Hộ Hoa trạng Nguyên Tại Hiện Đại

Chương 151: Ánh đao hoa lệ!

Chương 151: Ánh đao hoa lệ!Chương 151: Ánh đao hoa lệ!
Hắn biết Tiêu Dương rất mạnh, tối hôm qua mới được tự mình cảm nhận thực lực của Tiêu Dương.
Nhưng giờ khắc này thực lực Tiêu Dương thể hiện ra vẫn khiến Chu Mạt trố mắt đứng nhìn, con ngươi mở ra vài phần, hoàn toàn ngẩn người bất động.
Vừa rồi lúc mới tới gân cứ điểm này, Chu Mạt còn định thương lượng với Tiêu Dương về phương án tiến công, không ngờ cổ tay Tiêu Dương phất một cái, một con dao găm bằng hàn ngọc sắc bén đã xuất hiện trong lòng bàn tay hắn. Thân ảnh hắn nhoáng lên trong nháy mắt, chỉ trong thời gian vài nhịp thở, sát thủ cả cứ điểm căn bản không có bất cứ phản ứng gì, cả đám người ngã phịch xuống vũng máu.
- Cứ điểm tiếp theo.
Tiêu Dương lau nhẹ vết máu trên dao găm, lập tức xoay người, giọng nói vang lên trầm thấp.
Lúc này Chu Mạt mới giật mình tỉnh lại, mở miệng nói ngay:
- Trong hang núi cách năm mét về phía phải.
Giết chóc âm thầm diễn ra...
Tại một cứ điểm trong hang núi, một người bịt mặt đang đứng chắp tay.
- Sao đám học sinh kia còn chưa lên?
- Báo cáo thủ lĩnh, còn chưa thấy bất cứ động tĩnh gì?
- Tại sao lại như thế được?
Người bịt mặt thoáng nhíu mày.
- Đáng lẽ ra lúc này bọn chúng phải đến gần nơi này rồi chứ... Chẳng lẽ đã hủy bỏ hoạt động?
- Căn cứ vào báo cáo của thám tử lúc trước thì bọn họ đã ăn cơm ở quán cơm dưới chân núi rồi mà.
- Cũng tốt, để cho bọn họ làm một đám quỷ no đi.
- Đáng tiếc chỉ sợ anh phải làm quỷ đói thôi.
Một giọng nói hờ hững vang lên. Trong chốc lát, một ngọn lửa nóng rực vọt từ phía miệng hang tới.
Thế tới thật mãnh liệt!
Trong hang núi nhỏ hẹp phút chốc tỏa ra hơi nóng rực, không khí quay cuồn, nhiệt độ đột nhiên tăng vọt.
- Thuộc tính giải
Trong nháy mắt người bịt mặt kia kinh hãi, thân thể vội vàng lui về phía sau vài bước, đồng thai hai tay nhanh chóng vung lên. Hai bao tay màu trắng bạc thật lớn xuất hiện trong lòng bàn tay. Ánh sáng chói mắt tỏa ra vẻ sắc bén khiếp người dưới ánh lửa trong hang.
Âm!
Âm ầm!
Đánh ra hai quyền liên tục, ngọn lửa phóng tới bị đánh tan trong nháy mắt...
- Thuộc tính giả hệ Hỏal
Ánh mắt người bịt mặt nhìn thẳng về phía ngoài, trong mắt lóe lên ánh sáng lạnh:
- Xem ra hôm nay mày phá hủy chuyện lớn của ông đây rồi! Dương Hoàn Nghị từ từ tiến vào sơn động, cười lạnh nói:
- Một chút chuyện lén lút này, cho dù không có ta tới phá hoại thì ông trời cũng không thể cho anh thành công đâu.
- Hừ! Không phải chỉ là một gã có thân thể biến dị thôi sao, cũng dám tới khiêu khích ông mày àiI
Bước chân người bịt mặt tiến âm tới, khí lạnh tràn về phía trước:
- Ông đây muốn xem thử thuộc tính Hỏa của mày rốt cục đạt tới uy lực gì rồi!
Một tiếng rống vang lên, toàn bộ hang núi cũng chấn động ầm ầm, rung chuyển kịch liệt. Đồng thời thân thể người bịt mặt kia lao về phía trước nhanh như chớp, hình thành một đường cong như trường cung bay giữa không trung, quyên hình quái dị, giống như bọ ngựa vậy.
- Đường Lang quyền!
- Súc sinhl
Lông mày Dương Hoàn Nghị nhíu lại, thân thể nhanh chóng lui lại phía sau mấy bước, đồng thời cánh tay vung Thanh Diễm hỏa lên rất nhanh.
Vèo! Vèo! Vèol
Một quả cầu lửa lớn bằng nắm tay bay nhanh về phía người bịt mặt, mang theo sóng nhiệt khiến người khác hít thở không thông.
Âm!
Bao tay trong tay người bịt mặt không biết làm bằng thứ gì, không ngại ngọn lửa chút nào, đấm ra một quyền, chắn ngọn lửa lại ngay trước người, đồng thời miệng hét lớn một tiếng:
- Mau chóng rời hang, báo cho những người khác, tìm kiếm đám học sinh kia trên núi, tìm cơ hội giết chúng đi.
- Vâng!
Mười mấy người đứng trong hang đã sớm bị sóng nhiệt nóng bỏng kích thích tới sắp nghẹt thở, nghe vậy liền lập tức chạy ra ngoài hang, sợ rằng chỉ chậm nửa nhịp thì ngọn lửa kia sẽ thiêu đốt mình...
Nhưng không ngờ chạy càng nhanh thì chết lại càng sớm.
Vèo! Vèo!
Vèo vèo...
Chi chít gai nhọn đột nhiên xuất hiện tại cửa động, bao phủ hoàn toàn nơi này.
Gai nhọn xâm nhập thẳng về nơi đây.
Căn bản không có bất cứ cơ hội phản kháng hay né tránh nào, trong phút chốc, những tiếng kêu thảm thiết vang lên, vọng khắp hang núi, giống như cú đêm, khiến kẻ khác dựng hết lông tóc.
- Thuộc tính giả hệ Mộc?
Ánh mắt người bịt mặt lộ vẻ kinh hãi.
- Ánh mắt của anh cũng không tồi đâu.
Thân hình Lý Bái Thiên nhanh chóng cất bước từ cửa hang vào, đứng sóng vai với Dương Hoàn Nghi.
Ánh mắt của người bịt mặt càng lộ vẻ hoảng sợ:
- Hai vị Thuộc tính giả đồng thời xuất hiện... Chẳng lẽ các người là người Dị Thuật hội? - Phải mà cũng không phải. Hôm nay anh chắp cánh cũng khó thoát!
Dương Hoàn Nghị bước nhanh về phía trước, trong lòng bàn tay có một ngọn lửa màu xanh từ từ bốc lên.
- Dương huynh đệ, chúng ta hợp tác đi.
Ánh mắt Lý Bái Thiên nhìn chằm chằm vào người bịt mặt.
Mặc dù vừa rồi mới chỉ giao chiến đơn giản nhưng thực lực người bịt mặt thể hiện ra quả thật cũng không thể khinh thường.
Dương Hoàn Nghị nhẹ nhàng gật đầu.
- Hừ! Cho dù các ngươi có lai lịch gì thì cũng phải... Chết!
Đôi mắt người bịt mặt lóe lên vẻ hung ác, đột nhiên dậm mạnh một cái. Âm một tiếng, thân thể hắn lao thẳng về phía trước giống như đại bác...
- Đằng võng!
Ra tay như giói
Cánh tay Lý Bái Thiên vung lên rất nhanh. Một tấm lưới dây leo xanh biếc cao tới hai mét bỗng xuất hiện trước mặt gã, hơn nữa còn xoay tròn rất nhanh. Mà giờ phút này nắm tay của người bịt mặt cũng đã vừa ập tới.
Âm ầm...
Tiếng nổ rất lớn vang lên!
BịchI
Thân thể Lý Bái Thiên bị đẩy lùi vê phía sau, vẻ mặt hơi thay đổi, cắn chặt răng:
- Thứt Sát!
Vèo! Vèo! Vèol
Đằng võng đang bị người bịt mặt oanh kích lúc này nổ tung trong nháy mắt, bắn ra ánh sáng sắc lạnh. Ánh sáng màu xanh bay ra ngoài với tốc độ nhanh tới mắt thường khó có thể thấy được, gai nhọn sắc bén bay trong không khí tạo thành tiếng rít chói tai.
Keng keng keng keng!
Găng tay của người bịt mặt vung lên nhanh chóng, vội vàng lùi vê phía sau mấy bước, cánh tay trong phút chốc vung lên kín như bưng, trong nháy mắt ngắn ngủi đã cản được toàn bộ gai mây, đồng thời thâ hình cũng không dừng lại chút nào, hóa thành một mũi tên sắc bén, cắt về phía lưới dây mây kia như dao sắc.
Âm!
Lưới dây mây rách tung!
Bịch bịchIl
Lý Bái Thiên liên tục lui lại phía sau mấy bước, ngực cảm khó chịu, cố gắng gượng đứng lại nhưng lại thấy yết hầu ngòn ngọt, phun ra một ngụm máu tươi...
- Hỏa diễm!
- Không biết tự lượng sức!
†r Người bịt mặt căn bản chẳng thèm nhìn quả cầu lửa chút nào, trực tiếp vung quyền lên đánh vào nó.
Một tiếng nổ vang lên, ngọn lửa nhất thời biến mất.
Thật quá mạnh mẽ!
Dương Hoàn Nghị không thể không hít một hơi khí lạnh, động tác cũng không chậm lại. Một luồng lửa nóng cháy ngập trời ập xuống.
Nhưng dù là như vậy, người bịt mặt cũng vẫn áp sát tới từng bước một...
- Cần gì phải giấy giụa phí công vô íchI
Người bịt mặt cười nanh ác một tiếng, đồng thời bộ bao tay lợi hại lạnh như băng kia lại đánh âm ầm ra.
Âm-
Hoa lửa tung tóe bốn phíal
Vẻ mặt Dương Hoàn Nghị thoáng cái âm trầm hẳn, bước chân lùi lại theo tiềm thức.
- Khặc! Hiện giờ đến phiên tao rồi!
Trong nháy mắt khi người bịt mặt nói chuyện, bóng dáng gã đã như ma mị, ập tới trước người Dương Hoàn Nghị.
Tốc độ nhanh tới mức mắt Dương Hoàn Nghị căn bản khó có thể theo kịp.
Kinh hãi trong nháy mắt!
- Hỏa thuẫn bài!
Một tâng lửa vừa dâng lên trước người Dương Hoàn Nghị, trong khoảnh khắc liên bị một luông sức mạnh lớn đập tới.
Rầm!
Chấn động quá mạnh!
Thân thể Dương Hoàn Nghị lập tức bay ngược về phía sau...
- Khặc khặc, không chịu nổi một đòn!
Vèol
Một quyên lại đánh tiếp tới!
Vù vùi
Ngay lúc này, hai sợi dây leo xanh biếc cứng cỏi đột nhiên hiện ra quỷ dị, hơn nữa còn dùng tốc độ nhanh chóng cực kỳ cuốn lấy hai chân người bịt mặt, khiến thân thể gã sững lại trong chốc lát.
- Đi maul
Giọng Lý Bái Thiên vang lên gấp gáp.
Người trước mặt này không phải kẻ bọn họ có thể đối mặt.
Giờ phút này mặc dù Dương Hoàn Nghị đang ở trong hiểm cảnh nhưng trí não lại rõ ràng cực kỳ, gật đầu một cái, thân thể nhanh chóng chạy ngược ra phía cửa hang...
- Muốn chạy sao?
Đôi mắt người bịt mặt lóe lên ánh sáng hung ác, quát lớn một tiếng, hai chân chấn động mạnh. Lập tức hai sợi dây leo bị bẻ gẫy. Vù vùi
Dương Hoàn Nghị và Lý Bái Thiên đồng thời chạy ra khỏi cửa hang, đâm ngay phải Tiêu Dương và Chu Mạt đang tới.
- Mạnh lắm!
Lý Bái Thiên nói nhanh hai chữ.
Bên trong cửa hang vang lên một loạt tiếng quát lớn giận dữ. Đồng thời một bóng người che mặt màu đen vọt ra như sao chổi, cười nanh ác với bốn người phía trước, vung quyền đánh tới.
- Mau tránh rai
- Nguy hiểm!
Đồng tử Dương Hoàn Nghị co rụt lại.
- Thực lực của kẻ này rất mạnh... Tiêu Dương!
Đang nói tới đây, giọng Dương Hoàn Nghị đã ngừng hẳn. Bởi giờ phút này bóng dáng Tiêu Dương bất ngờ đã tới đón trước mặt người bịt mặt...
- Đừng...
Vẻ mặt Lý Bái Thiên cũng trở nên hoảng hốt.
Hai người hợp tác chiến đấu với người bịt mặt đã cảm nhận được đầy đủ nội lực mạnh mẽ của người bịt mặt, bây giờ Tiêu Dương lại tùy tiện đón đỡ như vậy...
- Hừ! Châu chấu đá xe!
Đôi mắt người bịt mặt lộ vẻ trêu đùa, khinh miệt nhìn bóng người đang lao về phía mình.
- Mày đã vội vã muốn xuống địa ngục như vậy thì ông đây cũng tiễn mày đi một đoạn đường.
Tiếng gió từ nắm đấm liên hồi hơi vài phân, khí lạnh sắc bén ập tới.
Con ngươi Tiêu Dương bình tĩnh như sao trời, lẳng lặng nhìn bóng quyền đang càng ngày càng tới gần, bước chân vấn liên tục tiến tới.
Trong nháy mắt...
Một ánh sáng sắc bén lóe lên giữa trán hắn!
Trên tay hắn trong tích tắc đột nhiên xuất hiện một thanh dao găm bằng hàn ngọc vô cùng sắc bén.
- Một con dao nát, lại muốn phá... Cái gì?
Đồng tử của người đột nhiên nhanh chóng co rút lại, kinh hãi nhìn chằm chằm về phía trước.
Gió xoáy từ quyền của mình đã lạnh, ánh đao chói mắt phía trước kia còn lạnh băng gấp trăm lần!
Dường như trong nháy mắt này, bản thân mình bị đẩy vào hâm băng lạnh giá, xung quanh toàn là khối băng rét buốt, cả thân thể cũng thoáng cái đông cứng lại.
Ánh đao vung lên cao, phản chiếu ánh mặt trời rực rỡ trên đầu, tỏa ra ánh sáng lóng lánh mà hoa lệ vô cùng.
Ánh đao như chậm, giống như từ từ hiện lên giữa đồng tử của gã, tự nhiên và thong thả như thế nhưng ý nghĩa của gã dường như lại trở nên càng chậm hơn, chậm tới khó tin, ngay cả việc ý niệm trốn tránh hiện lên trong đầu cũng như trở nên vô cùng gian nan.
Ánh đao lại giống như nhanh, nhanh tới khó tin, làm cho người ta không tài nào ngờ nổi, lóe lên trong tích tắc, sau đó ánh đao đã vô cùng gần đồng tử trong mắt gã rồi!
Tránh cũng không thể tránh!
Ánh đao hoa lệt
Người bịt mặt cảm thấy yết hầu mình như bị thứ gì đó chặn lại, tất cả đóng băng, trơ mắt nhìn ánh đao này giáng xuống.
Giờ khắc này gã chỉ có thể trông mong vào bao tay mà mình vẫn luôn luôn tự tin có thể ngăn cản một đòn này. Nhưng giờ gã lại chẳng có tới nổi nửa điểm tự tin.
Ánh đao sáng như ngọc, lóng lánh lóe lên trong mắt mọi người, khiến ho hầu như nhắm hai mắt lại theo tiêm thức.
Roetl
Roet -
Tiếng vang trong trẻo vô cùng.
- Hình như ... Có tờ giấy bị xé rách rồi?
Đột nhiên Dương Hoàn Nghị mở mắt. Trong tích tắc này, hai mắt của Thiên Mã Song Hùng cũng mở lớn tới cực điểm.
Không sai, quả thật bọn họ nghe như có tiếng giấy bị cắt rách...
Trước mắt bọn họ, hai bóng người đang đứng thẳng đối mặt nhau...
Tay Tiêu Dương cầm dao găm, không ngờ mũi dao xuyên qua vị trí bao tay của người bịt mặt, chỉ thẳng vào bụng dưới.
Mà người bịt mặt đứng cứng ngắc như tượng, hai tròng mắt lồi ra tràn đầy vẻ khó tin, tràn đây sự không cam lòng, đồng thời cũng tràn ngập sự tuyệt vọng...
Âm!
Bóng người nặng nề ngã về phía sau, sức sống rút lui còn nhanh hơn thủy triều.
Sống hay chết chỉ trong nháy mắt mà thôi.
Người bịt mặt nằm mơ cũng không ngờ được mình thừa thắng đuổi theo ra khỏi cửa hang, đón đợi gã lại là lưỡi hái tử thân!
Cửa hang yên tĩnh một hồi lâu...
Hít! Hít!
Tiếng hít vào liên tục vang lên!
Ánh mắt ba người đều rơi vào người Tiêu Dương, như đang nhìn một con quái vật vậy...
Không! Còn kinh khủng hơn quái vật nhiều!
Quái vật sao có thể thực hiện một đao kinh thế hãi tục như vậy được...
Bạn cần đăng nhập để bình luận