Thế Giới Tận Thế Theo Khảo Thí Thất Bại Bắt Đầu

Thế Giới Tận Thế Theo Khảo Thí Thất Bại Bắt Đầu - Chương 284: Ngủ say tại dưới nền đất cựu nhật chi vương ( thượng ) (length: 7863)

Hassad ở trên tầng cao nhất của tòa nhà cao tầng, hướng Nam và Bắc đều đón ánh nắng vừa phải, diện tích nơi này cũng lớn hơn các căn phòng ở tầng dưới, có vẻ như là mười mấy căn phòng được đập thông liên tiếp, toàn bộ cách bài trí đều có xu hướng giống một phòng nghiên cứu.
Ngoại trừ phòng khách và phòng vệ sinh còn giữ lại.
Các căn phòng còn lại bên trong đều đã được đập thông.
Nhưng nói thật, bên trong nhìn cũng không rộng rãi, thậm chí còn có vẻ chật chội hơn so với nhà của những hộ dân ở dưới lầu, bởi vì trong phòng của Hassad, khắp nơi đều thấy chất đống như núi "vật tư".
Có thứ đến từ Huyền Không thành, có thứ đến từ Vĩnh Dạ thành phố, một góc còn để lộn xộn một ít bồn cây của đại phật mẫu tự viện.
"Sao ngươi vẫn luộm thuộm như vậy?" Trần Bá Phù vừa vào cửa đã không chút khách sáo mà cằn nhằn, "Như ổ heo ấy... Không, còn không bằng ổ heo, heo còn sạch sẽ hơn ngươi!"
"Quả thực hơi bẩn thỉu." Lawrence vỗ một tiếng đánh bay con ruồi trước mặt, dường như đã hoàn toàn quên những ngày tháng mình từng trải qua.
"Ây da, các ngươi để ý chi tiết thế làm gì... Mau lại đây ngồi!"
Hassad dẫn mọi người đi về phía chiếc ghế sofa duy nhất trong phòng khách, đây có lẽ cũng là chỗ sạch sẽ nhất trong phòng, ít nhất trên sofa không có những thứ dầu mỡ dính bết đã ngả đen cùng đủ loại chất nhờn quái dị màu sắc khác nhau.
Chờ mọi người ngồi xuống.
Hassad chạy tới tủ lạnh lấy ra một ít đồ uống đựng trong bình thủy tinh.
Màu xanh biếc nhìn mát lạnh, mở nắp ra là một mùi hương hoa quả nồng đậm.
"Nước trái cây?" Trần Bá Phù nhận lấy nhìn một cái, vẻ mặt hồ nghi, "Sao không có nhãn hiệu gì vậy?"
"Tự chế." Hassad cười nói.
"Thứ này có sạch sẽ không đấy..." Trần Bá Phù không dám uống, quay đầu nhìn Baiaji đang ngơ ngác, giơ tay đưa qua, "Cho ngươi!"
"? ? ?" Baiaji ngơ ngác, chỉ nghi ngờ liệu mình có phải bị đám người này dán cho cái mác thùng rác không, nhưng bình nước đã mở nắp này ngược lại nghe mùi có vẻ rất ngon...
Mang thái độ hoài nghi.
Baiaji ngậm lấy miệng bình tu ừng ực.
Sau đó "yue" một tiếng phun ra.
"Khó uống thật đấy!" Ngỗi Nam cũng thử uống một ngụm, vừa nhổ phì phì vừa cằn nhằn, "Thứ này của ngươi là làm bằng dầu máy à?!"
"Vật liệu không bị ô nhiễm ở đất chết ít quá, những vật chất thu được cũng không nhiều, phải ưu tiên cung cấp cho các hộ dân trong tòa nhà này, những thứ phế liệu còn lại mới lấy ra làm nước trái cây..." Hassad tự mở một chai nước trái cây, vẻ mặt tận hưởng uống một ngụm, dường như đã quen với mùi dầu máy nồng nặc này.
Trần Bá Phù châm điếu thuốc, liếc nhìn Hassad một cái.
"Tòa nhà này là sao?"
"Hả?"
"Ta thấy ở đây hài hòa thật đấy..." Trần Bá Phù tặc lưỡi nói, dường như vẫn còn nhớ hình ảnh mình thấy lần trước đến đây, "Trước đây chỗ này là ngày ngày kêu đánh giết, hành lang còn phơi đầu lâu như thảm vậy..."
"Ngươi nói chuyện đó à." Hassad bừng tỉnh ngộ ra gật đầu, "Chỗ này là ta tự tay cải tạo lại, ta không thích những chuyện lộn xộn đó, mọi người sống dưới trật tự ổn định không tốt sao?"
Nói xong, Hassad bắt đầu kể chuyện về tòa nhà này.
Ban đầu lúc chạy trốn khỏi Huyền Không thành, Hassad bị mấy trăm nhà nghiên cứu tinh anh của hội phương sĩ truy sát, từ lúc rời khỏi thành thị rồi đến khi đi sâu vào đất chết, cả vạn cây số chạy trốn hắn đều cắn răng mà vượt qua.
"Cuối cùng đám phương sĩ kia không bắt được ngươi?" Trần Bá Phù tỏ vẻ có chút hả hê.
"Bị ta tính kế chết một nửa, nửa còn lại bị ta bỏ lại." Hassad thở dài nói, rồi chỉ ngón tay vào cái "đồ gia dụng" lớn nhất trong phòng, đôi mày đầy vẻ bất đắc dĩ, "Cái thân thể kia của ta đã không thể tùy tiện dùng, nếu không sẽ bị Huyền Không thành phát hiện vị trí của ta..."
Thật ra Trần Cảnh vừa vào nhà đã chú ý thấy, ở giữa căn phòng lớn giống phòng nghiên cứu này, bày một cái thùng thủy tinh kín mít cao khoảng ba mét, đường kính 1m5.
Giống như bể nuôi cá dùng ở công viên hải dương, bên trong chứa đầy chất lỏng màu lam nhạt thỉnh thoảng nổi lên bọt khí dày đặc, mà ở trong chất lỏng, đang ngâm một bộ "thân thể" hoàn chỉnh của con người... Bộ thân thể kia tứ chi nguyên vẹn, đầu cũng bảo tồn hoàn chỉnh.
Khuôn mặt, ngũ quan.
Giống Hassad như đúc.
Mặc dù nửa thân dưới của thân thể bị che bởi một khối chất lỏng tựa như từ tính, nhưng theo nửa thân trên lộ ra có thể thấy, mức độ cải tạo sinh vật của bộ thân thể này tuyệt đối không thua gì Lý Mặc Bạch... Nói một cách khác, xét theo kỹ thuật mô phỏng diện mạo mà nói, diện mạo bộ thân thể này tự nhiên hơn Lý Mặc Bạch, càng giống một người bình thường hơn.
"Sau khi bỏ đám phương sĩ kia, ta liền tới đây tìm nơi dừng chân, muốn tìm một nơi cách Huyền Không thành xa, lưu lượng người cũng tương đối ít..." Hassad thở dài.
"Ở đây ít người?" Trần Bá Phù sững sờ, "Có phải ngươi có hiểu lầm gì về lưu lượng không vậy?"
"Ây da ta chủ yếu là thích tòa nhà này, nó đặc biệt giống cái nhà ta mới vào Huyền Không thành, nên ta chiếm luôn chỗ này, ai chịu theo ta thì giữ lại, ai không chịu theo ta thì bị ta đuổi đi." Hassad cười cười.
"Là bị ngươi giết đi?" Lawrence hỏi.
Hassad không phủ nhận, uống nước trái cây gật gật đầu.
"Nên nơi này không tính là căn cứ của dân lang thang nữa, miễn cưỡng xem như lãnh địa tư nhân của ta đi..."
Theo như lời Hassad nói.
Tòa "Thành trại" này đã coi như là nơi có trật tự nhất trong đất chết.
Trong tòa nhà này.
Không được phép đánh nhau, không được giết người, không được cướp đoạt hay trộm cắp.
Chỉ tiêu để ở cũng không cố định.
Mà được tuyển chọn theo những quy tắc đặc biệt, ai không phù hợp sẽ bị thanh trừ ra ngoài.
"Cấm những điều này, ta cũng được thanh tịnh, ít nhất ta có thời gian rảnh đi lo việc riêng của mình..." Hassad cười ha hả nói.
"Ngươi làm giống như các bộ lạc nhỉ." Trần Bá Phù hít một hơi thuốc, gõ gõ tàn thuốc, "Trước đó ngươi nói muốn cùng ta bàn chuyện lớn gì đó..."
"Đúng! Chuyện lớn!" Mắt Hassad sáng lên, nhắc đến chuyện này lại không nhịn được hưng phấn, "Ban đầu ta định đến Vĩnh Dạ thành tìm ngươi, nửa năm trước ta đã bắt đầu lên kế hoạch, nhưng không ngờ ngươi lại ngã một cú đau như vậy..."
"Ngươi có tin ta xé mồm ngươi không?" Trần Bá Phù nhíu mày.
"Ây da dù sao ta không ngờ lại có thể gặp ngươi ở đất chết! Đây chẳng phải quá tốt rồi sao!" Hassad nhích đến trước mặt Trần Bá Phù, hưng phấn đến mức không kiềm chế được, "Hai ta lâu vậy rồi chưa hợp tác lần nào, nói thật ta vẫn khá hoài niệm..."
"Có rắm thì mau thả." Trần Bá Phù vẻ mặt thiếu kiên nhẫn.
Hassad cười thần bí một tiếng, đè thấp giọng hỏi.
"Ngươi có hứng thú với di tích thời đại cũ không?"
"Thứ đó bọn ta còn thấy thiếu sao? Không hứng!" Trần Bá Phù giơ tay ngoáy ngoáy tai, biểu cảm vẫn không kiên nhẫn như vậy.
"Không phải di tích bình thường."
Hassad khẽ bổ sung một câu, ánh mắt càng thêm hưng phấn.
"Là di tích chôn cất hài cốt của cựu nhật chi vương!"
- Chương thứ nhất đến rồi ~(hết chương này)..
Bạn cần đăng nhập để bình luận