Thế Giới Tận Thế Theo Khảo Thí Thất Bại Bắt Đầu

Thế Giới Tận Thế Theo Khảo Thí Thất Bại Bắt Đầu - Chương 104: Cổ lão nghi quỹ cùng xuẩn nữ nhân (length: 7824)

Sau khi xem xong nội dung bức thư, Lý Mặc Bạch không những không thở phào nhẹ nhõm mà lại càng thêm bất an.
“Rốt cuộc hắn đi đâu rồi…” Mặc dù nét chữ của Trần Cảnh bao nhiêu năm nay chưa từng thay đổi, vừa gọn gàng lại vừa toát lên vẻ văn nhã, Lý Mặc Bạch liếc mắt một cái là có thể nhận ra, nhưng mà… vào thời điểm then chốt này, hắn lại có thể đi đâu được chứ?
“Có khi nào người khác đã đưa hắn đi rồi không?” Vương Ác Lai thấy cảm xúc của Lý Mặc Bạch rất không ổn, cố nén cái bản tính hay gây sự, hiếm khi nói một câu quan tâm người khác.
“Ai?” Lý Mặc Bạch nhíu mày, “Theo ta được biết, hắn bao nhiêu năm nay cũng chẳng có bạn bè, ngay cả mấy đồng nghiệp kia cũng xem hắn như người vô hình…” “Biết đâu là người xấu thì sao.” Vương Ác Lai vẫn không nhịn được.
Lý Mặc Bạch trừng mắt liếc hắn một cái, suýt nữa không tát cho một cái.
“Mẹ kiếp.” Cuối cùng, Lý Mặc Bạch chỉ đành phải hung tợn mắng một câu, sau đó cất lá thư vào túi, sắc mặt khó coi đi về phía chiếc Mercedes.
Giờ phút này trong lòng Lý Mặc Bạch có một sự bực dọc khó tả, đặc biệt là khi phát hiện bản thân hoàn toàn không cách nào liên lạc được với Trần Cảnh… “Đều tại lũ chó từ ngoài không gian đến!” Lý Mặc Bạch dù đã lên xe, miệng vẫn còn đang mắng.
“Nếu không phải tại bọn chúng làm hỏng từ trường trái đất, bây giờ đâu đến nỗi đến cả điện thoại cũng không gọi được!” “Ngươi còn muốn gọi điện thoại à?” Vương Ác Lai cũng lên xe, ngồi ở hàng ghế sau liền cởi giày nằm ra.
“Theo tin tức nghe được từ hiệp hội, nói là thiết bị liên lạc quân sự của các nước giờ có đến chín phần mười là đồ bỏ đi, đừng nói chi đến thiết bị điện tử dân dụng của chúng ta, chờ bọn họ sửa chữa xong chắc cũng phải vài năm nữa…” Nghe Vương Ác Lai nói, Lý Mặc Bạch cũng không khỏi thở dài.
Sự thật đúng là như vậy.
Kể từ trận mưa sao băng đỏ rực kia trút xuống, môi trường liên lạc của cả thế giới đã bị đả kích mang tính hủy diệt, đến mức ngay cả nội bộ [Hiệp hội Dĩ Thái] cũng phải thay đổi phương thức liên lạc… Từ quân đội các nước đến dân thường.
Tất cả mọi người đều chịu ảnh hưởng sâu sắc từ chuyện này.
Cũng chính vì vậy… Mấy ngày gần đây số người lựa chọn tự sát ngày càng nhiều, bất quá chuyện này cũng nằm trong dự liệu của Lý Mặc Bạch.
Môi trường thay đổi, áp lực xã hội.
Còn có vô số "ảo ảnh khổng lồ" trải rộng toàn thế giới.
Tất cả áp lực dồn nén trong mấy ngày ngắn ngủi này.
Có người chịu đựng giỏi, chịu được.
Có người yếu kém về tâm lý, không chịu nổi.
“Này, ngươi có chắc chắn là ả đàn bà đó không có vấn đề chứ?” Vương Ác Lai như chợt nhớ ra điều gì, đột nhiên xoay người ngồi dậy, vẻ mặt có chút ngưng trọng.
“Cái bộ cổ nghi quỹ pháp trận kia là bọn ta mang từ biển về, ngươi cũng phải biết là cái thứ kia quan trọng thế nào, khi trước vì qua mắt hiệp hội, bọn ta suýt nữa là mất mạng đấy…” “Ta sẽ làm chuyện không chắc chắn sao?” Lý Mặc Bạch cười lạnh nói, khởi động xe hướng chân núi lái đi.
“Cái thứ kia chỉ có thể dùng một lần, dùng xong là bỏ.” Vương Ác Lai cau mày, dường như không mấy tin tưởng Lý Mặc Bạch, “Ngươi không bàn bạc gì với ta đã trực tiếp cho ả đàn bà kia dùng, nói thật… hôm đó ta đã muốn giết ngươi rồi.” Lý Mặc Bạch cười, lấy bao thuốc trong túi ném cho Vương Ác Lai, không thèm quay đầu lại.
“Cái thứ kia ở tổng bộ cũng có mà, coi ngươi keo kiệt chưa kìa!” “Ngươi xem lão tử là quỷ để lừa hả?” Vương Ác Lai nhận lấy thuốc lá, châm một điếu rồi ném trả hộp thuốc, giọng điệu có vẻ không được thân thiện cho lắm.
“Tuy rằng bộ cổ nghi quỹ pháp trận kia và bộ nghi quỹ ở tổng bộ không khác nhau lắm, đều có thể giúp nhân loại thức tỉnh để từ đó lột xác thành siêu phàm giả, nhưng sự khác biệt bên trong ngươi chắc cũng rõ ràng mà…” “Ta biết.” Lý Mặc Bạch gật đầu, cười nói, “Bộ nghi quỹ mà chúng ta tìm được tuy chỉ dùng được một lần, nhưng người nào được nó hỗ trợ thức tỉnh thì điểm khởi đầu sẽ không quá thấp… Mấy cái loại ABCD cấp, ít nhất cũng phải là cấp S!” “Vậy ngươi đưa cho ả đàn bà đó dùng làm gì?” Vương Ác Lai càng nói càng tức, hận không thể vặn đầu Lý Mặc Bạch xuống, “Ta tìm kiếm cả đống đối tượng, cơ sở thể chất người nào mà không mạnh hơn nó? Mấy lính đặc chủng với sát thủ các kiểu…” “Bọn họ không được.” Lý Mặc Bạch nhặt hộp thuốc lá rơi bên cạnh ghế lên, tự châm một điếu.
Hắn dường như muốn nhờ nicotin để giúp tỉnh táo lại, vô thức hít một hơi thật sâu, trong nháy mắt cảm giác đầu óc tỉnh táo hơn không ít.
“Kiều Ấu Ngưng là thiên sinh ẩn tính siêu phàm giả, thể chất loại này trên toàn thế giới đều cực kỳ hiếm thấy, tổng bộ phái ta tới tiếp cận nàng cũng là vì cái này… Chuyện này ta đã nói với ngươi rồi mà?” Vương Ác Lai ừ một tiếng, nhưng vẫn không an tâm chút nào.
“Ngươi sẽ không mang thành quả nghiên cứu của tổng bộ ra đùa thật đó chứ?” “Cái gì?” Lý Mặc Bạch ngẩn người.
“Chính là báo cáo nghiên cứu ra cách đây hai tháng đó, nói là ẩn tính siêu phàm giả một khi thức tỉnh thì điểm khởi đầu sẽ cao hơn so với người thường…” Vương Ác Lai dùng sức gãi đầu trọc lốm đốm hoa râm, lo lắng đến mức không yên.
“Ngươi cũng phải biết báo cáo nghiên cứu đó chưa hề được kiểm chứng, chỉ là một loại phỏng đoán thôi…” “Thử một chút thôi.” Lý Mặc Bạch không chút lo lắng cười cười, dường như không để lời Vương Ác Lai vào tai.
“Thử cái đầu nhà ngươi!” Vương Ác Lai nghiến răng ken két.
Nghĩ đến việc trước đây mình đã mạo hiểm nguy hiểm thế nào để mang bộ nghi quỹ pháp trận kia về nước, hắn hận không thể xé xác thằng cháu Lý Mặc Bạch ra.
“Mấy người mà ngươi tìm được có đáng tin không đó?” “Tám phần đi.” Vẻ mặt Vương Ác Lai rất không vui.
“Vậy ta cái này tối thiểu có mười phần.” Lý Mặc Bạch thò tay ra ngoài cửa sổ, gẩy tàn thuốc.
“Đầu óc nha đầu kia không nhanh nhạy, ta có nắm chắc khống chế được nàng, hơn nữa người bình thường dùng bộ nghi quỹ kia thức tỉnh thấp nhất cũng là cấp S, ta không cho là việc nàng là ẩn tính siêu phàm giả sau khi thức tỉnh sẽ yếu hơn cấp S.” “Mấy người ta tìm cũng không kém mà, biết đâu cũng được cấp bậc giống chúng ta thì sao…” Vương Ác Lai vẫn không cam lòng.
“Ngươi hiện tại có thể đo lường bọn họ, đó là vì bọn họ sợ ngươi, chỉ cần bọn họ cùng cấp bậc với ngươi… ngươi cảm thấy thế nào?” Lý Mặc Bạch hỏi ngược lại.
Vương Ác Lai im lặng, dường như cũng nghĩ đến kết quả.
“Nha đầu đó không có nhiều tâm cơ xấu, coi như là loại người tốt thối tha đi, cho nên ta có thể khống chế nàng… Nói nữa, nàng còn có chỗ uy hiếp đó!” “Uy hiếp?” Vương Ác Lai ngẩn người.
“Đúng đó, uy hiếp…” Lý Mặc Bạch liếc Tiếu Binh Lĩnh dần rời xa qua gương chiếu hậu, tuy trong lòng có một cảm giác mâu thuẫn khó tả, nhưng hắn vẫn quyết định muốn làm như thế… Rốt cuộc ngoài Trần Cảnh ra, hắn thật sự không quan tâm ai hết.
“Nàng dễ bị lừa lắm, ngươi đừng lo.” Lý Mặc Bạch đổi chủ đề, ngáp dài một cái.
“Tối nay chắc nàng tỉnh lại, đến lúc đó…” “Đến lúc đó ta đến xem ngay.” Vương Ác Lai cắt ngang lời Lý Mặc Bạch, nụ cười trên mặt càng thêm dữ tợn.
“Nếu mà nó còn chưa tới được cấp SS, ta sẽ bóp chết nó!” (hết chương).
Bạn cần đăng nhập để bình luận