Thế Giới Tận Thế Theo Khảo Thí Thất Bại Bắt Đầu

Thế Giới Tận Thế Theo Khảo Thí Thất Bại Bắt Đầu - Chương 198: Ố vàng ảnh chụp (length: 10216)

Kể từ cái ngày Ngỗi Nam đánh Trần Cảnh ở trong khu dân cư, tâm trạng hắn không còn được tốt nữa.
Đương nhiên, hắn không phải loại người nhỏ nhen.
Nguyên nhân chính là do cái màn sáng pop-up kia khiến tâm lý hắn tan vỡ...
Dựa vào những gì đã trải qua trước đây, cộng thêm lá thư Trần Bá Phù để lại cho hắn ở thế giới bên ngoài, Trần Cảnh gần như có thể xác định... Quan chủ khảo "Mẫu" không có quá nhiều ác ý với loài người.
Nói cách khác, thần là một giám khảo xem ra không tệ.
Nhưng cái "Vụ tiên sinh" thì lại không chắc...
Thậm chí Trần Cảnh cảm thấy lần thi này xuất hiện nhiều thay đổi như vậy, tám chín phần mười là do "Vụ tiên sinh" gây ra.
Cho nên.
Hiện tại quan chủ khảo có chế độ luân phiên.
"Mẫu" nghỉ.
"Vụ tiên sinh" nhậm chức.
Chuyện này nhìn thế nào cũng không có lợi cho thí sinh!
Huống chi...
"Ta còn là kẻ gian lận, trộm đồ..."
Trong lòng Trần Cảnh vô cùng thấp thỏm, như kiểu học sinh gian lận trong kỳ thi chính quy, chỉ cần nghĩ đến việc bị quan chủ khảo bắt là lại thấy run sợ.
Cũng chính vì vậy.
Kể từ khi Trần Cảnh thấy thông báo trên màn sáng, áp lực trong lòng hắn không hề nhẹ đi, mà là một ngày dài hoảng sợ tột độ...
Tình trạng này kéo dài cho đến ngày trở về.
—————————————————— [Đếm ngược trở về: 4 giờ 02 phút 17 giây] —————————————————— "Này, có thể đừng cứ mặt mày ủ dột suốt ngày không?" Ngỗi Nam nhét gói khoai tây chiên vào lòng Trần Cảnh, ngồi khoanh chân trên ghế sofa, bực bội nghiêng đầu nhìn hắn, "Ngươi không lẽ vẫn còn hậm hực chuyện hôm đó ta đánh ngươi chứ?"
Trần Cảnh lắc đầu, thỉnh thoảng liếc nhìn dòng chữ đếm ngược trên màn hình, lòng không hiểu có chút nặng trĩu.
"Sao ta có thể giận ngươi chứ... Mấy hôm nay ngươi đánh ta không ít, thấy ta nổi giận bao giờ?"
"Khó nói, ta thấy ngươi cũng để bụng đấy."
"... "
Lúc này, Ngôn Tước chợt bước ra từ phòng sách.
Mấy ngày nay cô ấy vẫn luôn nghiên cứu sách cổ của lão nhân, đặc biệt là các điển tịch cổ từ khắp nơi trên thế giới, trong số đó thậm chí có một phần lớn không thấy ở ẩn tu hội.
"Đây là cái gì?" Ngôn Tước ôm một cỗ máy phủ đầy bụi, vẻ mặt tò mò.
"Máy ảnh." Trần Cảnh giải thích, "Ta nhớ cái này là lúc mười tuổi, lão đầu mang từ ngoài về, cũng coi như một di vật..."
Cái máy ảnh trong tay Ngôn Tước quả thật có vẻ cũ kỹ, trông chẳng khác gì chiếc máy chụp hình đời cũ, không có gì đặc biệt...
Tổng thể máy ảnh có màu trắng ngà, trông rất thanh nhã giản dị.
Nhận lại máy ảnh từ tay Ngôn Tước.
Trần Cảnh cẩn thận kiểm tra lại, trong mắt thoáng hiện nét hồi tưởng.
"Giá phải trả để dùng nó là máu của cựu duệ bậc cao." Trần Cảnh lẩm bẩm, tay gảy cái đèn flash trông như nhãn cầu to, "Cũng giống như pin ấy, lão đầu từng nạp 'điện' cho nó một lần, chắc là dùng được lâu."
Có lẽ chiếc máy ảnh này có ý thức riêng.
Nghe Trần Cảnh nói, con ngươi lớn tựa bồ công anh bắt đầu không ngừng lắc lư trên xuống, như thể đồng tình với lời Trần Cảnh vừa nói.
"Chụp cho ta một tấm, chụp cho ta một tấm đi!" Ngỗi Nam hưng phấn nói, co chân ngồi thẳng dậy trên sofa, cười tươi rói với Trần Cảnh, lộ ra một chiếc răng nanh đáng yêu.
"Ngươi cũng qua đây ngồi đi." Trần Cảnh nhìn Ngôn Tước một cái, cười nói, "Cùng nhau chụp tấm hình kỷ niệm, sau này còn có thể lôi ra xem."
Ngôn Tước gật đầu.
Vừa mới đi đến bên cạnh sofa liền bị Ngỗi Nam kéo đến.
Trần Cảnh nhìn hai người kề vai sát cánh trước mắt, không nhịn được bật cười, cầm máy ảnh điều chỉnh tiêu cự một chút rồi bấm nút chụp.
Tiếng màn trập của chiếc máy ảnh này rất kỳ quái.
Không phải âm thanh điện tử máy móc.
Mà là một loại tiếng "Ôi chao hắc" như người nói một cách tùy tiện!
Vừa chụp xong, bên trong máy ảnh vang lên tiếng bánh răng chuyển động, sau đó khoảng nửa phút, cái miệng rộng hình chữ nhất ở dưới máy ảnh liền "yue" một tiếng phun ảnh ra.
Hình ảnh rõ ràng, màu sắc tươi tắn.
Nhìn hai người trong ảnh.
Trong thoáng chốc, Trần Cảnh quên mất mối quan hệ trước kia của các cô tệ thế nào.
Hai người trong ảnh tựa như bạn bè chí cốt từ nhỏ.
Kề vai sát cánh cười không lo nghĩ.
"Chụp đẹp đấy chứ! Ta chụp cho ngươi một tấm!"
"Đừng giành nhau chứ! Cái này dễ hỏng lắm đấy! Đừng làm nó vỡ!"
"Làm cái gì ồn ào thế?"
Trần Bá Phù đeo tạp dề đi từ nhà bếp ra, tay bưng một đĩa thức ăn vừa xào xong, miệng ngậm điếu thuốc cháy dở.
"Đi lấy bát đũa đi!"
"Được rồi! Con đi ngay đây!"
Ngỗi Nam vừa nghe thấy có cơm là quên ngay chuyện tranh máy ảnh với Trần Cảnh, xông vào bếp như một con khỉ con.
"Cái này không phải ta để trên giá sách à?" Trần Bá Phù đặt đĩa thức ăn xuống bàn ăn, cười hì hì đánh giá chiếc máy ảnh trên tay Trần Cảnh, "Cái này lâu lắm không dùng rồi, còn tốt chứ?"
"Vẫn tốt ạ." Trần Cảnh cười đáp, ánh mắt nhìn lão nhân thoáng chút lo âu.
Dạo gần đây Trần Bá Phù thường xuyên ra ngoài.
Kể từ sau khi phát hiện ra hai tên hà quang giả, ngày nào ông cũng đến nghị viện một chuyến, làm gì cụ thể thì không ai biết.
Cho dù là Trần Cảnh, đứa cháu ngoan hỏi ông cũng không nói... Tựa hồ đang có toan tính gì đó riêng.
Trên bàn ăn, không khí vẫn ấm áp như thường.
Ngoại trừ việc Ngỗi Nam thỉnh thoảng bị mắng vì cướp đồ ăn dưới gắp của người khác, lão nhân về cơ bản không còn la mắng ai, tính tình rõ ràng đã tốt hơn nhiều so với trước kia.
"Mấy ngày nữa chúng ta đến ẩn tu hội một chuyến." Trần Bá Phù gắp cho Trần Cảnh một miếng thức ăn, cười ha hả nói.
"Đi làm gì?" Trần Cảnh có chút căng thẳng hỏi, "Có phải đã chuẩn bị xong, muốn đối phó với hà quang giả?"
Trần Bá Phù lắc đầu nói không phải.
"Giáo hoàng mời chúng ta đi dự lễ hội ánh trăng, đồng thời được mời còn có Randolph và Tự Dạ..."
"Nghị viên Randolph không phải sắp..."
"Ông ta vẫn còn cầm cự được." Trần Bá Phù cười, nhưng ai cũng có thể thấy nụ cười của ông hơi gượng gạo, tựa hồ khi nhắc đến "Randolph", tâm trạng ông có phần suy sụp, "Lần này ông ta không thể không đi, nếu còn không xuất hiện... E là bên ẩn tu hội sẽ sinh nghi."
"Con hiểu rồi, vậy đi thôi." Trần Cảnh gật đầu.
"Trước khi đi ta sẽ dành chút thời gian, giúp Ryan hoàn thành nghi thức tấn thăng, tài liệu chuẩn bị cũng gần xong..."
Nói đoạn, Trần Bá Phù bỗng quay đầu nhìn về phía chiếc máy ảnh trên bàn trà.
"Hay là nhân lúc Ryan còn chưa hoàn thành danh sách tấn thăng, chúng ta chụp một tấm ảnh gia đình đi, không thì đến lúc nó thay đổi hình dạng, lại muốn chụp cũng không kịp."
"Tấn thăng danh sách còn thay đổi hình dạng nữa?" Trần Cảnh tò mò nhìn Ryan, "Sẽ biến thành cái gì?"
Ryan vừa định trả lời thì lão nhân đã cầm máy ảnh đi đến, không nói hai lời rút ngay hai bàn tay nhỏ ở con ngươi đèn flash.
"Chụp cho rõ vào! Dám chụp mờ thì ông bóp nát mày!"
"..."
Con ngươi không ngừng lắc lư lên xuống điên cuồng gật đầu, sau đó mọi người thấy nó bay lên, bắt đầu chậm rãi di chuyển giữa không trung, cho đến khi tìm được một góc chụp tốt nhất...
"Ngọa Tào, cái này còn có thể chơi vậy à?" Ngỗi Nam ngây người, miệng còn ngậm đùi gà cũng quên nhai.
"Nhìn ống kính." Trần Bá Phù cầm điếu thuốc trên tay, cười tủm tỉm nghiêng người về phía Trần Cảnh.
Ngỗi Nam cũng theo bản năng chen chúc về phía đó, tay còn cố ý kéo Ngôn Tước, suýt chút nữa đã đẩy Ryan ra khỏi ống kính.
Chỉ nghe "Ôi chao hắc" một tiếng.
Máy ảnh tự động chụp xong.
Nhưng tốc độ phun ảnh của nó chậm hơn trước rất nhiều, tựa hồ cũng đang cố điều chỉnh chất lượng ảnh, sợ ảnh chụp không đạt sẽ làm lão đầu không vui.
Phải mất khoảng ba phút sau.
Máy ảnh mới "yue" một tiếng phun ảnh ra.
Trần Cảnh nghiêng người nhặt lên xem, quả thật ảnh chụp rõ hơn trước nhiều.
Có lẽ do ánh đèn trong phòng ăn hơi tối.
Tấm ảnh còn hơi ấm của máy ảnh, giống như bức ảnh cũ đã qua không biết bao năm, hình ảnh xem có chút ố vàng.
Trong ảnh.
Khuôn mặt hiền lành của Trần Bá Phù lộ vẻ tươi cười tinh quái.
Ryan thì hớt hải tranh thủ chỗ đứng, chen vào ống kính.
Ngỗi Nam thì ngậm đùi gà, ôm chặt lấy Ngôn Tước.
Còn Ngôn Tước thì hoảng sợ nhìn tay Ngỗi Nam còn dính mỡ.
Trần Cảnh ngồi chính giữa.
Trên khuôn mặt có phần ngây ngô là nụ cười cởi mở hơn cả đêm tối.
—————————————————— [Đếm ngược trở về: 3 giờ 11 phút 23 giây] —————————————————— Thêm chương rồi nhé~ [Năm ngày nghỉ lễ mùng 1 tháng 5 đến rồi, cũng nên dành thời gian cho gia đình, nhưng mọi người yên tâm, ta không xin nghỉ và cũng sẽ không đứt chương đâu, chỉ là tạm dừng khen thưởng thêm chương, nhưng vẫn duy trì hai chương gốc mỗi ngày, hy vọng mọi người có thể chơi thật vui trong kỳ nghỉ này!] [Ngày 4 tháng 5 bắt đầu phục hồi tăng chương, đến lúc đó tiếp tục tăng thêm cho bạn nào có thưởng nhé] ———————————— Cảm ơn mọi người đã vote đề cử và vote tháng!
( ` ) cúi đầu!
Cảm ơn tất cả mọi người đã đến ủng hộ, cảm ơn sự ủng hộ của các bạn, yêu các bạn!
(Hết chương này)..
Bạn cần đăng nhập để bình luận