Thế Giới Tận Thế Theo Khảo Thí Thất Bại Bắt Đầu

Thế Giới Tận Thế Theo Khảo Thí Thất Bại Bắt Đầu - Chương 141: Tịch Dương Hồng đạp thanh tiểu phân đội (length: 8657)

Sáng sớm hôm sau.
Trần Bá Phù "mua" chiếc xe đến thì liền có người tự mình đưa đến dưới lầu khu chung cư.
Không sai.
Đúng là loại xe tải hạng nặng có hình dáng giống như nhà xe trong thế giới này.
Nhìn qua giống xe bọc thép.
Không chỉ có có phòng tắm rửa, nhà vệ sinh và một bếp nhỏ riêng, trang trí bên trong khoang sinh hoạt cũng có thể xem như xa hoa, ít nhất là cao cấp hơn so với nội thất nhà của Trần Cảnh.
"Ngươi nghiêm túc đấy?"
"Ừm?"
"Ngươi nhất định phải lái xe đưa chúng ta vào vùng đất chết?"
"Đúng mà! Ta mua xe rồi!"
"Ngươi chắc chắn đây là xe ngươi mua?"
Lúc này, Trần Bá Phù đang ngồi xổm phía sau xe nghiên cứu cái gì đó.
Nghe thấy đứa cháu ngoan không sợ bị làm phiền hỏi, khiến hắn hơi bực bội.
"Ây da, ngươi có thể đừng nói chuyện được không! Ta đang sơn đây!"
Trần Cảnh bất lực đứng bên cạnh nhìn, chỉ thấy lão già dùng bình sơn xịt lên mông xe tám chữ to ngoằn ngoèo.
"Đội đạp thanh Tịch Dương Hồng".
"Xong rồi!" Trần Bá Phù tiện tay ném bình sơn xịt, hăm hở quay lại hỏi Trần Cảnh, "Sao hả? Đẹp không?"
"Tạm được... cũng khá đẹp..." Trần Cảnh bất đắc dĩ nói, nhìn tám chữ như bị chó gặm, chỉ thấy lão già này đúng là hài hước.
Đúng vậy.
Hắn cảm thấy lão già chắc chắn lại nổi điên rồi.
Không phải đã nói mọi người cùng nhau cưỡi Baiaji đi vùng đất chết sao?
Ngươi làm xe nhà đến đây là ý gì?
Thật cho là đi du lịch đạp thanh chắc?!
"Ta đã nói ta có tế bào nghệ thuật mà..." Trần Bá Phù được cháu ngoan khen, tặc lưỡi cảm thán, "Ta còn bé đã từng muốn trở thành một nhà thư pháp... Nhà mỹ thuật cũng được... Tiếc là không có cơ hội..."
"Chúng ta thuê xe nhà đi vùng đất chết có phải hơi..." Trần Cảnh ấp úng.
"Ngươi sợ không an toàn?" Trần Bá Phù hỏi.
Trần Cảnh gật đầu, nói có chút sợ.
"Có ta ở đây ngươi sợ cái rắm gì, chỉ cần ra khỏi thành, chúng ta liền dọc đường cướp bóc..." Trần Bá Phù nói mà hai mắt ánh lên tia sáng, như thể trong đầu đã vẽ ra một bức tranh huyết sắc "đẹp đẽ đáng yêu", "Thương đội, bộ lạc, chúng ta gặp cái nào đoạt cái đó!"
"Chúng ta không phải chạy tới Hoàng Vương đình viện sao?" Trần Cảnh tức đến không biết nên có biểu tình gì, thầm nghĩ cái ác thú vị của lão già này bao giờ mới sửa được!
"Tiện đường cũng phải kiếm chút đặc sản chứ, nếu không chẳng phải công cốc sao?" Trần Bá Phù tủi thân nói.
"Ngươi xem thứ gọi là đặc sản đó là gì?" Trần Cảnh hỏi.
Trần Bá Phù gật đầu, biểu tình hết sức nghiêm túc.
"Cái này đương nhiên là đặc sản chứ... Ừm... sao lại không thể tính được?"
Chưa để Trần Cảnh nói gì, lão nhân dường như lại tủi thân, đáng thương ngồi xổm dưới đất vẽ vòng tròn.
"Ngươi từ trước đến giờ đều không nghe ta nói, không học hành thì cũng công việc, hoặc là trốn trong phòng ngủ, không bước chân ra khỏi cửa. Hiếm khi mới có cơ hội đi xa nhà cùng nhau, cho nên ta mới muốn lái xe đi chậm chậm đấy chứ!"
"Thôi được." Trần Cảnh bất lực thở dài, "Vậy chúng ta khi nào xuất phát?"
"Đúng ha... chúng ta khi nào xuất phát nhỉ..."
Nghe thấy cái giọng đột ngột vang lên này, Trần Cảnh theo bản năng quay lại nhìn.
Chỉ thấy trong bụi hoa lùm cây ẩn nấp một bóng người mờ ảo, dường như còn sợ bị Trần Cảnh phát hiện, cứ cẩn thận từng chút một di chuyển chân.
"Liên quan gì đến ngươi." Trần Bá Phù không hề khách khí, đối với người ngoài hắn trước giờ không có bộ mặt nào tốt, "Ta dẫn cháu ta đi dạo chơi ngoại thành, ngươi xen vào làm gì!"
"Ta cũng muốn đi..."
Ngỗi Nam trốn trong lùm cây chậm rãi đi ra, cẩn thận từng ly từng tí đánh giá chiếc xe nhà, trong mắt lộ ra sự khát khao không hề che giấu.
"Ta còn chưa từng cùng bạn bè đi xa nhà bao giờ..."
"Ta cũng muốn đi."
Một giọng nói rụt rè truyền đến từ trên cao, đám người nhao nhao ngẩng đầu nhìn lên nóc xe nhà.
Chỉ thấy Ngôn Tước mặt không biểu cảm đứng trên nóc xe.
Nàng vẫn nắm chặt cây thủ trượng kim loại, con quạ lớn thì đang không ngừng xoay quanh trên bầu trời...
"Ngươi mẹ nó không có chỗ nào đứng được hả?" Trần Bá Phù trừng mắt, "Nhanh cút xuống cho lão tử! Xe mới ta vừa lấy được! Xước sơn ta muốn mạng ngươi!"
Quả nhiên.
Chiếc xe này quả thật là "mua".
"A a..." Mặt Ngôn Tước đỏ bừng, vội thả người nhảy từ trên nóc xe xuống, sau đó chạy bước nhỏ đến bên Trần Cảnh, "Ta cũng muốn đi..."
"Ta không phải đã nói rồi à... Gia gia ta đi với ta tới vùng đất chết là làm chính sự... Không phải đi chơi..." Trần Cảnh cũng không biết làm sao.
"Ta đi giúp ngươi."
Ngôn Tước trả lời ngắn gọn, dường như vẫn nhớ chuyện Trần Cảnh giúp cô giải vây.
"Chúng ta là bạn." Ngôn Tước nhỏ giọng nói, sau đó giơ ngón tay cái trắng nõn, tinh tế lên, "Ngươi giúp ta, ta cũng giúp ngươi."
"A Cảnh! Ta cũng đi giúp mà!" Ngỗi Nam xông tới một phát nắm lấy vạt áo Trần Cảnh, trên mặt là vẻ "ngươi không đồng ý thì ta sẽ cùng ngươi đồng quy vu tận", "Ta khoẻ hơn nhiều đó! Có ta thì không phải như hổ thêm cánh sao!"
"... "
Trần Cảnh đau khổ ôm mặt, quay đầu đi về phía sảnh lớn của khu nhà ở.
"Ta đi lấy hành lý, mọi người cũng đi theo đi, coi như ta nợ các ngươi một lần..."
Nghe thấy lời này, Trần Bá Phù lại bực bội ngồi xổm xuống, từ trong túi lấy ra một quyển sách thuyết minh kỳ lạ bắt đầu nghiên cứu.
Mà Ngỗi Nam và Ngôn Tước thì nhìn nhau, xác nhận lão già điên không cự tuyệt, bèn chạy chậm theo sau Trần Cảnh.
"Cảm ơn." Ngôn Tước nhỏ giọng nói, dường như cũng không muốn dối gạt anh, "Thật ra ta cũng muốn đi ra ngoài dạo chơi... Nhưng ta thật sự sẽ giúp đó!"
"Không có gì." Trần Cảnh cười khổ nói, "Dù sao có lão già ở đây, chắc cũng sẽ không có chuyện gì ngoài ý muốn xảy ra đâu, muốn đến thì đến thôi, đúng rồi, Ngỗi..."
Lời của Trần Cảnh còn chưa dứt.
Ngỗi Nam liền giống như một con khỉ điên, giơ hai tay lên phấn khích hét to một tiếng "Nha hô!" Sau đó lao ra ngoài.
"Thấy chưa." Ngôn Tước không nhịn được thấp giọng lẩm bẩm, "Cô ta đúng là một con điên, chắc não chỉ to bằng hạt đậu thôi!"
"..."
Về đến nhà.
Trần Cảnh sắp xếp hành lý xong xuôi cho vào ba lô, chuẩn bị trước đem ra xe để.
Lần này đi vùng đất chết, anh chỉ mang ba di vật.
Một là sáo Baiaji.
Hai là chén thánh hoàng vương.
Ba là chìa khóa cửa Hoàng Vương đình viện.
Cái này mới là quan trọng nhất.
Nếu như mang đủ thứ đồ mà quên nó thì thôi xong!
Còn về cái di vật cũ lão già xin được từ tay giáo hoàng...
Không cần.
Chỉ có hai vật này là xác suất chính xác tương đối cao.
Xem giới thiệu của di vật cũ đó.
Nó có kết cấu cực kỳ tương đồng với "Chìa khóa cửa Hoàng Vương đình viện".
Muốn đi đến tòa thành xoắn ốc dưới biển bị lãng quên đó, hình như cần chiếc sáo làm "chìa khóa"... Nhưng Trần Cảnh vốn không muốn đến đó, hơn nữa cho dù muốn đến, thì "đàn tế cổ đại" trong tin tức lại ở đâu?
Không có chút manh mối nào.
Cho nên hiện tại, di vật kia không có nửa điểm tác dụng, Trần Cảnh dứt khoát để lão già giữ lại giúp mình, đợi sau này có việc sẽ tìm ông ta lấy lại.
"Bây giờ đi luôn."
Trần Cảnh về đến trong xe nhà thì Trần Bá Phù đang hứng thú vuốt ve vô lăng, có vẻ đầy chờ mong cho chuyến đi này.
Mà Ryan một bên lại lộ ra vẻ hơi lo lắng.
Hắn quay đầu nhìn Trần Cảnh một cái dường như muốn nói gì đó, nhưng cuối cùng lại không dám mở miệng.
"Gấp vậy?" Trần Cảnh ngồi xuống ghế sofa trong khoang sinh hoạt, nhìn qua cửa sổ về phía sảnh lớn của khu chung cư, "Không phải ông nói còn muốn chờ thêm chút sao?"
"Không cần chờ!"
Trần Bá Phù tự tin cười một tiếng, quả quyết nói.
"Ta học được hết rồi!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận