinh gì đó trong trí nhớ của ngươi... Người đó thì cố mà đừng giết, nếu như nàng ta còn tiếp tục nhằm vào ngươi thì ngươi cứ chơi chết nàng ta đi."
"Vụ tiên sinh cũng không giết?" Trần Cảnh sững sờ, "Giữa các ngươi có giao tình à?"
"Có một chút thôi." Hoàng vương bất đắc dĩ nói, "Thật ra có một khoảng thời gian mẹ ta và ta cắt đứt liên lạc, là Vụ tiên sinh đã giúp bà ta chuyển tin cho ta, nên ít nhiều cũng nợ nàng ta chút ân tình."
Thấy Trần Cảnh vẻ mặt kinh ngạc, Hoàng vương đành tiếp tục giải thích.
"Những ký ức không trọn vẹn còn quá nhiều, đặc biệt là những thư từ qua lại bí mật giữa ta và mẹ, nếu như ngươi có thể xem đầy đủ một lần thì ngươi sẽ hiểu, Vụ tiên sinh thực ra không có ác ý gì với Thâm không, ngược lại, nàng ta cũng giống mẹ ta, rất ủng hộ việc ta lợi dụng Thâm không để thăng lên danh sách chín."
Nói đến đây, Hoàng vương như chợt nhớ ra điều gì đó, vội vàng lên tiếng.
"Cho nên ta cảm thấy việc nàng ta và mẹ được phái đến các vị diện để làm chủ khảo, chắc chắn là một cái bẫy, những kiểu bài kiểm tra giết chết chủ khảo, xưa nay chưa bao giờ xuất hiện trong những cuộc thi vượt cấp sinh vật, càng không có những yêu cầu cốt lõi kiểu hủy diệt thế giới..."
"Vậy mục tiêu của ta hẳn là nên thay đổi một chút?" Trần Cảnh chớp mắt, não bộ nhanh chóng vận động, "Không cần phải hoàn thành bài thi, chỉ cần đột phá lên danh sách chín, sau đó chơi chết đám Tạo Vật Chủ đang khảo nghiệm chúng ta, đúng vậy không?"
"Đúng đấy—"
Hoàng vương vui mừng vỗ vai Trần Cảnh, bộ dáng một trưởng bối đang khen ngợi vãn bối.
"Trẻ nhỏ dễ dạy!"
"Nhưng ta vẫn còn một vấn đề nữa." Trần Cảnh nhíu mày, dường như khi nhắc đến những chuyện này đều thấy có chút đau đầu, "Bọn Thần lúc trước đã nhằm vào ngươi như vậy, liệu bọn chúng có khả năng cũng nhằm vào ta không? Dù sao chúng ta đều là danh sách của Thâm không..."
"Chắc chắn là có rồi!" Hoàng vương và "Hắn" đồng thanh đáp.
Hoàng vương cũng không để ý sắc mặt đen lại của Trần Cảnh, phối hợp lên tiếng.
"Sở dĩ bọn Thần giết ta, không chỉ là vì bọn chúng sợ ta thăng lên danh sách chín, ảnh hưởng đến sự thống trị của Hồng Y Hoàng Đế, mà còn có một nguyên nhân quan trọng hơn là..."
"Bọn Thần tự xưng mình là Tạo Vật Chủ cao cao tại thượng, đã phải chịu đựng một cái "Chí cao giả" ở trên đầu dẫm đạp, thì đã là chuyện chẳng dễ dàng gì rồi, làm sao có thể thoải mái tinh thần để thêm một "ta" nữa, cho nên bọn Thần mới nhân lúc "Chí cao giả" đang ngủ say, nguyện ý mạo hiểm phá hỏng quy tắc để chơi chết ta, lý do chính là vì điều đó..."
Nghe đến đây, Trần Cảnh đã cảm thấy tương lai có chút u ám.
Mặc dù chiếc bánh mà Hoàng vương vẽ ra rất ngon ngọt.
Nhưng vấn đề là... Ở giai đoạn hiện tại, hắn căn bản không giúp gì được cho mình.
Dù Hoàng vương có chỉ rõ cho mình con đường dẫn đến danh sách chín, nhưng để hoàn thành quá trình thăng cấp cuối cùng thì cũng cần một khoảng thời gian nhất định, huống chi quá trình đó còn tiềm ẩn nguy cơ thất bại.
"Sợ cái gì!" Hoàng vương thấy vẻ mặt Trần Cảnh có vẻ nghiêm trọng, lập tức an ủi, "Chuỗi ngày tốt đẹp của ngươi còn ở phía trước, có ta chỉ đường cho ngươi rồi thì cứ tha hồ mà vui vẻ đi, làm hậu duệ của ta, ngươi cuối cùng cũng sẽ sừng sững ở trên chư Thần!"
Nghe những lời này, sắc mặt Trần Cảnh lại càng khó coi hơn.
Hoàng vương mà không nói câu này thì còn đỡ.
Nghe Hoàng vương nói câu này thì hắn lại cảm thấy...
"Bọn Thần sẽ không nhằm vào ngươi đâu." "Hắn" ngồi bên cạnh bỗng lên tiếng an ủi, "Tình huống ở thế giới này của ngươi chắc không khác gì chỗ của ta đâu, từ khi Thâm không hồi phục đến giờ, Chí Cao Giả vẫn luôn chú ý đến ngươi, nên những Tạo Vật Chủ kia không dám làm càn với ngươi, càng không có khả năng ngang nhiên phá hỏng quy tắc để chơi chết ngươi."
Nói rồi, "Hắn" bỗng nhíu mày.
"Chỉ là những chuyện bí mật thì không nói trước được..."
(Hết chương).
Bạn cần đăng nhập để bình luận