Thế Giới Tận Thế Theo Khảo Thí Thất Bại Bắt Đầu

Thế Giới Tận Thế Theo Khảo Thí Thất Bại Bắt Đầu - Chương 668: Tại diễm hỏa bên trong tan biến "Hắn" ( thượng ) (length: 9438)

Vào khoảnh khắc bữa tiệc năm mới bắt đầu, những trang bị đã được chuẩn bị từ trước, bố trí khắp thành cũng đồng loạt khởi động. Pháo hoa đặc chế của Hassad liên tục rít lên đinh tai nhức óc rồi bay lên không trung.
Chúng như những sao chổi nhiều màu sắc, kéo theo vệt đuôi và tiếng nổ xé trời rồi bung nở giữa không trung.
Có những quả pháo hoa màu xanh thẳm như nước biển, khi nổ tung lại tạo ra những đợt sóng lan tỏa cả trăm dặm trên bầu trời đêm, tựa như bầu trời bỗng biến thành biển cả, và những vì sao lấp lánh hóa thành những sinh vật phù du phát sáng trong nước.
Nhưng cũng có những pháo hoa mang phong cách truyền thống.
Giản dị mà không kém phần hoa lệ.
Lúc thì chúng rực rỡ như ngọn đuốc, lúc lại lấp lánh như sao trời.
Cả tòa Kakosha ngập tràn trong "mùi thuốc súng thơm ngát" cùng những đốm lửa lộng lẫy.
Chúng thoáng chốc tàn lụi.
Nhưng vẫn kịp để lại dấu ấn sâu sắc trong tâm trí mỗi người.
Đây là năm mới ở Kakosha.
Cũng là lần đầu tiên mọi người tụ họp đón giao thừa.
“Mong năm mới tới mọi chuyện sẽ thuận lợi…” Trần Cảnh ngắm nhìn bầu trời rực rỡ, trong vô thức thầm ước, nhưng vừa cầu nguyện xong hắn lại thấy buồn cười, bởi lẽ bình thường người khác mới là người đến cầu nguyện hắn… Với thân phận là Thâm Không Chi Vương, lẽ nào hắn lại đi cầu xin ai?
Dưới ánh pháo hoa rực rỡ, đến cả lão đầu tử cũng không khỏi ngẩng mặt lên, cười khà khà ngắm nhìn "đồ chơi của trẻ con", khuôn mặt đáng sợ kia không còn vẻ nghiêm nghị hay hung dữ, mà thay vào đó là một chút dịu dàng hiếm thấy.
Hassad và Lawrence ngồi bên cạnh lão. Người trước là bạn tri kỷ nhiều năm của lão, người sau lại là bằng hữu quen biết nhờ không đánh không quen. Ba lão đầu giờ đây đang nâng ly cạn chén, không hề thấy chút dáng vẻ gì của tàn quân cũ, ngược lại trông như những ông lão bình thường ở nhà.
Đặc biệt là Lawrence.
Sau cuộc phẫu thuật cải tạo quyến tộc, "cái vỏ trống rỗng" trên người hắn đã biến mất, đến cả hốc mắt cũng đã mọc lại mắt mới. Dù rằng cũng mang dáng vẻ ông lão, nhưng vẫn dễ dàng thấy được, khi còn trẻ hẳn hắn là một soái ca phương Tây.
"Ai, không ngờ loáng một cái đã qua mấy chục năm rồi..."
"Phải đấy, hồi còn đi học ở học viện, bọn ta còn thấy thời gian sao mà chậm quá, ai dè chớp mắt... cả đám đã thành lão bất tử rồi!"
"Các ngươi đều là người làm công tác văn hóa." Lawrence cười nói, "Ta thì chẳng có cơ hội mà đọc sách, từ bé đã phải lăn lộn ở vùng đất chết, có thể sống tới hôm nay xem như là may mắn rồi."
So với ba lão nhân đang ôn lại chuyện xưa, thì Armitage lại không được nhẹ nhõm như thế. Lúc này ông đang ngồi đếm trên đầu ngón tay với Tự Dạ, tính xem lần yến tiệc này tiêu hao bao nhiêu vật tư, phải bồi bổ như thế nào, lại tính những trang bị pháo hoa có đủ trên sổ sách không, hóa đơn thì phải ghi vào tài khoản nào...
“Sắp năm mới rồi, đừng tính toán chi li quá." Tự Dạ rót rượu cho lão, đôi mắt nàng đảo quanh, không khỏi nhìn về phía Trần Cảnh đang khoác áo bào màu hoàng kim, "Ngày mai sẽ tốt hơn năm nay, đến lúc đó ngài cũng không cần phải bận tâm những khoản chi ly ấy nữa."
"Mong là vậy." Armitage lắc đầu, cầm chén rượu uống một ngụm. Rượu lạnh xuống bụng, có một loại cảm giác sảng khoái khó tả, "Thật ra cuộc sống này cũng không tệ, đã nghiên cứu lịch sử nhiều năm như vậy, cũng nên hưởng phúc rồi…"
Lời còn chưa dứt, thì Trần Bá Phù đã đi tới, một tay khóa cổ trực tiếp kéo Armitage đi.
“Mụ, ngươi có gì để mà nói chuyện với lũ trẻ ranh này! Lại đây! Phổ cập khoa học cho Lawrence biết uy phong năm xưa của lão tử!” "...” Lúc này, người chăn nuôi heo đã thay tạp dề bếp trưởng, cầm khăn lông trắng lau mồ hôi đi tới.
"Hôm nay vất vả cho Trư ca rồi." Ngọc Hủy giúp anh rót rượu.
"Lần sau lại vất vả tới ngươi thôi." Bain vừa nhìn vừa cười có chút hả hê nói.
Người chăn nuôi heo tức giận lườm hắn một cái, cầm ly rượu uống một hơi cạn sạch, rồi khoanh tay đứng ở một bên, cũng không chịu ngồi xuống, quét mắt nhìn toàn bộ hiện trường yến tiệc một vòng, xác nhận món ăn cần dọn đều đã lên đủ, lúc này mới hài lòng ngồi xuống.
"Rót cho lão tử thêm ly nữa, vừa nãy nuốt vội quá, chưa nếm ra được tương lai gì cả!"
Gió tuyết trên quảng trường đã bị Trần Cảnh che chắn, tựa như có một lớp bảo hộ vô hình. Những bông tuyết rơi xuống khi tới độ cao trăm mét đều sẽ tự động chuyển hướng bay đi nơi khác.
“Điểu nhân, ngươi có biết không, lúc ta còn nhỏ, ba ta mua cho ta một quả cầu thủy tinh, bên trong có rất nhiều bông tuyết như này.” "Ừm, ta cũng thấy loại đó ở trong trung tâm thương mại rồi, có vẻ như không rẻ thì phải…"
“Lắc một cái là sẽ có tuyết rơi.” Ngỗi Nam vẫn giữ bộ dạng ngồi không ngồi thẳng như thường ngày, cuộn tròn chân lên ghế, tay trái cầm nĩa, tay phải cầm đôi đũa, rõ ràng là chuẩn bị cho bữa tiệc no nê sắp tới.
"Bây giờ ta có cảm giác như chúng ta đang ở trong quả cầu thủy tinh đó vậy!" Ngỗi Nam ngửa đầu nhìn bầu trời đêm đầy tuyết rơi giống như một kẻ ngốc, cười hề hề không ngừng, "A Cảnh cũng thông minh thật, trước tiên cất Hắc Tinh đi rồi, chứ để cái thứ đó ở đó, khẳng định sẽ làm chướng mắt, mất hết cả phong cảnh."
"Thật ra, trước kia ta rất thích ở một mình." Ngôn Tước cũng ngơ ngác nhìn trời, tự nói một mình, "Nhưng bây giờ ở cùng mọi người ngược lại lại thấy quen rồi, không còn cảm giác cô đơn nữa..."
"Vì chúng ta có nhà rồi mà." Ngỗi Nam nhìn vào chiếc chân giò lớn trên bàn, theo bản năng tặc lưỡi, "Mà nói đi nói lại, bao giờ chúng ta mới được ăn cơm đây?"
“Còn chưa có ai đụng đũa cả mà, ngươi vội cái gì... Này, cho ngươi nè!" Ngôn Tước từ trong túi lấy ra một viên kẹo xốp, đưa tới tay Ngỗi Nam, "Ăn một miếng lót dạ trước, đừng như quỷ đói, mất mặt lắm!” “Hừ...” Ngỗi Nam bóc viên kẹo xốp cho vào miệng, có vẻ như đang tận hưởng cái cảm giác được người khác chăm sóc, như con lật đật ngồi lắc lư trên ghế.
"Cũng không biết bao giờ thì Ấu Ngưng tỷ mới có thể quay lại... Những cái kẹo xốp mà chị ấy cho ta đều đã ăn sạch rồi..."
"Không biết." Ngôn Tước quay đầu nhìn Trần Cảnh ở một bàn khác, trong giọng nói có một chút nghi hoặc, "Lần trước ta hỏi A Cảnh rồi, nhưng hắn bảo hắn cũng không biết, mà ngữ khí lạ lắm... cứ như là đang cãi nhau với Ấu Ngưng tỷ vậy."
"Bọn họ cãi nhau được à?" Ngỗi Nam không thể tin được mà chớp chớp mắt, "Cái tính cách của hắn với Ấu Ngưng tỷ giống nhau mà, đều mềm mềm như vậy, làm sao lại cãi nhau được?” "Có thể là ta nhạy cảm quá thôi." Ngôn Tước nhún vai, "Không cãi nhau thì tốt rồi, nhưng mà nói đi cũng phải nói lại... ngươi có thể đi giày vào được không hả? Đã lớn ngần này rồi! Còn không sợ lão đầu thấy lại muốn đánh ngươi à!"
"Sợ cái rắm." Ngỗi Nam hừ một tiếng, nhưng vẫn ngoan ngoãn xỏ giày vào, miệng lẩm bẩm, “Lão đầu kia ngày nào cũng đi dép lào, chỉ cần ngồi xuống rảnh rỗi không có việc gì là lại móc chân, ta nói thì được cái gì…"
Đúng lúc này.
Trần Cảnh cũng đang dưới sự “xúi giục” của đám lão đầu, đứng dậy, tay nâng ly rượu ngọt, một bộ dạng xấu hổ tới mức đầu ngón chân đều muốn nắm chặt lại.
"Kia... kia là... Ta nói một câu!"
Trần Cảnh ho khan hai tiếng, rất nhanh đã thu hút sự chú ý của mọi người.
“Sắp đến năm mới... vậy thì nói ngắn gọn thôi... Chúc cho năm sau chúng ta sống tốt hơn năm trước! Ta làm! Mọi người tùy ý!” Dứt lời, Trần Cảnh dùng tư thế hào sảng xông thẳng mây xanh, ngửa đầu uống cạn nước ngọt trong ly... Không thể không nói cái thân thể Tinh Vân này cũng có chỗ kỳ diệu, không cần phải há mồm, chỉ cần nghiêng ly là có thể hấp thụ, có điều người ngoài nhìn có vẻ hơi quái dị mà thôi.
"Mấy người nhìn ta làm gì thế..."
Trần Cảnh thấy tất cả mọi người đều có vẻ mặt ngơ ngác, còn tưởng mình đọc lời chúc mừng năm mới có vấn đề, nhưng dù có vấn đề thì hắn cũng không chịu trách nhiệm, vì cái mớ từ này đều do lão đầu giúp nghĩ cả.
“Đơn giản vậy thôi sao?” Hassad muốn nhét lại tờ giấy vào tay Trần Cảnh, nhưng vẫn bị Trần Cảnh lờ đi, “Coi ta viết cho ngươi này, ba ngàn chữ có đáng bao, niệm một lát là xong ngay ấy mà..."
"Tôn tử của ta vốn đã hơi hướng nội rồi, ngươi bắt hắn nói nhiều như vậy, có phải cố tình làm khó nó không hả? Cái đồ lão bất tử nhà ngươi..." Trần Bá Phù một tay khóa cổ túm Hassad trở về.
Không thể không nói, khoảng thời gian này Trần Cảnh coi như cũng đã rèn được chút mặt dày, tuy rằng vẫn còn cái cảm giác bị lôi lên bục, nhưng cũng coi như đã cứng rắn kéo căng, chịu đựng được một chút rồi.
"Thế... Ăn cơm! Động đũa thôi!"
Ngay lúc đó, một giọng nói đã lâu bỗng vang lên trong đầu Trần Cảnh.
"Ta còn tưởng rằng tiểu tử ngươi sẽ bắn được ra cái rắm gì cơ, ai ngờ khẩu tài còn kém hơn lão tử ha ha ha..."
(hết chương này).
Bạn cần đăng nhập để bình luận