Thế Giới Tận Thế Theo Khảo Thí Thất Bại Bắt Đầu

Thế Giới Tận Thế Theo Khảo Thí Thất Bại Bắt Đầu - Chương 610: Bị vòng xoáy thôn phệ Pohnpei ( thượng ) (length: 8440)

Những tăng lữ đến từ tự viện này, cũng không nghĩ quá có thể ở Kakosha nhìn thấy vị cổ thần đã sớm khôi phục ở tây đại lục, thậm chí càng không ngờ cổ thần lại xuất hiện lặng lẽ không một tiếng động đến vậy...
Đương nhiên.
Những ấn tượng cứng nhắc này đều là từ phía phật mẫu mà có.
Rốt cuộc mỗi khi phật mẫu hiện thân ở Cực Trú đô, thanh thế to lớn đó luôn để lại ấn tượng sâu sắc cho bọn họ.
"Cổ thần Hi?" Trưởng lão Sinh lộ vẻ cảnh giác nhìn bóng dáng gầy gò kia, chỉ thấy đối phương bỗng nhiên thả người nhảy lên, trực tiếp từ trên gác chuông thần điện nhảy thẳng xuống, rơi xuống đất cũng không một tiếng động.
Thấy tình cảnh này, không chỉ Trưởng lão Sinh có chút căng thẳng, thậm chí cả Hassad đứng bên cạnh cũng khẩn trương lên.
Tuy nói "Hi" là người chọn trạm không gian, cũng có đóng góp không nhỏ trong công trình trùng kiến Kakosha, thỉnh thoảng cũng tỏ ra thân mật với những "phàm nhân" như Hassad, nhưng nói thật... Hassad bọn họ vẫn khá sợ hãi gã này.
Rốt cuộc xét ở một góc độ nào đó, cổ thần Hi chỉ là đạt thành "khế ước hợp tác" với Trần Cảnh, người có thể sai khiến hắn cũng chỉ có Trần Cảnh mà thôi.
Ngay cả lời của lão già điên Trần Bá Phù hắn cũng không nghe, nếu thật không cẩn thận chọc hắn nổi giận, mà đúng lúc Trần Cảnh bọn họ lại đang đi vắng, thì việc vui lớn thật sự là...
Bất quá may là nơi này vẫn còn quyến tộc Trần Cảnh để lại.
So với cổ thần Hi.
Hassad bọn họ cảm thấy Jaegertos hiện ra có vẻ thân thiết hơn nhiều.
Tuy nói gã này nhìn cũng đáng sợ không kém, nhưng dù sao cũng từng sống chung với mọi người một thời gian ở thành trại, mọi người cũng hiểu khá rõ về hắn, chỉ là một tên ngốc không thích nói chuyện thôi, chỉ cần ngươi biểu hiện "thành kính" tuyệt đối với Trần Cảnh trước mặt hắn, hắn sẽ xem ngươi là người của mình.
Ngược lại.
Nếu ngươi trước mặt hắn nói những lời không biết nặng nhẹ, dù chỉ là sau lưng Trần Cảnh bàn tán chuyện bát quái của hắn, bị Jaegertos bắt gặp ít nhất cũng ăn mấy bạt tai.
"Ngươi xong rồi?"
Trong ánh mắt vừa kinh ngạc vừa mừng rỡ của Hassad, Jaegertos đang ngồi ngẩn người như pho tượng ngoài thần điện, rốt cuộc cũng chậm rãi đứng dậy đi đến bên Hi.
"Ừ, giai đoạn thứ nhất không sai biệt lắm kết thúc, đợi ta tiêu hóa một thời gian rồi vào giai đoạn thứ hai, còn viên đan dược kia..." Hi nói đến đây thì im bặt, rồi quay đầu nhìn về phía đám người, "Những người này trên người đều có một mùi vị kỳ lạ, hẳn là một cổ thần khác..."
"Tôn kính cổ thần Hi."
Trưởng lão Sinh dù có e ngại bản năng với cổ thần Hi, nhưng vào khoảnh khắc này hắn vẫn cố gắng mở miệng tự giới thiệu, không muốn làm mất mặt tự viện.
"Chúng ta là quyến tộc của phật mẫu."
"Phật mẫu?" Hi nhấc cánh tay gầy gò như gậy gộc lên, gãi đầu, "Là vị ở hoang nguyên phía bắc kia?"
"Đúng." Trưởng lão Sinh vội gật đầu, thấy Hi có vẻ như biết phật mẫu, liền không khỏi hỏi, "Ngài biết phật mẫu sao?"
"Không quen, chưa gặp."
Hi lắc đầu, nói thẳng.
"Nhưng ta không chỉ một lần cảm nhận được khí tức của nàng, hiện giờ nàng đã thức tỉnh rồi sao?"
"Phật mẫu đã rời khỏi phong ấn tái nhập thế gian." Trưởng lão Sinh cười nói.
"Vậy cũng tốt." Hi gật gù, rồi lại quay sang nhìn Jaegertos, "Chủ nhân của ngươi đâu?"
Jaegertos khẽ nói vài câu, đại khái là tóm tắt nguyên nhân Trần Cảnh bọn họ rời khỏi Kakosha, nghe xong Hi cũng liên tục gật đầu.
"Vậy cũng tốt, xem ra đường hắn đi thuận hơn ta nhiều, không hổ là hậu duệ của không gian sâu thẳm..."
Trong lúc này.
Hassad chỉ cảm thấy có người đang vỗ nhẹ vào vai mình, quay đầu nhìn lại thì ra là hòa thượng tai to mặt lớn Ngộ Kỷ Tính.
"Sao vậy?" Hassad theo bản năng hỏi, nhưng ngay lập tức lại cảm thấy ngữ khí có phần cứng nhắc, dù sao thì gã mập này cũng là khách từ phương xa tới, "Ngươi có chuyện gì sao?"
"Ta chỉ tò mò thôi mà..." Bình mật ong trong ngực Ngộ Kỷ Tính đã bị Ngỗi Nam cướp mất, dứt khoát đổi sang một gói khoai tây chiên, vừa ăn vừa hỏi, "Không phải trước ngươi nói Hi là người đi theo Trần Cảnh sao? Sao hắn vừa tới ngươi lại bảo hắn là bạn của Trần Cảnh?"
"Mẹ kiếp..." Hassad lời thô tục đã ra đến miệng, trong lòng tự nhủ cả đời này trừ tên điên Trần Bá Phù kia ra, chưa gặp qua kẻ nào mù mắt như vậy, cuối cùng chỉ có thể nhỏ giọng đáp, "Chuyện này quan trọng đó! Để sau hẵng hỏi được không!"
"Ta chỉ tò mò thôi mà..." Ngộ Kỷ Tính miệng vẫn đang nhai đồ ăn vặt, vẻ ngơ ngác đủ để chứng minh hắn không có ý gì khác.
"Ôi vấn đề này có hơi phức tạp, để sau nói..." Hassad vội vàng kéo Ngộ Kỷ Tính về phía sau đội ngũ.
Mà đúng lúc này, Hi bỗng nhiên nhấc chân đi về phía đám người.
"Ta là người đi theo Trần Cảnh?"
Khoảnh khắc này, Hassad thật sự muốn tìm chỗ trốn cũng không kịp, cuối cùng chỉ còn cách nhìn Jaegertos với ánh mắt cầu cứu, hy vọng quyến tộc trực hệ của Trần Cảnh này có thể đứng ra can thiệp.
"Không phải sao?"
Người lên tiếng là Ngỗi Nam, lúc này nàng mới đi từ phía sau đội ngũ lên, tiện tay hất nhẹ liền ném một viên mật ong đi, Hi cũng theo bản năng giơ tay bắt lấy.
"Lần trước không phải ngươi còn nói mình là người trung thành nhất của A Cảnh à! Còn nói cái gì chúng ta cũng không bằng ngươi đáng tin... Ăn đi! Ngọt lắm đấy!"
Hi liếc viên mật ong trong tay, rồi ném vào khe nứt của dây leo khô héo.
"Ừm... Đúng là rất ngọt..." Hi chậm rãi dừng bước, nhìn về phía Hassad vẫn luôn lùi về phía sau đội ngũ, "Thực ra ta không phải người đi theo hắn, nếu có thể thì ta càng muốn trở thành quyến tộc của hắn hơn, dù sao danh nghĩa là người đi theo thì sao được lợi nhiều bằng quyến tộc..."
"Đồ chó má thật thực dụng." Ngỗi Nam khoanh tay, chậc chậc nói, "Chờ khi nào hắn có thể chuyển hóa chúng ta thành quyến tộc, chắc chắn ta là người đầu tiên, ngươi nói không chừng còn phải xếp sau chúng ta đấy!"
Ngôn Tước đứng bên nghe câu này cũng không nhịn được gật đầu, trong lòng điên cuồng mắng vốn Hi là quá thực dụng.
Tục ngữ nói không tuyệt đối trung thành thì là không trung thành.
Rõ ràng lần trước còn bày tỏ trung tâm với A Cảnh, thấy người ta đi vắng liền bộc lộ ý tưởng thật, quả thực là loại tạp ngư trong đám tạp ngư!
"Đều như nhau." Hi cũng không để tâm đến hành động của con nít như Ngỗi Nam, cười nói, "Quyến tộc cũng đâu phân một hai ba, nếu thật xét thứ bậc thì chẳng lẽ Baiaji lại thành đại ca của chúng ta sao?"
"Nói cũng phải..."
Trong quá trình Hi và Ngỗi Nam trò chuyện này, Trưởng lão Sinh và một đám tăng lữ cũng không khỏi ngây người ra xem, chỉ có tên mập Ngộ Kỷ Tính đứng phía sau cười ngô nghê, có vẻ như đã biết trước tính cách của Hi rồi nên cũng không thấy bất ngờ.
Này...
Đây thật sự là cổ thần sao?
Trưởng lão Sinh cảm thấy có chút không thể tin, bởi vì trong mắt hắn, Hi và phật mẫu lẽ ra phải có địa vị giống nhau, đều là những cổ thần cũ nhật cao không thể với tới... Nhưng vị cổ thần trước mắt lại không hề tỏ ra kiêu căng chút nào, ngược lại còn tán gẫu nói đùa với đám cựu duệ yếu ớt đáng thương này, thật quá khiêm tốn, thân thiện đến mức đáng sợ.
Như vậy có hợp lý không?!
Hơn nữa vừa nãy hình như hắn còn nói muốn trở thành quyến tộc của Trần Cảnh? !
Cổ thần.
Muốn trở thành quyến tộc của một cựu duệ đứng thứ năm danh sách.
Chuyện này kiểu gì cũng không thấy hợp lý!
Chẳng lẽ bảng xếp hạng không gian sâu thẳm đáng sợ đến vậy? !
Còn chưa quật khởi đã có cổ thần cúi đầu xưng thần?!
"Quá lạ lùng..." Trưởng lão Sinh không khỏi thở dài, nhưng nếu để hắn biết mối quan hệ giữa phật mẫu và Trần Cảnh thì có lẽ không chỉ dùng hai chữ "lạ lùng" để hình dung.
"Lão ca Hassad, chúng ta vẫn nên tìm một chỗ để giao dịch vật tư đi." Trưởng lão Sinh quay sang nói với Hassad, "Trước đó ta đã cố ý nhờ người nghĩ một danh sách vật tư, ngươi xem qua thử đi..."
(hết chương này)
Bạn cần đăng nhập để bình luận