Thế Giới Tận Thế Theo Khảo Thí Thất Bại Bắt Đầu

Thế Giới Tận Thế Theo Khảo Thí Thất Bại Bắt Đầu - Chương 197: Thuế cách thân thể xác phàm (length: 8347)

Khi Trần Bá Phù phát hiện "Hà quang giả" không chỉ có một người, cảm xúc của hắn trở nên cực kỳ lo lắng. Hắn đi đi lại lại trong phòng một hồi lâu, cho đến khi...
"Ta đi ngủ đây."
Lão nhân nói xong liền về phòng đóng cửa lại, rõ ràng là tâm trạng không ổn.
"Hai cái hà quang giả." Ngôn Tước ngồi thu lu ở góc sofa, vẻ mặt vô cùng u sầu, "Thật phiền phức... Không dễ giết..."
"Có gì phiền phức!" Ngỗi Nam khinh thường cười nói, "Nghe ý các ngươi thì bọn họ chỉ là lũ cựu duệ cấp thấp thôi, nói không chừng còn không đánh lại ta ấy chứ!"
"Người ta có vệ sĩ." Ngôn Tước bất đắc dĩ nhắc nhở, cũng sợ cô nàng ngốc nghếch này sẽ gây chuyện, "Ngươi đừng làm loạn, cứ nghe Trần gia gia an bài."
"Ta đâu có ngốc." Ngỗi Nam nằm dài trên sofa, "Dù sao cứ xem lão đầu tử sắp xếp thôi, ông ấy bảo lên thì ta lên... Đúng!"
Đột nhiên, Ngỗi Nam như nhớ ra chuyện gì, vội vàng ngồi dậy khỏi sofa, hứng thú bừng bừng nhìn chằm chằm Trần Cảnh.
"A Cảnh, nếu ngươi là cựu duệ danh sách 2, thể chất hẳn phải mạnh lên chứ?"
"Chắc vậy." Trần Cảnh nói với giọng không chắc chắn, hắn đưa tay sờ bắp tay mình, "Ta cảm thấy giờ mình rất mạnh."
"Vậy chúng ta thử đấu một chút." Ngỗi Nam hào hứng nói, "Tiện thể tăng thêm cho ngươi chút kinh nghiệm cận chiến!"
Nghe Ngỗi Nam nói vậy, Trần Cảnh cũng thấy có lý.
Dù sao hiện tại hắn tự nhận mình là một "Triệu hồi sư" cộng thêm "Ma pháp sư" biết phát sáng, cận chiến có vẻ là điểm yếu của hắn.
"Được thôi." Trần Cảnh gật đầu, vẻ mặt mong chờ nhìn Ngỗi Nam, "Ngươi chỉ cho ta mấy chiêu cận chiến, biết đâu sau này dùng được!"
"Yên tâm đi! Đánh nhau là sở trường của ta!" Ngỗi Nam bước một bước tới cạnh Trần Cảnh, khoác vai bá cổ thân thiết, "Chúng ta ra quảng trường đánh, chỗ đó rộng hơn."
"Được!"
"Đừng cho tên ngốc to xác theo, thấy hắn ta không ra tay được."
"Được."
Ngôn Tước vẫn luôn đứng bên cạnh xem, không nói gì, chỉ nắm chặt trường trượng trong tay, tựa hồ cũng ngứa ngáy tay chân muốn chỉ dạy gì đó cho Trần Cảnh... Dù sao nàng luôn cảm thấy Trần Cảnh giúp mình quá nhiều, nên muốn tìm cơ hội đáp trả.
"Nào nào nào, đừng nói là ta bắt nạt ngươi nhé, đây chỉ là thử thôi..."
Ngỗi Nam hớn hở kéo Trần Cảnh xuống lầu, phía sau Ngôn Tước lẳng lặng theo cùng.
Ra đến quảng trường nhỏ của khu dân cư.
Trần Cảnh còn chưa chuẩn bị tâm lý, Ngỗi Nam đã vào tư thế, vừa xoa nắm đấm vừa cười với Trần Cảnh.
"Đến đây! Ta nhường ngươi ba chiêu!"
"Chỉ đánh đến khi nào dừng thì thôi chứ?" Trần Cảnh cẩn thận hỏi, chuyện tỷ thí với người khác như này hắn chưa từng làm, không tránh khỏi có chút hồi hộp.
"Ngươi còn sợ ta đánh chết ngươi à?" Ngỗi Nam khinh thường cười, giơ ngón trỏ lên lắc lắc, "Tiểu Cảnh Cảnh ta nói cho ngươi biết, ta thức tỉnh chung cực danh sách, lại am hiểu nhất cận chiến chém giết, đừng nói là danh sách 2 như ngươi, ngay cả..."
Trần Cảnh không để cô nói hết liền đấm một quyền tới.
Không hề nương tay.
Trúng phóc vào bụng Ngỗi Nam.
Tiếng động lớn khiến Ngôn Tước giật mình.
"Ngươi... Sao ngươi lại đột nhiên ra tay!" Ngỗi Nam cúi gập người, ôm bụng vẻ mặt phẫn nộ, "Ngươi có thể nói chút võ đức không hả!"
"Chẳng phải ngươi bảo nhường ta ba chiêu sao?" Trần Cảnh ngơ ngác hỏi, vẻ mặt có chút mờ mịt, "Ta còn tưởng đã bắt đầu..."
"Được, giờ bắt đầu." Ngỗi Nam nghiến răng nghiến lợi trừng Trần Cảnh, "Còn hai chiêu, chờ khi ta ra tay thì ngươi sẽ biết..."
Không đợi Ngỗi Nam dứt lời, Trần Cảnh đã lách đến sau lưng cô, nhấc tay lên khóa cổ cô bằng một chiêu mà cô quá quen thuộc.
"Có thể đừng học theo ta không..."
"Ta thấy chiêu này của ngươi khá thực dụng... Học thì vẫn được mà?" Trần Cảnh ngại ngùng cười.
Ngỗi Nam không nói gì, trực tiếp dùng sức tách hai tay Trần Cảnh ra, không để Trần Cảnh kịp phản ứng, cô nắm lấy tay Trần Cảnh xoay tròn, bắt đầu chơi trò "cối xay gió"...
"Chẳng phải cô nói nhường hắn ba chiêu sao?" Ngôn Tước vẻ mặt khinh bỉ, giọng điệu bất mãn, "Chơi không lại thì đừng có chơi!"
Ngỗi Nam im lặng.
Ngỗi Nam xem Trần Cảnh như ám khí, trực tiếp dùng kỹ năng ném về phía Ngôn Tước.
Ngỗi Nam đánh hụt.
Trần Cảnh như quả dưa lăn lóc dưới đất mười mấy vòng, đụng phải bồn hoa nhỏ ở khu dân cư mới dừng lại.
Va chạm mạnh khiến bồn hoa vỡ tan, Trần Cảnh thậm chí còn nghe thấy tiếng xương mình gãy.
"Cô đỡ hộ tôi một chút..." Trần Cảnh đau khổ nhìn Ngôn Tước.
"Vừa rồi tôi không kịp phản ứng..." Ngôn Tước lúng túng nói, "Lần sau nhất định!"
Ngỗi Nam trước giờ không phải người giữ quy tắc, thấy thể chất Trần Cảnh mạnh đến mức này, cô lập tức hứng thú.
Ba chiêu gì đó, không tính.
Cô trực tiếp xông lên bắt đầu "tỷ thí".
Nói thật, Ngôn Tước còn nghi ngờ Ngỗi Nam đang muốn giết người, thậm chí nàng còn nhớ lại xem giữa hai người có thâm thù đại hận gì không...
Trần Cảnh trong phút chốc giống như bao cát.
Từ quảng trường nhỏ của khu dân cư bị đuổi đánh đến đại sảnh tầng một của khu nhà, sau đó lại đánh đến ga ra của Lawrence, chưa đầy mười phút lại bị Ngỗi Nam đánh văng ra ngoài...
Không thể không nói.
Trần Cảnh có thiên phú về khả năng chịu đòn.
Ít nhất hiện tại hắn vẫn còn sống.
"Đừng đánh nữa, đừng đánh nữa..." Trần Cảnh ôm đầu ngồi xổm trên mặt đất, đau đến nỗi gần như quên cả họ mình, "Tôi không đấu nữa..."
"Ta là vì tốt cho ngươi thôi!"
"Cô mà đánh nữa là tôi gọi người đó!"
"..."
Thật ra khi đang đánh... à không, khi đang cùng Trần Cảnh "tỷ thí", chỉ dạy kinh nghiệm cận chiến chém giết, Ngỗi Nam đã phát hiện có điểm không ổn.
Kết cấu cơ thể Trần Cảnh dường như không còn giống trước.
Càng bị thương nhiều.
Cơ thể hắn lại càng mềm.
Cuối cùng thậm chí còn biến thành một dạng vật chất quái dị như bùn nhão, mềm oặt ra trên mặt đất không nhúc nhích, chờ khoảng nửa phút mới lồm cồm bò dậy hồi phục lại, mà những tổn thương trên cơ thể cũng tự lành gần hết trong quá trình hồi phục.
"Lực mạnh hơn lúc đầu... Tốc độ tự lành cũng nhanh hơn... Mỗi tội kỹ năng chiến đấu còn kém quá..." Ngỗi Nam tự tổng kết trong lòng.
Lúc này, Ngôn Tước đã chạy chậm đến bên cạnh Trần Cảnh, kiểm tra cẩn thận xác định không có gì đáng ngại, mới thở phào nhẹ nhõm.
"Hắn còn là người mới, cô ra tay sao nặng thế?" Ngôn Tước nhìn Ngỗi Nam, giọng điệu oán trách, "Tiến hành từ từ, cô không hiểu à?"
"Ngươi biết cái gì!" Ngỗi Nam phản bác, "Chiến sĩ chân chính đều được tôi luyện trong máu và lửa!"
"Cái này lại là thoại trong game nào đấy?" Ngôn Tước nghi ngờ nhìn Ngỗi Nam.
Ngay lúc đó, Trần Cảnh vừa đứng lên lại ngã bịch xuống đất, sắc mặt tái nhợt, vẻ mặt có chút ngưng trọng.
"Thằng nhóc này không phải bị ta đánh ra vấn đề thật đấy chứ..." Ngỗi Nam lo lắng, vội vàng tiến lên, "Ngươi không sao chứ??"
"Không sao..."
Hai mắt Trần Cảnh đờ đẫn, nhìn chằm chằm vào màn hình trước mắt.
"Chờ tôi nghỉ một chút... Hơi mất sức..."
—————————————————— 【 thông báo luân phiên quản chủ khảo 】 Sau khi ban giám khảo hội ý, từ hôm nay chính thức mở chế độ luân phiên quản chủ khảo, Sương Mù tiên sinh sẽ tạm thời thăng lên làm quản chủ khảo, Mẫu thì bị hạ thành trợ lý quản chủ khảo, đợi đến đợt luân phiên sau...
—————————————————— Vẫn còn chương thứ hai trong ngày nhé, muộn một chút vẫn còn đó a!
【thực xin lỗi, hôm nay đăng muộn một chút, sửa chữa hơi mất thời gian o(╥﹏╥)o】 (hết chương này).
Bạn cần đăng nhập để bình luận