Thế Giới Tận Thế Theo Khảo Thí Thất Bại Bắt Đầu

Thế Giới Tận Thế Theo Khảo Thí Thất Bại Bắt Đầu - Chương 421: Cổ thần nghỉ lại chi địa ( hạ ) (length: 8069)

Bảy ngày thời gian thoáng một cái đã qua.
Đặc biệt là trong sinh hoạt nhàn nhã không có áp lực gì, thời gian luôn trôi qua nhanh như nước chảy.
Bảy ngày này nói là để lão già nghỉ ngơi lấy lại sức, trên thực tế căn bản không cần thiết.
Bởi vì sáng sớm hôm sau, hắn đã không thể chờ đợi được mà thúc giục Trần Cảnh xuất phát, nói cơ thể mình khỏe lại rồi không cần phải dưỡng, nhưng vì an toàn, Trần Cảnh vẫn bắt hắn ở trong thành trại nghỉ ngơi cho yên.
Mặc dù mỗi ngày thấy lão già đều là bộ dạng ủ rũ ngồi không yên, nhưng Trần Cảnh cảm thấy như vậy vẫn an toàn hơn.
Dù sao Kiều Ấu Ngưng đã từng dặn hắn, dặn đi dặn lại phải chú ý lão nhân mới vừa hồi phục trong mấy ngày này, trạng thái cơ thể không ổn định, tốt nhất nên nghỉ ngơi, chậm lại một chút sẽ không sao.
Trở lại chuyện chính.
Danh sách những người đến Tây Đại Lục lần này, Trần Cảnh đã sớm thu xếp xong từ mấy ngày trước.
Ngoài lão già và chính mình ra, không có gì bất ngờ thêm Ngỗi Nam Ngôn Tước.
Vốn dĩ hắn còn muốn tiện thể gọi cả Lawrence và Tsueno Kushiro, dù sao người trước xem như bạn cũ của gia đình Trần Cảnh, còn người sau thì là một người hiền lành thuần túy.
Không sai, Tsueno Kushiro chính là một người hiền lành được công nhận, ngay cả Trần Bá Phù cũng có ấn tượng này với hắn.
Việc thủ hộ thành trại không cần nói, dù đây là việc phải làm, nhưng khi thành trại thiếu một số vật tư, đặc biệt là những vật tư đó không quá quan trọng, chỉ là một phần nhỏ những người già hoặc trẻ con yêu cầu, hắn đều sẽ cúi đầu chạy ra ngoài tìm kiếm.
Từ đầu đến cuối.
Tsueno Kushiro đều không hề mở miệng với Trần Cảnh.
Muốn thứ gì đều tự mình đi tìm.
Cho dù ngẫu nhiên gặp nguy hiểm ở bên ngoài, toàn thân đầy máu chạy về, hắn cũng không hề than phiền một câu, trên mặt lúc nào cũng vui vẻ.
Cho nên.
Mọi người tuy đều cảm thấy hắn là một thằng ngốc, nhưng không thể phủ nhận, kiểu người ngốc này không đáng ghét đến thế.
Bởi vì "hành vi thánh mẫu" của hắn cũng không liên lụy đến người khác, càng không dùng đạo đức bắt cóc người khác, ép người khác cùng hắn làm việc.
Tóm lại, gã này là người tốt, nên Trần Cảnh muốn mang hắn cùng đi, không có gì bất ngờ chắc là sẽ vớt được không ít chỗ tốt.
Nhưng cuối cùng Tsueno Kushiro lại từ chối, còn từ chối rất dứt khoát.
"Thực lực của ta thế này đi cũng chỉ kéo chân sau, hơn nữa thành trại bên này không đủ người cần người hỗ trợ, các ngươi đi là được rồi." Tsueno Kushiro nói với Trần Cảnh như vậy, vừa nói xong đã chạy đi tìm vật tư cho thành trại.
Cũng chỉ đến lúc này, Trần Cảnh mới hoàn toàn hiểu rõ gã này là người như thế nào.
Hắn thật sự rất thuần khiết.
Rõ ràng mình muốn gì.
Điều hắn muốn không phải là không ngừng nghỉ tu luyện mạnh lên, mà là thứ khác, gần gũi hơn với đồ của người phàm...
Có lẽ với hắn, tòa thành trại này như là nhà của mình, nên Trần Cảnh hoàn toàn có thể hiểu được sự quan tâm của hắn đối với nơi này, đồng thời trong lòng cũng âm thầm ghi lại, nếu như ở Tây Đại Lục có thứ gì tốt mà mình không dùng đến được, thì nhất định sẽ tiện đường mang về cho hắn.
Về phần Lawrence...
Hắn từ chối cũng rất thẳng thắn, lý do lại càng đầy đủ khiến lão già muốn đánh hắn.
"Đã có các ngươi rồi, ta còn đi làm gì?" Lawrence nói câu này với vẻ mặt kinh ngạc, hình như không hiểu vì sao Trần Cảnh lại mời hắn, "Có đồ tốt các ngươi có quên ta được chắc? Các ngươi giúp ta mang về không phải xong sao?"
Câu trả lời không biết xấu hổ này khiến lão già tức muốn hộc máu, ngay ngày đó đã tóm được hắn đánh một trận.
Tương tự, Trần Cảnh cũng mời Hassad.
Dù sao lão già này trừ việc có chút điên khùng ra thì cũng không có vấn đề gì, đối với bọn họ cũng không tệ, hơn nữa còn là bạn cũ nhiều năm của lão già... Đương nhiên, ông cũng từ chối lời mời, vì ông không có hứng thú với chuyện này.
"Nếu như ở Tây Đại Lục có gì đồ chơi thú vị, nhớ mang về cho ta mở mang kiến thức là được." Hassad đã nói như vậy.
So với mấy gã "không thức thời" này, trong thành trại lại có hai đứa nhóc khóc lóc đòi đi chơi cùng.
Không sai.
Chính là tiểu quỷ Ryan và Anu.
Có điều thực lực của hai đứa này quá kém, Trần Cảnh dù có lá bài tẩy thâm không làm vũ khí bảo vệ mọi người, cũng không dám mang bọn chúng đi mạo hiểm, ai biết được hai tên nhóc này bị ném vào thâm không rồi còn sống không...
Nên đến ngày xuất phát.
Đội ngũ liền tập kết như vậy.
Trần Bá Phù và Trần Cảnh làm đội trưởng, sau đó là Ngỗi Nam Ngôn Tước, cộng thêm Jaegertos và Baiaji... Về việc thành trại có bị rơi vào tình trạng phòng thủ lỏng lẻo không, Trần Cảnh cho là không, vì bảy ngày này hắn cũng không rảnh rỗi.
Tham khảo một số bộ phim chiến tranh của thế giới biểu hiện.
Trần Cảnh rải hạt giống dị sắc thâm không ở khắp nơi trong thành trại, trong phạm vi ba mươi cây số gần như chỗ nào cũng có dị sắc thâm không, mức độ dày đặc này so với bãi mìn còn không hề kém cạnh.
Đồng thời hắn cũng dặn dò dị sắc thâm không, một khi nghe thấy tiếng gọi của Hassad thì phải nhanh chóng tiến vào trạng thái "sinh trưởng", nhất định phải tiêu diệt hết thảy sinh vật có ý định xâm nhập thành trại.
Làm xong mọi công tác chuẩn bị.
Mọi người mới theo Baiaji rời khỏi vùng đất chết này.
"Vậy ngươi muốn đi đón người bạn kia của ngươi?" Trần Bá Phù lười biếng tựa vào lưng Baiaji, miệng ngậm điếu thuốc, dáng vẻ nhàn nhã, "Ngươi không sợ đám tăng lữ kia phản bội ngươi à?"
"Ít nhất nàng sẽ không." Trần Cảnh cười nói, "Ông nội, thân thể ông có thể nhanh chóng hồi phục cũng là công lao của nàng, nên lần này ta muốn mang nàng đi, ít nhiều cũng xem như trả một chút nhân tình."
Nghe vậy, Trần Bá Phù không cho ý kiến nhún vai, tỏ vẻ chỉ cần cháu trai ngoan vui vẻ là được, muốn gọi bao nhiêu người cùng đi cũng không thành vấn đề.
Thật ra Trần Cảnh cũng từng nghĩ đến việc liên lạc với Lý Mặc Bạch, dù sao thời gian trước nghe hắn nói ở Huyền Không Thành sống rất khó khăn.
Nếu trong bảo khố ở Tây Đại Lục có thứ gì giúp được hắn, Trần Cảnh đương nhiên sẽ không keo kiệt, anh em tốt có phó bản thì cùng nhau chơi, đi học cũng thế.
Nhưng lạ là mấy ngày nay Trần Cảnh không thể nào liên lạc được với Lý Mặc Bạch.
Hỏi bọn Bỉ Hiên, họ chỉ nói Lý Mặc Bạch lại đi "thần du", có lẽ sẽ không quay lại trong thời gian ngắn, vì lần "thần du" này có liên quan đến việc hắn thăng cấp danh sách...
"Không đi tự viện à?"
"Ừm."
Trần Cảnh nhìn khung cảnh dần dần trở nên quen thuộc phía trước, trên mặt cũng không kìm lòng được mà lộ ra nụ cười.
"Lãnh đạo tự viện không có ở đó, đi tự viện cũng không có ý nghĩa gì, huống hồ lần này là đi đón người bạn kia của ta mà..."
Một lát sau.
Trần Cảnh liền bảo Baiaji từ từ hạ xuống dưới chân núi Ngư Không.
Chỉ thấy hai bóng người đang đứng ở lối vào thôn Ngư Không Sơn, người bên trái mặc bộ đồ liền thân không ai khác chính là Kiều Ấu Ngưng, đang đeo hành lý như thể chuẩn bị đi du lịch, còn người bên phải kia...
"Ngọa Tào, cái lão già này sao còn sống? !"
Nghe thấy Trần Bá Phù đột nhiên thốt lên kinh hô, Trần Cảnh không khỏi quan sát kỹ một chút lão thái thái mặc áo cà sa kia, không có gì bất ngờ, vị này hẳn là sư phụ của Kiều Ấu Ngưng, bà Hồng hay được nhắc đến.
"Biết à?" Trần Cảnh tò mò hỏi.
Trần Bá Phù nhíu mày, do dự một chút rồi vẫn gật đầu.
"Người quen."
(Hết chương này).
Bạn cần đăng nhập để bình luận