Hộ Hoa trạng Nguyên Tại Hiện Đại

Chương 271: Có thể giao trinh tiết của anh cho tôi chứ?

Chương 271: Có thể giao trinh tiết của anh cho tôi chứ?Chương 271: Có thể giao trinh tiết của anh cho tôi chứ?
Tên đàn ông thối tha?
Tiêu Dương sửng sốt, theo bản năng đưa tay lên vuốt vuốt mũi của mình.
- Đồng Đồng, không được nói bậy.
Bà chủ quát mắng cô bé Đồng Đồng, xấu hổ nhìn Tiêu Dương nói:
- Thật ngại quá.
- Không sao.
Tiêu Dương khoát tay cười:
- Lời của con trẻ không nên chấp.
Thế nhưng trong lòng cô bé Đồng Đồng đã nhận định Tiêu Dương là loại đàn ông thối tha có ý đồ xấu với mẹ của mình, nên cô bé vừa ăn cháo thỉnh thoảng lại cảnh giác nhìn chằm chằm vào Tiêu Dương. Dáng vẻ đáng yêu này của cô bé khiến Tiêu Dương thực sự cảm thấy dở khóc dở cười.
Không ngờ mình lại có ngày trở thành nhân vật cần phải đề phòng trong mắt một cô bé con.
Bà chủ mở miệng nói:
- Đồng Đồng phải gọi chú này là chú.
Cô bé không tình nguyện mím môi nhìn Tiêu Dương, một lúc sau mới mở miệng gọi:
- Chú...
- Đồng Đồng ngoan lắm.
Tiêu Dương khẽ cười, vừa chuẩn bị xoay người ra khỏi nhà nghỉ thì đúng lúc này lại có tiếng nói trêu tức vang lên:
- Chú cái gì chứ? Theo tôi thấy thì chẳng bao lâu nữa chú sẽ biến thành bố cho mà xem.
Sắc mặt Tiêu Dương đen lại, lập tức ngoảnh mặt nhìn qua, lúc này ở cửa nhà nghỉ xuất hiện một người trông có vẻ tuấn tú đang đi vào, cơ thể to lớn, cánh tay dài, nhưng trên mặt lại nở nụ cười quái dị nhìn chằm chằm Tiêu Dương, y khẽ liếm môi sau đó cười hà hà, nói:
- Dư Ngọc Mai, thật sự không ngờ cô lại ngang nhiên bao nuôi một thằng trai bao trong nhà. Hừ, đúng là biết hưởng thụ đấy nhỉ!
Nghe y nói vậy bà chủ vô cùng tức giận, sắc mặt đỏ lên trừng mắt lườm người kia, bực tức nói:
- Tên họ Liêu kia, tôi yêu cầu anh nói chuyện tôn trọng người khác một chút! Đừng có ăn nói bậy bạ, và tôi không cho phép anh sỉ nhục khách của tôi.
Lúc này, Đồng Đồng có vẻ rất sợ hãi, cô bé nắm chặt góc áo của mẹ, ánh mắt có chút hoảng sợ nhìn người đứng trước mặt.
- Sỉ nhục?
Liêu Cao Nguyên cười đểu, ánh mắt không thèm nể nang gì nhìn thẳng vào ngực Dư Ngọc Mai, cười khẳng khặc quái dị, ánh mắt đầy khinh thường nhìn Dư Ngọc Mai, mở miệng chế giễu:
- Dư Ngọc Mai, cô ba lần bảy lượt từ chối thiếu gia nhà chúng tôi, tôi còn tưởng cô là loại phụ nữ trung trinh thủ tiết cả đời vì chồng chứ! Chẳng ngờ hóa ra cũng chỉ là một người phụ nữ dâm đãng, hừ, ngang nhiên bao nuôi một thằng trai bao đẹp trai như vậy! Dư Ngọc Mai tức đến nỗi cả người run rẩy, phẫn nộ chỉ thẳng vào mặt Liêu Cao Nguyên, mắng:
- Anh câm mồm cho tôi!
- Đúng là đồ tiện nhân!
Liêu Cao Nguyên khinh thường cười lạnh, ánh mắt đây dâm tà nhìn chằm chằm vào bộ ngực đầy đặn của Dư Ngọc Mai, mở miệng sỉ nhục:
- Đồ gái điếm lại còn muốn lập đền thờ trinh tiết! Ông đây còn lạ gì cái loại này, làm sao cô có thể không ham muốn được chứ, hóa ra là có có tên trai bao này đến phục vụ cô. Nhưng theo tôi thấy thì tên trai bao non choẹt này chắc chẳng nuốt nổi bộ ngực đồ sộ của cô đâu nhỉ? Chi bằng cô đi theo thiếu gia nhà chúng tôi, nói không chừng, thiếu gia vui vẻ có khi còn để cho mấy tên thuộc hạ chúng tôi đến phục vụ cô...
- Anh...
Dư Ngọc Mai tức đến nỗi sắc mặt tím lại, ngón tay run run chỉ thẳng vào mặt Liêu Cao Nguyên. Đúng lúc này đột nhiên xuất hiện một cánh tay nhẹ nhàng đặt lên vai của Liêu Cao Nguyên.
Bụp!
Liêu Cao Nguyên chợt cảm thấy vai phải bị đè lên, y lập tức ngoảnh mặt qua nhìn, thấy "tên trai bao" đang đứng bên cạnh vẻ mặt đầy nghiêm túc nhìn mình, giọng nói lạnh nhạt cất lên:
- Anh không cảm thấy nói như vậy rất quá đáng sao?
Nghe Tiêu Dương hỏi vậy, Liêu Cao Nguyên lập tức cười phá lên, cười đến không kiêng nể gì, y không nhìn Tiêu Dương mà ngang ngược nhìn chằm chằm Dư Ngọc Mai, hừ lạnh nói:
- Không ngờ, Dư Ngọc Mai, tên trai bao cô tìm được gan cũng lớn đấy nhỉ!
- Tên họ Liêu kia...
Dư Ngọc Mai tức giận, một tay chỉ vào Liêu Cao Nguyên, tay còn lại che chở cho con gái Đồng Đồng, ánh mắt căm hận nhìn thẳng vào người đứng trước mặt, nghiến răng nói:
- Anh mau cút đi, nếu không tôi sẽ lập tức báo cảnh sát!
- Báo cảnh sát?
Liêu Cao Nguyên ra vẻ sửng sốt sau đó cười càng ngang ngược hơn, ánh mắt bẩn thỉu liếc nhìn Dư Ngọc Mai từ đầu đến chân, nói:
- Ông đây suýt chút nữa thì quên mất, hôm nay tới đây là để nói cho cô nghe một tin. Bởi vì Thiên Trì trên Thiên Sơn xảy ra án mạng, đồn trưởng đồn cảnh sát Trương, cái ô dù luôn che chở cho cô đã bị cách chức rồi. Bắt đầu từ ngày hôm nay, người lên làm đồn trưởng sẽ là Liêu lão gia nhà chúng tôi!
Trong nháy mắt, sắc mặt Dư Ngọc Mai trở nên tái mét, đôi mắt hoảng hốt nhìn Liêu Cao Nguyên...
- Khà khà, thiếu gia bảo tôi tới đây báo cho cô biết tin này, nếu như cô có bản lĩnh thì cứ việc trốn khỏi lòng bàn tay thiếu gia thử xem! Còn nếu không...
Liêu Cao Nguyên cười quái dị, ánh mắt liếc nhìn cơ thể Dư Ngọc Mai, dâm tà nói:
- Đêm nay tắm rửa sạch sẽ, chờ thiếu gia tới sủng hạnh cô.
- AAAAIIII
Liêu Cao Nguyên vừa mới dứt lời thì bỗng nhiên hét toáng lên. Bàn tay đặt trên vai y đột nhiên dùng lực bóp một phát, một cơn đau chạy dọc từ đầu đến chân Liêu Cao Nguyên...
- Tôi không thích bị người khác ngó lơ. Giọng nói đầy nghiêm túc của Tiêu Dương vang lên, ánh mắt nhìn thẳng vào Liêu Cao Nguyên, mở miệng hỏi:
- Thiếu gia trong miệng anh là cái quái gì vậy?
- Thiếu gia nhà chúng tao không phải là cái quái gì...
- Tôi biết, chỉ là thuận mồm hỏi thế thôi.
- Mày...
Liêu Cao Nguyên vội vã lùi về sau mấy bước, đưa tay lên xoa xoa bả vai đau nhức, trợn mắt lườm Tiêu Dương, tức điên lên quát:
- Mày dám đùa ông?
- Tại sao tôi lại không dám? Anh là cái quái gì chứ.
- Tao không...
Liêu Cao Nguyên đang định trả lời theo bản năng thì bỗng nhiên khựng lại, ánh mắt đầy căm phẫn nhìn Tiêu Dương. Y nổi điên lao tới, nắm đấm to lớn phóng về phía mặt Tiêu Dương.
-A...
Cô nhóc Đồng Đồng sợ hãi hét lên.
Dư Ngọc Mai đứng một bên ôm chặt lấy con gái, lo lắng lên tiếng:
- Cẩn thận...
Vùi
Tiêu Dương nhẹ nhàng bước sang một bên tránh đòn tấn công, đồng thời dùng tốc độ sét đánh vung chân lên đạp một phát trời giáng vào mông Liêu Cao Nguyên. Một lực mạnh tác động vào khiến Liêu Cao Nguyên lao người về phía trước, tựa như chó thấy phân cắm đầu ngã xuống đất, nháy mắt đau đến nỗi không biết trời đất gì nữa.
- Chú thật lợi hại.
Cô nhóc Đồng Đồng mở to đôi mắt long lanh trông như chú chim non sùng bái nhìn Tiêu Dương.
Tiêu Dương cười lớn nhìn cô bé, nói:
- Đánh chó là nhiêm vụ của chú, cái này không tính là lợi hại đâu nhóc.
Đồng Đồng cái hiểu cái không gật đầu, ánh mắt lại nhìn sang Liêu Cao Nguyên lúc này đang bám vào tường để bò dậy, như hiểu ra chân lý, giọng nói non nớt cất lên:
- Thì ra tên khổng lồ đó là chó. Mẹ, có phải đó là gấu chó không?
Cô bé tò mò ngẩng đầu lên hỏi mẹ.
Dư Ngọc Mai nhẹ nhàng vuốt đầu con gái, ánh mắt lo lắng nhìn về phía Tiêu Dương, nói:
- Chàng trai trẻ, cậu đã chọc phải tổ kiến lửa rồi đấy, mau rời khỏi nơi này đi.
Tiêu Dương có chút cảm động nhìn Dư Ngọc Mai, mặc dù hắn không biết tình huống cụ thể thế nào nhưng vừa rồi nghe những lời tên Liêu Cao Nguyên nói thì Tiêu Dương cũng đã nắm được phần nào câu chuyện. Rõ ràng hiện tại tình cảnh của Dư Ngọc Mai rất thảm, vậy mà vào lúc này cô vẫn có thể nghĩ cho người khác.
Có nhiều lúc chỉ cân một chỉ tiết rất nhỏ thôi cũng đủ để nói lên bản chất của một con người. Tiêu Dương mỉm cười đáp lại:
- Chị Mai, chỉ là đánh một con chó thôi mà, không sao đâu.
Dư Ngọc Mai lo lắng còn chưa kịp lên tiếng thì lúc này Liêu Cao Nguyên đã đứng dậy, sắc mặt dữ tợn quơ tay cầm lấy một cái chổi, ánh mắt lạnh lẽo nhìn chằm chằm vào Tiêu Dương, mở miệng mắng:
- Đồ trai bao kia, nếu mày đã thích xen vào chuyện của người khác như vậy, thế thì hôm nay ông đây sẽ xử lý luôn cả mày.
- Tên họ Liêu kia...
Dư Ngọc Mai còn chưa kịp nói gì thì Liêu Cao Nguyên đã lớn tiếng quát:
- **** câm mồml
Ánh mắt Tiêu Dương chợt lạnh như băng liếc Liễu Cao Nguyên một cái, mở miệng nói:
- Mõm chó không thể khạc được ra vàng.
- Hừi
Liêu Cao Nguyên cầm chổi bước đến, khuôn mặt đầy ngoan độc, rít lên:
- Hôm nay ông đây sẽ đập chết đôi gian phu dâm phụ chúng mày.
Lúc này ở trước cửa nhà nghỉ có không ít người đứng vây xem, chỉ là bọn họ đều kiêng kị thân phận của Liêu Cao Nguyên nên không một ai dám đứng ra khuyên can. Ngoại trừ những người muốn xem kịch hay ra thì hâu hết mọi người đều căm phẫn nhìn chằm chằm Liêu Cao Nguyên.
Bọn họ đều là giận mà không dám nói.
- Há mồm ngậm miệng đều là từ ngữ bẩn thỉu.
Tiêu Dương lạnh lùng nhìn Liêu Cao Nguyên, nói:
- Chẳng lẽ anh không biết rằng sự trong sạch và trinh tiết của một người phụ nữ là không thể tùy tiện làm ô uế sao?
Vào lúc này, lại có thêm ba người chạy vào đứng chặn ở cửa nhằm chặn đường lui của Tiêu Dương.
Dư Ngọc Mai lúc này mặt cắt không còn giọt máu.
Còn Liêu Cao Nguyên thì đã bình tĩnh hơn, y cười gắn nói:
- Trinh tiết ư? Trinh tiết đáng giá bao nhiêu tiền?
Một tên đứng ở cửa cười lớn, hô ứng đáp lời:
- Anh Cao Nguyên, không phải tối qua anh bỏ ra tám trăm để chơi một em xử nữ hay sao?
- Đúng đúng.
Liêu Cao Nguyên cười khẳng khặc, tựa như đang nhớ lại cảm giác đó, nhưng sau đó ánh mắt lại nhìn về phía Dư Ngọc Mai, cười dâm đãng nói:
- Nhưng mà so ra thì anh đây lại thích chơi với loại phụ nữ thành thục hơn.
Đám người đó không thèm nể nang gì mà cười sằng sặc.
Tiêu Dương nhíu mày, hắn không ngờ tới đám người này lại kiêu ngạo đến vậy. Mở mồm ra toàn là những câu nói bẩn thỉu, hắn thật sự không nghe thêm được nữa. Hừ lạnh một tiếng, ánh mắt lạnh lão lia vê phía Liêu Cao Nguyên, nhếch mép nói:
- Tôi rất muốn xem thử trong mắt của anh rốt cuộc trinh tiết rẻ mạt đến mức nào. Liêu Cao Nguyên nghe Tiêu Dương nói vậy thì sửng sốt không hiểu hắn nói vậy có ý gì.
Bụp!
Còn chưa kịp suy nghĩ thì Tiêu Dương đã đứng trước mặt y...
VùiI
Liêu Cao Nguyên theo bản năng vung cây chổi trong tay lên nhưng cán chổi vừa mới vung lên thì cánh tay đã bị một lực rất mạnh đánh vào khiến cả cánh tay y tê rân, ngay sau đó Tiêu Dương lại lẫn nữa vung tay đấm một quyền vào cổ tay y.
Liêu Cao Nguyên hét lên, cây chổi trong tay rơi ra.
Tiêu Dương quơ tay bắt lấy cán chổi sau đó trực tiếp vụt mạnh vào hông Liêu Cao Nguyên rồi hất y lên, cơ thể y bay lên không trung qua đầu Tiêu Dương rồi rơi tự do cắm mặt xuống sàn nhà.
BịchI
Đau đớn kịch liệt khiến Liễu Cao Nguyên lăn lộn kêu la thảm thiết.
- Anh Cao Nguyên!
Ba tên đứng chặn cửa kinh hãi lao lên.
Tiêu Dương nghiêng mặt nhìn Dư Ngọc Mai lúc này mặt mũi đã tát nhợt, nói:
- Che mắt con bé lại.
Bụp!
Sau khi Dư Ngọc Mai che hai mắt Đồng Đồng lại, Tiêu Dương vung mạnh cây chổi trong tay lên, cán chổi tựa như cuồng phong vun vút bay đi trực tiếp đánh vào ba tên đang lao tới.
Bụp! Bụp! Bụp!
Ba tiếng bụp vang lên, cả ba tên kia đồng thời hét lên ngã lăn ra đất, còn cây chổi lúc này đã hoàn toàn nát bét.
Rẹtl
Tiêu Dương trực tiếp bẻ đôi cán chổi, cúi đầu mỉm cười đầy tà ác, nói chuyện với Liêu Cao Nguyên:
- Nếu như anh đã nói trinh tiết không đáng tiền vậy có thể giao trinh tiết của anh cho tôi chứ?
Nghe vậy, Liêu Cao Nguyên đang nằm trên đất bỗng nhiên thấy cả người lạnh toát, toàn thân run lên, ánh mắt hoảng sợ nhìn Tiêu Dương. Y không ngờ Tiêu Dương lại có bản lĩnh như vậy, lúc này mới biết sợ hãi tru lên như lợn bị chọc tiết, lăn lộn bò trườn về phía cửa...
- Muốn chạy sao?
Tiêu Dương khẽ nhếch mép, vung cán chổi trong tay lên ném mạnh về phía Liêu Cao Nguyên.
Vùi
Tiếng xé gió vút lên.
Cán chổi không sai không lệch phóng thẳng vào giữa mông Liêu Cao Nguyên, thậm chí còn nghe thấy cả tiếng quần bị rách, cán chổi trực tiếp cắm vào...
Tiếng hét thảm thiết vang vọng.
Tiêu Dương khẽ than nhẹ:
- À ngại quá, lúc nãy tôi nói nhầm, phải là anh có thể giao trinh tiết của anh cho cây gậy trong tôi được không mới đúng!
Bạn cần đăng nhập để bình luận