Thế Giới Tận Thế Theo Khảo Thí Thất Bại Bắt Đầu

Thế Giới Tận Thế Theo Khảo Thí Thất Bại Bắt Đầu - Chương 516: Đất chết thượng diễm hỏa ( hạ ) (length: 11674)

Thực tế, tốc độ triển khai trường lực hắc tinh không nhanh, không phải trong nháy mắt có thể triển khai lực trường đến phạm vi cực hạn, ví dụ như lần trước... Dù Trần Cảnh muốn quét sạch đám máy bay không người lái này một lượt, nhưng chiếc mẫu hạm hình tuyết gia kia vẫn chạy thoát.
Tốc độ di chuyển của nó nhanh hơn đám máy bay không người lái kia rất nhiều, khi trường lực hắc tinh hoàn toàn triển khai thì chiếc mẫu hạm hách dịch kia đã trốn ra ngoài bầu trời cách vạn mét...
Lúc này nó đã bị một đám ánh sáng xanh thẳm bao phủ, đồng thời thứ ánh sáng kỳ lạ này còn lan rộng ra, như năng lượng điện tử tự do bên ngoài, tốc độ mắt thường cũng thấy được sự khuếch trương không ngừng, đến nỗi nhuộm cả bầu trời phía trên đầu Trần Cảnh thành màu xanh thẳm.
"Gần xong rồi."
Trần Cảnh nhìn hắc tinh đang bất động, đột nhiên cười toe toét.
"Trường lực hắc tinh chỉ duy trì được một phút, năng lượng tích tụ của tinh nhận ba mươi giây cũng đến giới hạn..."
Dù Trần Cảnh không biết chiếc mẫu hạm kia định giở trò quỷ gì, nhưng giờ hắn biết rõ những máy bay không người lái này sắp tàn đời.
Chỉ trong nháy mắt.
Hắc tinh hình vuông nhẵn bóng đột nhiên phân tách.
Vô số mảnh vỡ màu đen khổng lồ im hơi lặng tiếng biến thành ức vạn mảnh.
Những mảnh vỡ hình thoi này chính là "Tinh nhận".
Chúng tách nhau ra, nhưng lại duy trì một lực hút nào đó, nhìn thoáng qua còn tưởng hắc tinh vẫn nguyên dạng, chỉ là mờ ảo đi một chút.
Cảm giác mơ hồ này vẫn kéo dài.
Cho đến khi ức vạn tinh nhận kim loại này hoàn toàn bộc phát, tạo thành một dòng lũ màu đen không tiếng động trên trời cao, trong chớp mắt đã bao phủ toàn bộ máy bay không người lái trong tầm mắt Trần Cảnh...
Trong khoảnh khắc đó.
Trường lực hắc tinh biến mất.
Trên không cũng bừng lên từng đợt ngọn lửa ban ngày dị dạng, màu sắc quỷ quái.
Tiếng nổ kinh khủng của lò phản ứng vang dội khắp đất trời.
Dù hệ thống điều khiển máy bay không người lái chở khách này rất ổn định, lò phản ứng cỡ nhỏ cấp quân sự càng nổi tiếng vì "An toàn", nhưng trong tình huống bị ngoại lực cưỡng ép phá hủy, chúng mất kiểm soát mà nổ tung, uy lực cũng chẳng kém vũ khí chiến lược nào.
Năng lượng tích tụ bên trong lò phản ứng luôn ở trạng thái nén, lúc này bùng phát uy lực càng đáng sợ, ánh sáng cực trắng lóe lên rồi biến mất, tiếp theo xuất hiện vầng sáng màu lục u ám mang theo khí tức hủy diệt vạn vật lan ra trong không trung.
May mà Trần Cảnh phản ứng kịp thời, ý niệm vừa động đã khiến vô số tinh nhận tụ lại, tựa như rắn tham ăn không ngừng nuốt những ngọn lửa lộng lẫy vào "bụng", xung kích dư ba cũng bị các mảnh hắc tinh đỡ được...
Xét theo cục diện thì Trần Cảnh đang chiếm thế thượng phong, hơn nữa là áp đảo.
Nhưng xét theo biểu tình của Trần Cảnh...
Hắn có vẻ không vui.
Bởi vì hắn phát hiện hắc tinh không tiêu diệt hết số máy bay không người lái kia, ít nhất một nửa trong số đó đã được mẫu hạm triệu về ngay khi lực trường biến mất.
Đó là một kiểu di chuyển giống như nhảy không gian.
Còn nhanh hơn cả tốc độ bộc phát của tinh nhận.
Không chỉ vậy, ánh sáng xanh thẳm mà mẫu hạm phát ra còn liên kết toàn bộ máy bay không người lái, chúng xếp thành một đồ hình bát quái khổng lồ trên trời, trung tâm là chiếc mẫu hạm hình tuyết gia...
Khi đồ hình bát quái chậm rãi xoay tròn.
Phía dưới mẫu hạm sáng lên một điểm sáng cực trắng, từng vòng từng vòng sóng gợn hình tròn mắt thường có thể thấy được xuất hiện.
"Mẹ nó, cái phi thuyền này còn bày được cả nghi quỹ? !"
"Ngươi chưa thấy bao giờ?" Trần Cảnh nghi hoặc hỏi.
"Chưa! Phi hành khí của Huyền Không thành trong không gian của chúng ta không cao cấp thế này! Mấy gã phương sĩ đó cũng khô khan quá! Toàn nói cái gì sinh mệnh song tu, ngoại tu nghĩa thể nội tu tường lửa não bộ gì đó..."
Nói đến đây, "Hắn" không nhịn được khuyên Trần Cảnh một câu.
"Theo ta thấy thì lúc nãy ngươi hơi bốc đồng... Nếu đã quyết định mang Cửu Thiên Ứng Nguyên cung về... Thì ngươi đừng có đánh với bọn nó... Dứt khoát hốt luôn đám máy bay không người lái này về luôn đi... Biết đâu Hassad lại học được Đồ Linh mà làm ra mấy công trình nghịch hướng..."
Lời còn chưa dứt, "Hắn" đã bắt đầu lên kế hoạch cho Trần Cảnh.
"Dù sao đám đồ này cũng không phải vật sống, quẳng nó vào không gian sâu là tín hiệu của bọn nó chắc chắn bị ngắt, ngươi dùng hắc tinh đối phó bọn chúng cũng tăng thêm nguy hiểm."
"Không được."
"? ? ?"
"Không biết có phải vì Đồ Linh và Cửu Thiên Ứng Nguyên cung liên kết hai chiều quá mạnh không, ta vẫn luôn cố đưa nó vào không gian sâu, nhưng không được... Không gian sâu từ chối món này, ta "khuyên" thế nào cũng vô dụng."
Trần Cảnh giơ tay chỉ vào chiếc mẫu hạm hình tuyết gia trên trời.
"Hắc tinh vừa là vũ khí vừa là môi giới, lúc trước chạm vào mấy máy bay không người lái kia ta đã định lấy vài chiếc về, nhưng tình hình cũng như Cửu Thiên Ứng Nguyên cung... Nói thật, ta nghi ngờ mấy thứ này đều là một phần của Đồ Linh, nên không gian sâu từ chối chúng nó, ít nhất là với thực lực hiện tại thì ta không mang đi được."
"Vậy phải làm sao?"
"Giữ lại cũng là tai họa, hủy hết đi thôi, nhưng cũng phải nói thêm, sao tự dưng ta có cảm giác như bị ai đó nhắm đến, như sau lưng có cặp mắt đang nhìn chằm chằm ấy..."
...
Bên trong Ly Hận thiên.
Lão đạo thay thế người thao tác đang trong trạng thái nhập định, ánh sáng trong mắt sinh vật màu lục u ám nhảy nhót, lúc này lão đã hoàn toàn tiếp quản hạm đội không người lái số 13, sau khi có quyền hạn thì chuẩn bị làm Trần Cảnh theo ý mình.
"Lò hỏa điên đảo chính là càn khôn đảo ngược, dù chúng không giỏi nhảy không gian, nhưng miễn cưỡng làm một lần cũng không ảnh hưởng cục diện..."
"Ngươi nhắm vào Cửu Thiên Ứng Nguyên cung làm gì? !" Có người hét lớn, giọng điệu lộ vẻ hoảng hốt, "Vũ khí thiên cơ của Huyền Không thành hiện tại chỉ có nó là dễ dùng nhất, nếu ngươi làm nổ nó thì chúng ta thiệt hại lớn đấy..."
"Mọi tổn thất đều có thể dùng giả mệnh phục tô không gian sâu để bù vào, ta đã khóa hắn rồi, khi lò bát quái tích tụ xong năng lượng, tam muội chân hỏa ít nhất có thể đạt tốc độ vũ trụ cấp năm, mượn tử hạm làm môi giới thì có thể đồng thời giáng xuống bảy mươi hai đạo lò hỏa, mọi hướng rút lui của hắn đều bị ta phong tỏa..."
Trong hình ảnh, Trần Cảnh đã triệu hồi hắc tinh, vô số tinh nhận hình thoi tụ tập phía trên đầu hắn, tạo thành một tấm chắn màu đen có độ dày đáng kinh ngạc.
Thấy cảnh này, lão đạo không nhịn được bật cười.
"Hắn lại định đối kháng trực diện... Tên phục tô giả này vẫn còn quá trẻ!"
Theo biểu hiện của hắc tinh lúc nãy thì uy lực phá hoại của nó quả thực không tệ, nhưng muốn phá vỡ lực trường năng lượng kết thành nghi quỹ là chuyện không thể nào.
Vì theo hình ảnh truyền về hiện trường, Trần Cảnh đã chỉ huy hắc tinh thử không chỉ một lần, dù thế nào cũng không chạm đến mẫu hạm, thậm chí đến đám máy bay không người lái bị ánh sáng xanh thẳm bao quanh cũng không đụng tới được, như bị tường không khí vô hình chặn lại vậy.
"Đúng... Cứ vậy đi... Cứng đầu vào đừng có chạy."
Dưới tấm kính trang trí, ánh mắt sinh vật của lão đạo lóe lên ánh sáng hưng phấn.
"Tam muội chân hỏa lò bát quái dù không bằng chế tài cuối cùng của Ứng Nguyên cung, nhưng cho dù sinh vật danh sách bảy trực diện đón lò hỏa thì không bị thiêu thành tro cũng phải trọng thương... Ngươi tránh được chế tài của Ứng Nguyên cung, lần này thì trốn không thoát!"
Ngay khoảnh khắc đó.
Nghi quỹ tên là "Lò bát quái" tích lũy năng lượng hoàn tất, điểm sáng trắng phía dưới mẫu hạm nhanh chóng phình to ra, biến thành một quả cầu ánh sáng năng lượng đường kính chừng mười mét.
Cùng với một tiếng nổ ầm.
Quả cầu ánh sáng năng lượng trong nháy mắt nổ thành bảy mươi hai cột ánh sáng, từ những góc độ khác nhau khóa chặt tấm chắn hắc tinh sau lưng Trần Cảnh mà giáng xuống.
Lão đạo tự tin những lò hỏa này có thể xuyên thủng lớp phòng hộ tạo từ hắc tinh.
Nhưng lão không ngờ...
Khi cột sáng sắp chạm vào tấm chắn đen kia.
Tấm chắn biến mất ngay lập tức.
Trần Cảnh vẫn mặt không đổi sắc đứng tại chỗ, vẻ mặt tươi cười vẫy tay làm lời cáo biệt.
Không đợi đám phương sĩ bên trong Ly Hận thiên kịp phản ứng, Trần Cảnh như bốc hơi nhân gian biến mất ngay tại chỗ, còn bảy mươi hai cột tam muội chân hỏa đủ để trọng thương sinh vật danh sách bảy thì mang nhiệt độ cao cực hạn đánh thẳng vào Cửu Thiên Ứng Nguyên cung.
Trong ánh mắt ngây dại của vô số phương sĩ.
Cửu Thiên Ứng Nguyên cung ầm vang nổ thành biển lửa ngập trời.
Đến đây.
Vũ khí thiên cơ duy nhất của Huyền Không thành có thể đồ diệt sinh vật danh sách bảy, tuyên bố hoàn toàn hỏng hóc.
Trước kia, Cửu Thiên Ứng Nguyên cung đã vận hành ổn định nhiều năm, dù gặp không ít khó khăn trên đường nhưng chưa bao giờ thảm đến thế này...
Không ai ngờ rằng nó không phải bị người từ bên ngoài đánh từ trên trời xuống, mà là bị chính người mình oanh thành cặn bã.
"Ta là tội nhân..."
Lão đạo run rẩy lấy xuống chiếc kính mắt trang trí, con mắt sinh học rung động kịch liệt không ngừng.
"Ta đúng là hạn hán gặp mưa nương a! ! !" Lão đạo như cha mẹ chết, điên cuồng kêu gào, điên cuồng quất vào mặt mình, tiếng khóc bi thảm vang vọng Ly Hận Thiên, "Tên tiểu nhân hèn hạ này dám chơi xỏ ta! ! Ta thế mà trúng kế? ! !"
"Bốp! Bốp! Bốp!"
Thấy tình cảnh này, một phương sĩ trẻ tuổi bên cạnh vội vàng tiến lên khuyên can, cố hết sức túm tay phải của lão đạo, miệng vẫn đang khuyên.
"La đạo trưởng! Đừng như vậy! Đừng như vậy!"
Bởi vì hình ảnh truyền tới đồng bộ phía trước, gần như đều bắt nguồn từ Cửu Thiên Ứng Nguyên cung, cho nên giờ phút này màn ảnh thực tế ảo trên hình ảnh phân bình phong phần lớn đều trống, chỉ có cuối cùng không người mẫu hạm cung cấp hai cái ống kính theo dõi.
Trần Cảnh hoàn toàn biến mất sao?
Không có.
Sau khi Cửu Thiên Ứng Nguyên cung nổ thành đầy trời lửa đỏ, hắn liền lại từ chỗ sâu không gian chạy về, hoàn thành sự hoành khiêu lặp đi lặp lại giữa hai chiều không gian theo đúng nghĩa.
Trần Cảnh nhấc tay tiếp lấy một khối mảnh vỡ kim loại của Cửu Thiên Ứng Nguyên cung, cầm trong tay nghịch nghịch, lập tức ngẩng đầu nhìn về phía không người mẫu hạm, vẻ mặt kính nể giơ ngón tay cái lên, giống như phát ra từ tận đáy lòng phun ra hai chữ.
"Ngưu B."
(hết chương này)..
Bạn cần đăng nhập để bình luận