Hộ Hoa trạng Nguyên Tại Hiện Đại

Chương 1406: Tiêu diệt Thân Tiên Môn (thượng)

Chương 1406: Tiêu diệt Thân Tiên Môn (thượng)Chương 1406: Tiêu diệt Thân Tiên Môn (thượng)
Toàn trường đều kinh hãi.
Tiêu gia là người thừa kế Dược Cốc đã biến mất nhiều năm.
Năm đó, Dược Cốc có địa vị rất đặc biệt trong giới tu hành Viêm Hoàng, vô cùng cường đại, ngay cả hộ long thế gia cũng phải nhân nhượng ba phần. Nhưng nhiều năm trước, Dược Cốc đột nhiên biến mất, không ai biết được Dược Cốc có còn tồn tại hay không. Không nghĩ đến, hôm nay trên địa bàn Thần Tiên Môn, Tiêu gia lấy tư thái mạnh mẽ xuất hiện, tuyên bố Dược Cốc trở về.
Ánh mắt Tiêu Dương cũng hiện lên sự khiếp sợ.
Dược Cốc cũng là một đơn vị của Kiếm tôn nhất mạch? Tiêu Dương chưa bao giờ nghe thấy có người đề cập đến điều này.
Cho dù truyền thừa Kiếm tiên tối cường lưu lại cho Tiêu Dương cũng chỉ nhắc đến Thanh Liên nhất mạch, không hề nhắc đến Dược Cốc. Với sự thần bí và bản lĩnh luyện đan cao thâm khó lường của Tiêu gia, Tiêu Dương cũng đã từng phỏng đoán không biết Tiêu gia có quan hệ gì với Dược Cốc hay không. Nhưng kết quả lúc này quả thật nằm ngoài dự liệu của hắn.
Lần đầu tiên Tiêu tiên nhân ra tay cứu hắn, không phải đã nói muốn báo đáp một ân tình sao?
Tiêu Dương nghi hoặc vô cùng.
Tiêu Dương đương nhiên là không có ý kiến, thậm chí còn rất vui mừng.
Một nhà vui, một nhà sâu.
Tiêu tiên nhân đứng dậy, mỉm cười nói với Tiêu Dương:
Cũng giống như một miếng bánh to từ trên trời rơi xuống.
- Tiêu tiên bối mau đứng lên đi.
Tiêu tiên nhân gia nhập Kiếm tông ngay trước mặt Thần Tiên Môn, trở thành một phần tử của Kiếm tông.
Nếu Tiêu gia thật sự là người của Kiếm tông, điều này cũng dễ giải thích, tại sao Tiêu gia nhiều lần bất kể hồi báo mà trợ giúp hắn.
Lúc này, so sánh với tinh thân kích động của Kiếm tông, người của Thần Tiên Môn sắc mặt tái nhợt, ánh mắt hiện lên thần sắc kiêng ky.
Cho dù trong lòng có muôn vàn nghi hoặc, nhưng Tiêu Dương vội vàng thu lại tinh thần, tiến lên nói.
Dược Cốc và Kiếm tông nhất định có chuyện xưa không muốn người ta biết.
Tiêu tiên nhân thống suất lực lượng mạnh mẽ vô cùng, thậm chí không hề thua kém lực lượng của Thần Tiên Môn. Hai cổ lực lượng này liên hợp lại, không cần sợ hộ long thế gia trả thù. Trên con đường báo thù có thể ngẩng cao đầu mà đi.
Song phương giằng co, ánh mắt bắn ra sát khí mãnh liệt.
- Tông chủ chí tôn, ta suất lĩnh đệ tử Dược Cốc trở về Kiếm tông, cậu không có ý kiến gì chứ?
- Tiêu Vân Phong, ngươi đừng tưởng rằng ngươi đã nắm chắc được thắng lợi. Hộ long thế gia ta không phải dễ chọc.
Thiên Viễn tiên nhân trở vê, khiến cho Thần Tiên Môn có cảm giác áp đảo được Kiếm tông. Nhưng hiện tại có Dược Cốc nhúng tay vào, thế cục đã bị thay đổi trong nháy mắt. Ánh mắt kiêng ky của Thiên Viễn tiên nhân rơi xuống người Tiêu tiên nhân. Tiêu tiên nhân ra tay vừa nãy khiến ông ta cảm nhận được một luồng sức mạnh vô cùng lớn.
Cừu hận giữa Kiếm tông và Thần Tiên Môn không cần nói thêm gì nữa.
Kêu to một tiếng, phượng hoàng lửa lao xuống, móng vuốt chụp vào Tiêu tiên nhân.
Thiên Viễn tiên nhân đột nhiên nâng tay lên, trong lòng bàn tay xuất hiện một cây đèn. Một ngọn lửa đang cháy, ẩn chứa năng lượng hủy thiên diệt địa.
Tiêu Dương nhìn chằm chằm cuộc chiến của hai đại tiên nhân phía trước.
Tiêu tiên nhân lạnh nhạt nhìn Thiên Viễn tiên nhân:
Tất cả mọi người đều tập trung vào trận chiến này.
Thiên Viễn tiên nhân dữ tợn nhìn Tiêu tiên nhân, hung hăng lên tiếng.
Cảnh tượng này đập vào mắt mọi người, tất cả đều sợ hãi không thôi.
Tiêu tiên nhân thi triển bàn tay màu vàng, năm ngón tay giống như cột chống trời, cứng rắn vô cùng, mặc cho trường tiên oanh kích vẫn không chút sứt mẻ.
Kết quả của trận chiến này đồng nghĩa với vận mệnh của Kiếm tông và Thần Tiên Môn.
- Hộ long thế gia quả thật có người mạnh hơn ta, nhưng không phải là ngươi.
Hỏa phương hoàng phun ra ngọn lửa, giống như muốn thiêu đốt tất cả.
Một chưởng của Tiêu tiên nhân đánh nát ngọn lửa.
Lúc này, Thiên Viễn tiên nhân cầm roi bay vút đến, roi ảnh chuyển động, một thoáng sau xung quanh Tiêu tiên nhân xuất hiện bóng dáng lôi ảnh đầy trời, còn trên đỉnh đầu, một con hỏa phượng hoàng đang đánh sâu xuống.
Tiên linh khí phun ra, trong khoảnh khắc bao trùm ngọn lửa. Ngọn lửa vút thẳng trời cao, hình thành một con phượng hoàng lửa.
- Bàn tay màu vàng của Tiêu tiên nhân hẳn cũng là một pháp bảo.
Tiêu tiên nhân hừ nhẹ một tiếng, tóc đen bay lên, thân hình thon dài tản ra lãnh mang màu vàng, nâng tay, bàn tay màu vàng một lần nữa xuất hiện.
- Thần binh pháp bảo, hỏa phượng hoàng?
- Thực lực của Tiêu tiên nhân, xem ra, tuyệt đối cao hơn Thiên Viễn tiên nhân.
Kỷ Ly tiên nhân chấn động, sắc mặt vui mừng. Lúc này, bên tai của ông truyền đến thanh âm của Tiêu Dương:
- Kỷ gia gia, đợi sau khi cuộc chiến kết thúc, đừng tổn thương Hành Viễn tiên nhân, bắt sống ông ta là tốt nhất.
Nghe xong, Kỷ Ly tiên nhân ngẩn ra, ánh mắt nghi hoặc nhìn Tiêu Dương.
- Tiểu Thất tiền bối.
Tiêu Dương nhẹ nhàng truyền âm, gật đầu với Kỷ Ly tiên nhân.
Ánh mắt Kỷ Ly tiên nhân nhất thời sáng lên.
Đoạt xá.
Hôm nay, trong Hàn Động tam lão cũng chỉ còn Tiểu Thất là chưa có đối tượng đoạt xá. Mà Hành Viễn tiên nhân có thể điều khiển đại trận hộ tông của Thần Tiên Môn, tạo nghệ trận pháp hẳn không kém. Thân hình này có lẽ phù hợp cho Tiểu Thất đoạt xá. Nhưng điều khó chính là, thực lực của Tiểu Thất lại còn cách kim tiên khá xa. Nếu muốn đoạt xá thành công, lại không tổn thương cơ thể của Hành Viễn tiên nhân, nhất định phải tận lực làm suy yếu sức phản kháng của Hành Viễn tiên nhân. Kỷ Ly tiên nhân trở nên trầm tư, tự định phương pháp.
Vô cùng tuyệt vọng.
- Tiêu Vân Phong, hôm nay ngươi tha cho ta, hôm khác ta sẽ trả lại cho ngươi một nhân tình.
Từ khí tức trên người của ông ta mà xem, đây cũng không phải là chủ động lao ra mà là bị công kích đánh bay ra. Lúc này, hơi thở Thiên Viễn tiên nhân cực kỳ rối loạn, khóe miệng trào máu, máu nhiễm đỏ quần áo, ánh mắt hiện lên sự hoảng sợ:
Thiên Viễn tiên nhân.
Ngọn núi sụp xuống, một thân ảnh xông ra ngoài.
Thân ảnh của Tiêu tiên nhân cũng không vì bất cứ điều gì mà ngừng lại, giống như một đạo thần tiễn, chui vào trong cái động mà Thiên Viễn tiên nhân vừa mới tạo ra. Bên trong ngọn núi lại vang lên thanh âm chấn động không ngừng, đất rung núi chuyển. Một tảng đá lớn bắn nhanh lại. Thấy vậy, mọi người đều lách sang một bên.
Ngọn đèn đẳng xa đột nhiên phát ra tiếng nổ mạnh.
Hỏa phượng hoàng trong tay Tiêu tiên nhân biến mất không thấy.
Phụt một tiếng, Thiên Viễn tiên nhân phun ra một ngụm máu.
Bàn tay màu vàng chụp xuống, một chưởng phong ác liệt như muốn cuốn đi thiên địa.
Một khắc này, ánh mắt Thiên Viễn tiên nhân trợn to đến mức tận cùng.
Không thèm lau vết máu nơi khóe miệng, Thiên Viễn tiên nhân nhanh chóng lui về phía sau.
Vùi
Một lui một tiến.
Nhưng tốc độ của Tiêu tiên nhân lại nhanh hơn, bàn tay màu vàng đánh ra, phát ra một tiếng nổ. Cơ thể Thiên Viễn tiên nhân đập vào một ngọn núi, trong khoảnh khắc, cự thạch bay tán loạn, cả ngọn núi đều sụp xuống.
Cánh tay Tiêu tiên nhân đột nhiên đưa ra, bắn một viên thuốc màu vàng, va chạm vào trường tiên, vang vọng không ngừng.
Ánh mắt của Thiên Viễn tiên nhân trở nên điên cuồng. Lúc này, ông ta đã bắt đầu liều mạng, hai mắt bắn ra ma quang, kích phát sức mạnh thất tinh ma thai trong lông ngực.
Phượng hoàng lửa trên không trung bị bàn tay màu vàng chụp xuống, phát ra tiếng kêu. Ngọn lửa liều mạng đốt cháy lòng bàn tay Tiêu tiên nhân, nhưng bàn tay màu vàng của Tiêu tiên nhân vẫn không chút sứt mẻ. Ngược lại còn dùng sức nhiều hơn. Con phượng hoàng lửa càng lúc càng bị nghiền nát.
Kỷ Ly tiên nhân nhanh chóng ngẩng đầu nhìn lại.
Đột nhiên một tiếng nổ làm Kỷ Ly tiên nhân bừng tỉnh.
Âm.
Âm ầm một tiếng, Tiêu tiên nhân phá sơn mà ra, gương mặt lạnh lùng, ánh mắt chớp động sát khí, không nói một lời, chưởng ảnh trong khoảnh khắc che thiên tế nhật. BịchI
Thiên Viễn tiên nhân lại bị đánh bay ra ngoài, thần binh chí bảo trên người đã vỡ tan, máu tươi trào ra.
- Hôm nay ngươi diệt Thần Tiên Môn ta, ngày sau nhất định sẽ phải bù lại gấp trăm lần.
Thiên Viễn tiên nhân dữ tợn rít gào, thân ảnh bay ngược, nhanh chóng độn ra xa.
Đào vong.
Tiêu tiên nhân đảo cổ tay, một viên đan dược màu đen xuất hiện, tản ra khí tức băng hàn.
Linh đan phá không mà ra, giống như một con linh xà, hung hăng cắn xé người Thiên Viễn tiên nhân, phát ra tiếng nổ vang.
Thiên Viễn tiên nhân hét thảm một tiếng, thân ảnh không tự chủ được mà ngã xuống.
Tiêu tiên nhân lại nhảy xuống, chưởng ảnh thật lớn đè xuống, trấn áp thiên địa. Âm một tiếng, thân hình Thiên Viễn tiên nhân bắn ra máu tươi bốn phía, rơi thật mạnh xuống đất, tạo thành một cái hố sâu.
Khói đặc dâng lên, Tiêu tiên nhân liếc mắt một cái liên nhận ra khí tức của Thiên Viễn tiên nhân từ từ biến mất, cự chưởng màu vàng chậm rãi thu hồi, quay đầu lại lạnh nhạt nói:
- Thiên Viễn đã chết.
Trong khoảnh khắc, gương mặt đám người Thần Tiên Môn lập tức biến sắc.
Thiên Viễn tiên nhân được xem là truyền kỳ của Thần Tiên Môn, là trụ cột tinh thần. Trong trí nhớ của rất nhiều người, từ lúc bọn họ xuất thế, Thiên Viễn tiên nhân là đã thần bảo hộ của Thần Tiên Môn.
Hôm nay, vị thần bảo hộ sừng sững nhiều năm đã âm ầm ngã xuống ngay trước mặt mình.
Thiên Viễn tiên nhân đã chết.
Không ai có thể tin nổi, liều mạng lắc đầu, trong lòng truyền đến một trận lãnh ý. Bọn họ không tin đây là sự thật. Nếu Thiên Viễn tiên nhân chết, vậy Thần Tiên Môn phải làm sao bây giờ? Một khắc này, không ít ánh mắt của Thân Tiên Môn nhìn sang, rơi xuống người Phục Viễn tiên nhân và Hành Viễn tiên nhân.
Tam đại Thái thượng trưởng lão của Thần Tiên Môn.
Lúc này, gương mặt Hành Viễn tiên nhân và Phục Viễn tiên nhân lại càng thêm tái nhợt.
Bọn họ hiểu được cái chết của Thiên Viễn tiên nhân là gì.
Tay chân truyền đến cảm giác lạnh thấu xương.
Hai người liếc mắt nhìn nhau, đều nhìn thấy sự tuyệt vọng trong mắt đối phương.
Ngược lại, tinh thần của người Kiếm tông càng thêm tăng vọt.
Cường giả của đối phương đã bị Tiêu tiên nhân đánh chết. Bây giờ điều Kiếm tông cần làm chính là tiến lên.
- Giết.
Tiêu Dương quyết đoán ra lệnh, ánh mắt bắn ra hàn quang ác liệt, chấn triệt từng chữ:
- Thần Tiên Môn, diệt tông.
Bạn cần đăng nhập để bình luận