Thế Giới Tận Thế Theo Khảo Thí Thất Bại Bắt Đầu

Thế Giới Tận Thế Theo Khảo Thí Thất Bại Bắt Đầu - Chương 18: Sư phụ ngươi là làm cái gì công tác? (length: 9200)

Trần Cảnh định đưa Ngỗi Nam bằng thang máy xuống khu đỗ xe ba tầng hầm, nhưng khi vào thang máy, hắn mới nhận ra các nút bấm xuống tầng hầm ba đều tối đen, không sáng đèn.
"Nút bấm thang máy bị hỏng à?"
"Không phải hỏng, tầng hầm gửi xe ba dưới đó căn bản không thể đi thang máy được, chúng ta phải xuống tầng một trước đã…"
"Xuống tầng hầm hai chẳng phải gần hơn sao?"
"Đường lớn đều bị lão già bùn đất kia chặn mất rồi, chỉ có đường nhỏ bên ngoài kia mới xuống được."
Trần Cảnh gật đầu, bấm nút xuống tầng một.
Người xưa có câu "nghe lời phải thì được cơm no".
Tuy ở thế giới này, Trần Cảnh cũng được xem là có chút thân phận, nhưng hắn rất rõ ràng những thứ đó chỉ là ảo, ít nhất hiểu biết của hắn về thế giới này không hơn tên ngốc này là bao.
"Ting"
Thang máy nhanh chóng đến nơi.
Trần Cảnh và Ngỗi Nam sóng vai bước ra.
"Lão đại đây là thực sự liều mình bồi ngươi đi vào chỗ hiểm đấy nhé, lát nữa quay đầu ngươi đừng đi mách lẻo với lão già điên!"
"Ta đâu có nhỏ nhen vậy."
"Nhưng trong lòng ta vẫn cứ thấy không cam tâm...Hay là ngươi phát lời thề độc đi? Kiểu như mách lẻo thì chết không toàn thây, ra đường bị xe bùn tông chết chẳng hạn!"
"Ngươi cũng độc mồm độc miệng quá đó..."
"Có thế này đã là độc địa gì! Này! Lão đại đang nói chuyện nghiêm túc với ngươi đấy! Ngươi có thể bớt ngó đông ngó tây chút được không...Ơ? Người kia là ai vậy!"
"Ngươi chưa từng thấy hắn à?"
"Chưa, ngươi từng gặp à?"
"Cũng chưa..."
"Giữa ban ngày ban mặt lén lút...Ngươi cứ theo sát vào, lão đại dẫn ngươi đi 'chặt chém' hắn thử xem sao!"
Vừa ra đến hành lang, Trần Cảnh và Ngỗi Nam đều vô tình phát hiện một bóng người lén lút.
Nhìn chiều cao có vẻ như một đứa trẻ, chắc còn chưa cao đến đùi Trần Cảnh.
Hắn trùm một chiếc áo mưa vàng, đang đứng sau lưng bọn họ trước cửa nhà số 0001, cầm một sợi dây thép chọc vào ổ khóa.
"Sao... không mở được..."
"Kỳ... quái..."
"Mau... mở ra..."
"Muốn...đuổi theo..."
"Ô ô... Sao... không mở được..."
Khi áo mưa nhỏ vắt óc cũng không mở được cửa chống trộm, một giọng nói tò mò nhưng đầy trí tuệ bỗng vang lên bên tai nó.
"Sư phụ ngươi làm nghề gì?"
"... "
Áo mưa nhỏ khựng lại, cứng đờ quay đầu.
Ngỗi Nam thấy rõ bộ mặt nó thì chẳng có phản ứng gì, Trần Cảnh thì bị dọa giật mình.
Đó là một bộ xương khô của người.
Trong hai hốc mắt trống rỗng vẫn còn đốt hai đóm lửa trắng nhờ.
"Kỳ lạ nhỉ..." Ngỗi Nam tóm lấy cổ áo mưa nhỏ, từ từ nhấc bổng nó lên, "Cựu duệ ở vùng đất chết cũng dám lẻn vào thành à... lại là con rắn đầu nào lén dẫn vào thế này?"
Thấy cảnh tượng này.
Trần Cảnh cảm thấy có chút quen mắt.
Thậm chí cảm thấy có chút đồng cảm.
Lại một tên bị túm cổ...
"Thả! Buông ra!! " Tiểu khô lâu giãy giụa đến sắp khóc, "Cái đồ vật đó!! Đang truy sát!! Ta!! Phải nhanh!! Tìm đến!!"
"Thứ quỷ gì thế..." Ngỗi Nam dùng tay rảnh móc tai, mặt thờ ơ.
"Truy sát?"
Trần Cảnh khựng lại, bỗng có dự cảm bất an.
Đúng lúc này.
Trần Cảnh thấy má mình chợt lạnh, như có thứ gì đó nhỏ lên mặt.
Anh theo bản năng đưa tay sờ vào mặt, nhìn lại thì thấy...
Đỏ thẫm, nhớp nháp.
Như là máu.
Giờ phút này, Ngỗi Nam cũng không còn cười đùa nữa, như biến thành người khác, tiện tay ném tiểu khô lâu mặc áo mưa ra, ánh mắt lộ vẻ hung tợn và cảnh giác.
"Đây là thứ quỷ gì thế..."
Trần Cảnh kinh ngạc nhìn theo tầm mắt của Ngỗi Nam lên trần nhà, chỉ thấy một sinh vật hình người quái dị đang bám chặt trên đó.
Sinh vật kia không mặc quần áo gì, da thịt toàn thân trên dưới đã thối rữa như thịt xay, những bọc mủ lớn nhỏ không đều nhau nổi đầy trên người nó, khó mà phân biệt là nam hay nữ.
Trên cơ thể nó, có một vết nứt hình chữ "Đại", kéo dài từ cổ xuống hai chân, từ trái sang phải đến tận lòng bàn tay...
Nói đó là miệng có lẽ sẽ hợp lý hơn.
Trong vết nứt, những chiếc răng nhọn tua tủa như răng thú dày đặc, xếp chồng lên nhau chừng mấy hàng.
Khi nó mở vết nứt hình chữ "Đại" trên người để thở, Trần Cảnh có cảm giác như mình đang xuyên vào phim sinh hóa nguy cơ... Chẳng lẽ đây không phải là phiên bản cường hóa người lai chó thây ma sao?!
"Ngươi lại mang cái đồ này từ đất chết vào thành à..."
"Nó! Đang truy sát!"
"Cái loại ô nhiễm này nhìn quen mắt quá..." Ngỗi Nam đánh giá con quái vật đang bò trên trần nhà, miệng lẩm bẩm, "Hình như từng thấy trong chương trình phổ cập khoa học rồi thì phải..."
"Ô nhiễm loại là cái gì?" Trần Cảnh nghe không hiểu gì cả.
"Ô nhiễm loại là những cựu duệ bị ô nhiễm bởi phế thổ, khi mất khống chế sẽ sa đọa thành sinh vật... Ta nhớ ra rồi! Cái này hình như gọi là 'người thiết'!"
Ngỗi Nam giải thích qua loa, ánh mắt không hề giảm bớt sự cảnh giác.
"Ô nhiễm loại ở vùng đất chết có muôn hình vạn trạng...Cái thứ này được coi là khá phổ biến...cũng khá nguy hiểm..."
"Lợi hại vậy sao?"
Trần Cảnh cũng không khỏi căng thẳng, cẩn thận bắt đầu tiến gần về phía Ngỗi Nam.
"Ngươi có đánh thắng được nó không?"
"Ngươi đừng sợ, thứ này ta đối phó được."
Mặt mày bầm dập, Ngỗi Nam hít mũi một cái, nói một cách rất tự tin.
"Người dẫn chương trình trong tivi nói rồi, dù người thiết trời sinh háu ăn, nhưng chúng chỉ ăn con mồi đã bị đánh dấu, thông thường sẽ không gây tổn thương cho những người bên cạnh."
"Đánh dấu?"
"Đúng!"
Ngỗi Nam bắt chước giọng điệu của chuyên gia trên TV, nghiêm túc giải thích khoa học cho Trần Cảnh về loại quái vật đến từ vùng đất chết này.
"Nếu không cẩn thận bị dính chất lỏng bài tiết của người thiết, thì đồng nghĩa với việc bị nó đánh dấu, cho dù ngươi có chạy xa đến đâu, nó cũng sẽ truy sát ngươi đến cùng!"
"Vậy... cái thứ vừa nãy nhỏ lên mặt ta chính là..." Trần Cảnh không khỏi ngẩn ngơ.
"Không sai! Ngươi đã bị nó nhắm tới rồi!" Ngỗi Nam thản nhiên nói, không hề để ý đến sắc mặt ngày càng tệ đi của Trần Cảnh.
"Trước mắt thì, ngươi và cái tiểu khô lâu quái kia đều đã bị nhắm tới, chỉ có ta là an toàn!"
Dù ở thế giới này Trần Cảnh đã gặp nhiều điều quái lạ, nhưng chưa lần nào khiến anh cảm thấy nguy hiểm như lần này.
Bởi vì từ người thiết, anh cảm nhận được một sự tàn bạo và bản năng thuần túy, như thể bị một con thú dữ sắp cắn người nhắm tới, không thể nào thương lượng với nó được.
"Lão đại...ngươi không định thấy chết mà không cứu chứ..."
"Đương nhiên không."
Là một đại ca, Ngỗi Nam lại rất nghĩa khí, lúc nào cũng nhớ đến đàn em mới kết nghĩa.
"Ta đang tìm cơ hội, chớp lấy sơ hở, nhất kích tất sát!"
"Vậy ngươi cố gắng tìm nhanh đi... không biết có phải do ta ảo giác không... ta luôn cảm thấy nó đang nhìn ta mà chảy nước miếng..."
"Không cần cảm giác." Ngỗi Nam mắt sáng như đuốc, trên mặt tràn đầy sự thông tuệ, "Nó đang chảy nước miếng thật đó!"
"Sao con quái này vẫn không động đậy nhỉ..."
Trần Cảnh mắt không rời khỏi người thiết trên trần nhà, vẫn cứ nhẹ nhàng bước tới chỗ Ngỗi Nam.
"Người thiết sinh tính giảo hoạt, chúng hiếm khi tấn công trực diện con mồi, vì vậy chỉ cần chúng ta đảm bảo không quay lưng lại với nó..."
Nghe Ngỗi Nam nói vậy, Trần Cảnh trong lòng cũng cảm thán.
Không ngờ tập tính của con quái này lại giống loài mèo đến vậy?
Vậy chỉ cần không quay lưng lại với nó thì chắc là ổn...
Hả?
Trần Cảnh khựng lại.
Vì anh nhận ra trong ba người, Ngỗi Nam đã vừa nói vừa lùi lại dựa vào tường, còn con tiểu khô lâu bị cô ném đi thì càng nhanh hơn, sớm đã như tượng đá không nhúc nhích tựa lưng vào cửa chống trộm nhà số 0002.
Vậy tức là...
Bây giờ chỉ có sau lưng mình là trống không?
Bỗng nhiên.
Trần Cảnh nghe thấy một tiếng lách cách.
Như thể có thứ gì đó từ trên cao rơi xuống.
Một giây sau.
Anh nghe thấy tiếng thở dốc nặng nề từ phía sau lưng mình.
"Ngươi xem! Ta đã bảo nó giảo hoạt mà! Một khi để lộ sau lưng ra thì chắc chắn..."
"Ừ, ta biết nó giảo hoạt rồi."
Trần Cảnh mặt xám như tro, chẳng buồn nói thêm câu nào.
Nếu có cơ hội, anh càng muốn gọi điện về cho lão già, để ông tranh thủ chuẩn bị tinh thần người đầu bạc tiễn người đầu xanh, có khi mình không có cơ hội báo hiếu ông nữa.
"Lão đại, sau này mấy vụ này báo sớm cho ta biết với."
"Lần sau nhất định!"
(Hết chương này)
Bạn cần đăng nhập để bình luận