Thế Giới Tận Thế Theo Khảo Thí Thất Bại Bắt Đầu

Thế Giới Tận Thế Theo Khảo Thí Thất Bại Bắt Đầu - Chương 556: Đêm mưa hạ nghê hồng quang (length: 8015)

Âm Danh Tử.
Phó hội trưởng của [Hội nghiên cứu Đồ Linh].
Cũng là một phương sĩ duy nhất gần như không lộ diện ở Huyền Không thành.
Hắn không thích vân du tứ phương "tầm tiên vấn đạo", cũng không thích ngồi một mình trong phòng luyện đan du ngoạn biển số liệu... So với những phương sĩ tự xưng chính thống kia, Âm Danh Tử rõ ràng mang nhiều tính tà hơn, bởi vì hắn thích nhất là luyện thi.
Mượn khoa học kỹ thuật của Đồ Linh chế tạo các loại bộ phận giả và kết hợp với "Cựu duệ", lại dùng máy chủ của hội nghiên cứu khai phát AI âm thần thích hợp với "Linh thi".
Ví dụ như bốn cỗ linh thi mà Âm Danh Tử mang đến lúc này, chúng chính là sản phẩm mà âm thần bám vào "nhục thân".
Lúc này.
Bốn cỗ linh thi máy móc này đang khiêng một chiếc kiệu chế tạo từ kim loại tổng hợp (hay nói là cáng cứu thương thì thích hợp hơn), chúng di chuyển uyển chuyển nhẹ nhàng lại nhanh nhẹn, tốc độ này còn khoa trương hơn nhiều so với cái gọi là đi ngàn dặm một ngày, chính chúng một đường đưa Âm Danh Tử từ Huyền Không thành đến vùng đất chết ở cực bắc hoang mạc...
"Ngươi sợ Ách Già?" Satie khó hiểu hỏi, "Ta nghe nói ngươi đã sớm thăng lên danh sách bảy rồi..."
"Khi ngươi đã biết ta thăng lên danh sách bảy rồi, bây giờ còn dám nói chuyện với ta như vậy?" Âm Danh Tử không chút thay đổi hỏi ngược lại.
Nghe Âm Danh Tử nói một câu không khách khí này, Satie lập tức trầm mặc, dù hắn cực kỳ ghét cái tính tình cổ quái, lại không đúng giờ của phương sĩ này, nhưng không thể phủ nhận đẳng cấp danh sách của tên này chính là cao hơn hắn một bậc... Cùng giáo hoàng thuộc cùng một cấp.
Về thực lực, Satie tự nhận không phải là đối thủ của Âm Danh Tử, nhưng điều này không có nghĩa là Satie có thể tâm phục khẩu phục với gã.
Nói thẳng ra.
Trước khi kẻ phục sinh thâm không xuất hiện, mâu thuẫn giữa các giáo phái vốn đã rất sâu, ai nấy đều ở trong trạng thái xỉa xói lẫn nhau, cho dù đẳng cấp danh sách của đối phương cao hơn mình, cũng không ảnh hưởng đến việc mình khinh bỉ danh sách rác rưởi của đối phương.
Về phần việc gọi thần linh mà đối phương tín ngưỡng là "Ngụy thần", đây lại càng là hiện tượng quá đỗi bình thường.
Chính vì một loạt nguyên nhân này, Satie đối diện với Âm Danh Tử có thực lực cao hơn mình rất nhiều cũng không hề có một chút kính sợ nào... Đương nhiên, không kính sợ là một chuyện, dám đối đầu với hắn lại là một chuyện khác.
Nói trắng ra vẫn là sợ chết.
Rốt cuộc mạng chỉ có một.
"Satie..." Âm Danh Tử cất giọng trầm đục, âm thanh do điện tử hợp thành giống người mà không phải người, "Nếu không phải chúng ta liên minh với nhau, ngươi ngay cả tư cách gặp mặt ta cũng không có, thứ cặn bã như ngươi cũng dám nói chuyện với ta như vậy?"
Âm Danh Tử là phương sĩ có hình thể khổng lồ nhất trong tầng lớp cao của hội nghiên cứu.
Điều này cũng liên quan đến phong cách cải tạo độc đáo của hắn.
Hắn biến hướng cải tạo sinh vật của mình thành "sức lực" và "hỏa lực".
Cho nên ngồi trên kiệu, trông hắn tựa như một gò núi kim loại màu xám đen, toàn thân gần như đều bị thay bằng kim loại Đồ Linh, chỉ có khuôn mặt còn tương đối rõ ràng dấu vết cải tạo ít, chí ít còn duy trì hình dạng ban đầu.
"Thật không biết hội trưởng nghĩ cái gì, lại liên minh với lũ sâu bọ các ngươi..." Âm Danh Tử không phải là người nhìn xa trông rộng, tính cách quái gở không giống những phương sĩ khác, ngược lại càng gần với Trần Bá Phù, nói đơn giản thì là không sợ gì, không để ý gì, tính khí nóng nảy cũng có thể trở mặt ngay lập tức.
"Ngươi biết mình đang nói gì không?" Satie cũng không phải là người không có tính khí, dù thực lực bản thân không bằng tên phương sĩ có thể sánh với giáo hoàng này, nhưng nghe hắn mở miệng vũ nhục ẩn tu hội... Satie vẫn không nhịn được nổi nóng.
Đương nhiên, điều này cũng là vì lo ngại sự chênh lệch thực lực giữa hai bên quá lớn, nếu không Satie khẳng định sẽ không màng đến cái minh ước gì đó, có chuyện gì quan trọng cũng không vội, cứ chơi chết tên phương sĩ ăn nói lỗ mãng này rồi tính tiếp!
"Ta nói các ngươi đều là lũ sâu bọ."
Âm Danh Tử mang một chiếc bình ô xy nặng trịch trên mặt, hai ống kim loại mềm hai bên kết nối với phía sau lưng, bên trong dường như đang lưu động một loại chất lỏng phát sáng, vầng hào quang rực rỡ phản chiếu mặt hắn lúc sáng lúc tối, đôi mắt nghĩa thể hình khối vuông pixel chật ních càng chốc lát lại đỏ rực lên.
"Lũ phế vật các ngươi chờ nhiều năm như vậy, trông trăng trông sao cuối cùng cũng trông được Gejero giáng lâm, nhưng rồi thì có tác dụng gì?"
Do ảnh hưởng của mặt nạ thở, giọng nói của Âm Danh Tử càng thêm trầm đục.
"Sau khi Gejero giáng xuống, phạm vi ảnh hưởng của giáo phái các ngươi vẫn chỉ bé bằng cái lỗ mũi, thậm chí không dám bành trướng một chút nào, sợ kẻ phục sinh thâm không sao lão già, giáo hoàng các ngươi thì ngay cả cửa lớn cũng không dám bước ra, chỉ có thể để loại cặn bã như ngươi ra ngoài mạo hiểm..."
"Ngươi!!! " Satie tức muốn hộc máu muốn phản bác, nhưng ngay lập tức lại không biết nên nói thế nào, vì ở một góc độ nào đó mà nói, lời Âm Danh Tử nói đều là sự thật, hắn chỉ là kể lại tình hình của ẩn tu hội một cách thực tế.
"Còn muốn động tay với ta?"
Âm Danh Tử cười lạnh lùng, nhìn Satie trước mắt không ngừng làm cho năng lượng cơ thể bành trướng ra, hắn không cảm nhận được bất kỳ uy hiếp nào, chỉ cảm thấy nực cười khó hiểu.
"Thời chiến tranh tôn giáo, hội trưởng chúng ta đã nói với giáo hoàng các ngươi rồi, bảo hắn đừng tin vào cái chó má Gejero gì đó, cái tên vô dụng đó thời đại cựu nhật còn chả ra gì, thà rằng cùng chúng ta tin thiên tôn còn hơn..."
"Ta sẽ mang những lời này của ngươi về tường thuật lại." Satie cố gắng kiềm chế cảm xúc của mình, cố nén xúc động muốn ra tay không dám làm càn.
Bởi vì hắn rõ ràng Âm Danh Tử không phải là loại người nhìn xa trông rộng, một khi bản thân ra tay trước, vậy thì tám chín phần mười sẽ bị tên này chơi chết tại chỗ.
"Đồ vô dụng."
Âm Danh Tử mặt mày châm biếm, đối với tên tu đạo sĩ chỉ giỏi mồm mép, không dám ra tay bảo vệ tín ngưỡng này, ngoài khinh bỉ hắn chỉ còn phỉ nhổ.
"Đi thôi." Âm Danh Tử cũng không có tâm tư so đo với hắn, chuyển đầu nhìn về phía Cực Trú đô cách đó mười dặm, "Trước khi ra cửa, ta đã dùng năng lực tính toán của máy chủ hội nghiên cứu bói cho mình một quẻ rồi..."
"Quẻ tượng nói như thế nào?"
"Quẻ tượng nói mọi việc không nên, quả không phải là điềm tốt..."
Âm Danh Tử vốn tưởng người đáp lời mình là Satie, nhưng hắn đột nhiên phản ứng lại... Mặc dù giọng nói này giống hệt Satie, nhưng Satie thì rõ ràng đang đứng ngay cạnh mình, mà giọng nói kia lại đến từ phía sau bên phải.
Khi Âm Danh Tử bản năng quay đầu nhìn lại, chỉ thấy một bóng dáng quen thuộc đang đứng trên gò đồi thấp cách đó không xa, khuôn mặt gầy guộc của người đó dù mang ý cười nhưng lại khiến người xem có cảm giác không rét mà run.
"Ừ, mọi việc không nên, xác thực không phải là điềm tốt."
"Trần Bá Phù?!!"
Trong nháy mắt Satie kinh hãi hô lên thành tiếng, thân ảnh của Âm Danh Tử đã biến mất khỏi kiệu, còn mấy cỗ linh thi khiêng kiệu thì ngồi xếp bằng, tất cả bốn cột sáng màu sắc rực rỡ như đèn neon từ linh khiếu phía sau đầu chúng bắn ra, tựa như đèn laser chiếu lên trời, chớp mắt đã tách ra đám mây đen mang màu máu đang lan tràn từ Cực Trú đô đến...
"Ai nha? Chẳng phải trò âm thần quán đỉnh mà hội trưởng các ngươi thích chơi sao? Không ngờ ngay cả Âm Tam ngươi cũng biết, ha ha ha!!"
(hết chương)
Bạn cần đăng nhập để bình luận