Hộ Hoa trạng Nguyên Tại Hiện Đại

Chương 988: Thần phục, Tuyết thành đổi chủ

Chương 988: Thần phục, Tuyết thành đổi chủChương 988: Thần phục, Tuyết thành đổi chủ
Văn hỏi, Tiêu Dương cuối cùng cũng hiểu được đại khái phân bố thực lực của băng tuyết thảo nguyên.
Thành trì có thực lực yếu kém như Tuyết thành thì phải dựa vào việc liên minh giữa các thành trì với nhau để có thể sống yên ổn tại cái vùng đất bị lãng quên này. Cũng khó trách thành trì nào cũng có giặc cỏ hoành hành ở vùng thảo nguyên. Ngoại trừ việc giặc cỏ và thành chủ có thiên ti vạn lũ cấu kết với nhau, nguyên nhân trí mạng là các thành thị này thực lực đều ngang nhau.
Cường đại nhất trong hai mươi tám thành trì là Tam đại vương thành.
Nghe nói, phủ thành chủ của Tam đại vương thành nằm ở khu vực ít bị nguyên rủa nhất. Bởi vì tam đại vương thành cũng có được thần minh ban ơn, thực lực cường đại vô cùng.
Đám người Già Tây thành chủ khi nói về Tam đại vương thành, giọng điệu vừa sợ hãi lại vừa oán hận.
Tổ địa lệnh bài, một tấm cũng không đưa xuống cho các thành trì bên dưới, lại còn bị Tam đại vương thành chia nhau.
Tam đại vương thành phân biệt là Bảo Ly thành, Vạn Châu thành và Ám Dạ thành.
Từ Tuyết thành đến Bảo Ly thành khoảng mấy trăm dặm.
Nhưng hành trình đến Bảo Ly thành đối với Tiêu Dương cũng chưa chắc đã tốn đến ba ngày.
- Vị dũng sĩ cường đại này muốn đến Bảo Ly thành có cần phải mất đến ba ngày không?
- Nhưng từ nơi này đến Bảo Ly thành mất khoảng ba ngày. Sau ba ngày, cho dù có lấy được cũng chẳng dùng được.
Thánh Nữ thành chủ không dám xuất ra bất kỳ mị ý nào, vội vàng mở miệng:
- Khẳng định có.
- Ta muốn các người thần phục ta.
Sau khi nói xong mọi chuyện, tất cả đều kinh hãi nhìn Tiêu Dương. Tiêu Dương cau mày, ánh mắt quét về phía sáu người, cảm thấy bọn họ cũng không phải là nói dối, mũi kiếm trong tay thoáng chếch đi vài phần, trâm giọng nói:
Già Tây thành chủ nghĩ đến con chim Cù Như của Tiêu Dương, liền hiểu ra.
Già Tây thành chủ vội vàng gật đầu:
- Nói như vậy, bên trong Bảo Ly thành nhất định là có tổ địa lệnh bài?
- Già Tây, ông nhiều lời quá đấy.
Ở cái vùng đất bị lãng quên này, mặc dù người đứng đầu một thành không tính là mạnh, nhưng vẫn có thể hiệu lệnh được một phương. Nhưng vị thiếu niên thần bí này lại bắt họ thần phục?
Tiêu Dương hiểu được ý của Già Tây thành chủ. Thần Linh Môn chỉ hai ngày nữa là mở ra.
Lúc này.
Ánh mắt Tiêu Dương chậm rãi đảo qua bảy thành chủ, lãnh đạm nói:
Nói xong, sắc mặt sáu người liền biến đổi.
Tử Mẫu Liên.
Bảo bọn họ thần phục, nhất thời ai cũng sinh ra ý niệm bài xích. - Ai thân phục thì uống một viên Khỏa Liên Tử này.
Sợ rằng, sau này tất cả sẽ vì hắn mà rung chuyển.
Đột nhiên, Già Tây thành chủ đứng lên, tay cầm một hạt sen, cắn răng nói:
Sáu người càng thêm cảm nhận được dã tâm của Tiêu Dương.
Đây chính là địa bàn của ông ta.
Dứt lời, Già Tây thành chủ cúi đầu, ánh mắt hiện lên một tia âm lệ. Hạt sen trong tay đột nhiên nổ tung, mang theo độc châm không thể nhìn thấy, trong bóng đêm bắn nhanh về phía Tiêu Dương. Đồng thời, Già Tây thành chủ quay đầu nhắm về phía đại điện.
- Ta thần phục.
Mọi người nhìn nhau, âm thầm kêu khổ không ngừng. Trong lòng bọn họ hận Tiêu Dương đến nghiến răng nghiến lợi, ước gì sau khi Tiêu Dương đi khỏi liền điều khiển binh tướng, liên hợp binh lực Thần Giáp của bảy tòa thành cùng nhau tiêu diệt người này.
Tiêu Dương nhẹ giọng nói.
Hắn cũng không nói nếu không thần phục sẽ là hậu quả gì. Nhưng sáu vị thành chủ đều không khỏi run sợ một chút.
Yên tính như nhau.
Dưới bóng đêm, một đóa hoa sen màu trắng xoay tròn, xuất ra quang mang thần thánh.
Tiêu Dương không có nhiều thời gian để bồi dưỡng thế lực của mình. Trước mắt có một cơ hội, hắn phải dùng thủ đoạn lôi đình chiếm lấy bảy tòa thành này.
Hắn muốn chỉnh phục băng tuyết thảo nguyên, hai mươi tám thành trì đều trở thành mục tiêu của hắn.
Muốn lấy mạng sáu người trước mặt, đối với Tiêu Dương bất quá chỉ là một ý niệm. Tiêu Dương căn bản chẳng cần phải bàn điều kiện với sáu người.
Già Tây thành chủ tự tin, chỉ cần ông ta thành công thoát thân, lập tức sẽ điều động binh lính Thần Giáp bên trong thành, bao vây tiêu diệt Tiêu Dương.
Ông ta đường đường là thành chủ Tuyết thành, làm sao có thể thần phục một người từ bên ngoài vào?
Đáng tiếc, ông đã nghĩ sai rồi.
Ông ta nghĩ mình có thể thoát được.
Phi kiếm đâm thẳng.
Điện quang xuất hiện sau lưng Già Tây thành chủ, đính cơ thể ông ta vào một cây cột màu trắng. Máu đỏ tươi tràn xuống, mùi máu bốc lên.
- Ta thần phục.
Lúc này, Thánh Nữ thành chủ đứng lên, không có bất kỳ tư tưởng nào, trực tiếp câm một hạt sen nuốt xuống. Cô ta hiểu rất rõ, cường giả thần bí trước mắt căn bản không bởi vì thân phận thành chủ của bọn họ mà nương tay. Cho dù nơi này là Tuyết thành, thành chủ Tuyết thành còn không phải bị một kiếm giết chết sao?
Một khắc nuốt hạt Tử Mẫu Liên vào, sắc mặt Thánh Nữ thành chủ có chút biển đổi, cảm nhận được một cảm giác rất vi diệu, giống như tính mạng của cô ta đã nằm trong một ý niệm của Tiêu Dương.
Lúc này, tất cả mọi người xung quanh đều sợ ngây người, giương mắt nhìn thân minh phủ xuống, ánh mắt chứa đầy sự hoảng sợ, hai chân run rẩy, chẳng khác nào đối mặt với địch nhân cường đại. Bọn họ cảm giác mình quả thật nhỏ bé vô cùng.
Trong phạm vi vài trăm thước trở thành nơi khống chế tuyệt đối của Tiêu Dương.
Thiên kiếm trong bầu trời đêm tản ra quang uy vô thượng, sau đó nhanh chóng rơi xuống. Phàm mũi tên nào đụng phải kiếm quang cũng đều bị trấn áp.
Thanh âm như phượng hoàng vang lên, toàn bộ Thiên Hoàng thần kiếm đã xuất hiện.
Song chưởng đột nhiên mở ra, từng đạo kiếm quang từ sau lưng hắn bắn lên không, tỏa sáng cả bầu trời đêm.
Tiêu Dương đạp bước hư không, nhảy lên mười thước, bạch y chói mắt trong bóng đêm.
- Gọi ta là Đằng.
Ánh mắt Tiêu Dương như điện, uy nghiêm chắp tay mà đứng.
Tuyết Thần Đằng.
Tiêu Dương muốn làm "thần" nơi này, tốt nhất là lấy danh nghĩa của Tuyết Thần Đằng. Ở băng tuyết thảo nguyên này cũng đang thờ phụng Tuyết Thần Đằng.
Đồng tử năm người đều co rụt, nhất tê khom người:
- Bái kiến Đằng thần.
- Thành chủ đã chất.
- Vì thành chủ báo thù.
Đột nhiên từ xa vang lên tiếng hô. Từng đạo khí tức cường đại phóng tới. Đồng thời, mũi tên đầy trời cũng bắn đến.
- Chủ nhân.
Thần sắc kính sợ vô cùng, đứng trước mặt Tiêu Dương mà kêu lên:
Bốn vị thành chủ còn lại đều vội vàng thần phục, hơn nữa còn nuốt Tử Mẫu Liên.
- Thần phục.
- Ta thần phục.
Thánh Nữ thành chủ âm thầm kinh hãi, thần sắc càng thêm cung kính, khoanh tay đứng bên cạnh Tiêu Dương.
Thiên kiếm thần uy.
Tiêu Dương chấn trụ cục diện, cũng vận dụng đầy đủ uy lực Thiên Kiếm Tề Phi. Lúc này, ngay cả đám người Thánh Nữ thành chủ, ai nấy đều sợ hãi. Chút không cam lòng còn sót lại cũng biến mất không ít. Có lẽ, vị Đằng thân trước mặt có thể suất lĩnh rúng động vùng đất bị lãng quên.
Bọn họ có thể đi theo hắn chính là may mắn thật lớn.
- Già Tây thành Tuyết là phản đồ của thần.
Giọng nói của Tiêu Dương vang vọng khắp bốn phương tám hướng:
- Tuyết Thần Đằng vĩ đại đã giáng xuống trừng phạt.
- Người nào đứng về phía Già Tây, cũng đồng tội với Già Tây.
Thanh âm chấn triệt. Trong phút chốc, không ít binh lính Thần Giáp trong phủ thành chủ đều buông vũ khí. Tiếng binh khí rơi loảng xoảng dưới mặt đất.
Ánh mắt hiện lên kính ý.
Có thể thi triển được uy thế cường đại tại nơi này, ngoại từ thần sứ chính thức còn có thể là ai nữa chứ?
Tất cả mọi người đều cảm giác được linh hồn của mình bị đè ép. Hơn nữa, thần kiếm đang xoay tròn trên đỉnh đầu khiến họ sợ ngây người.
Bất giác, trên bầu trời xuất hiện bông tuyết bảy màu rơi xuống.
Thiên Tuyết.
Thiên Tuyết rơi xuống rồi.
- Hóa Tượng Phụ Ảnh.
Lúc này, Tiêu Dương cảm giác mình nên lợi dụng cảnh tượng lúc này, biến ảo ra một Hóa Tượng Phụ Ảnh. Hóa Tượng Phụ Ảnh đột nhiên mở rộng vô số lần. Trong bầu trời đêm, con dân Tuyết thành ngẩng đầu liền nhìn thấy một bạch y tuyết thân cao mấy chục thước, ánh mắt quan sát mặt đất. Xung quanh hắn là Thiên Tuyết bảy màu bay xuống.
- Tuyết Thần Đẳng.
- Bái kiến Tuyết Thân Đằng vĩ đại.
Tuyết thành, bất luận là tướng sĩ hay là con dân đều bị cảnh tượng này làm cho kinh hãi, đêu phủ phục xuống.
Đây là lễ Thiên Tuyết đặc biệt nhất đối với con dân Tuyết thành.
- Thiên Tuyết thật đẹp.
Trên lưng chim Cù Như, ánh mắt Tuyết Kiều hiện lên sự say mê, mở hai tay trắng noãn, miệng cười hiện má lúm đồng tiền.
Chỉ sợ cô là người đầu tiên nhìn thấy Thiên Tuyết ngay trên bầu trời.
Lúc này, một hư ảnh màu đỏ bay lên, giương cao giọng nói:
- Phản đồ Già Tây đã bị thần trừng phạt. Bắt đầu từ đêm nay, Tuyết thành quy phục Tuyết Thần Đằng.
Là Thánh Nữ thành chủ.
Ánh mắt Tiêu Dương hiện lên chút tán thưởng, gật đầu với Thánh Nữ thành chủ.
Tuyết thành đổi chủ, Đằng thần giáng xuống.
Tiêu Dương một lần nữa rơi xuống sân phủ thành chủ, khóe miệng nhếch lên:
- Kế tiếp chính là phải xem các người. Ta yêu cầu các người trong vòng bảy ngày phải hoàn toàn khống chế được Diệp Trúc thành va Tuyết thành trong tay.
Hôm nay, hắn dựa vào kiếm uy cường đại trấn áp cục diện. Nhưng Già Tây thành chủ đã có thâm căn cố đế tại Tuyết thành, nhất định có không ít người trung thành. Muốn ngay lập tức nắm quyền Tuyết thành trong tay, tuyệt đối không thể.
Năm vị thành chủ kia đã tuyệt đối tuân theo Tiêu Dương, lập tức gật đầu:
- Rõ.
- Đằng thần.
Thánh Nữ thành chủ cẩn thận lên tiếng: - Người muốn đến Bảo Ly thành trước?
Tiêu Dương gật đầu.
Thánh Nữ thành chủ do dự một chút rồi nói:
- Đằng thần, Bảo Ly thành khác với Tuyết thành. Nếu trực tiếp hạ xuống từ trên không, nhất định sẽ bị lực công kích nguyên rủa. Còn nữa, trước khi Thần Linh Môn mở ra một ngày, Bảo Ly thành sẽ tiến hành thần lễ.
Tiêu Dương có chút ngoài ý muốn nhìn vị Thánh Nữ thành chủ. Xem ra người này thần phục hắn có vài phần thành ý hơn. Nếu không, cô ta sẽ không nhắc nhở hắn.
- Được, ta đã nhớ kỹ.
Ánh mắt Tiêu Dương đảo qua, đột nhiên lên tiếng:
- Năm người hãy nghe theo điều lệnh của Thánh Nữ thành chủ.
Nghe vậy, Thánh Nữ thành chủ trở nên vui vẻ, vội vàng khom người:
- Đa tạ Đằng thần.
Tiêu Dương điểm nhẹ mũi chân, thân ảnh như bay, lăng không đạp bước, tiêu sái dung nhập vào Thiên Tuyết bảy màu trong bầu trời đêm.
Bạn cần đăng nhập để bình luận