Hộ Hoa trạng Nguyên Tại Hiện Đại

Chương 410: Xem các người có thể bày ra được trò gì?

Chương 410: Xem các người có thể bày ra được trò gì?Chương 410: Xem các người có thể bày ra được trò gì?
Nói xong, ánh mắt bóng đen lộ ra tinh mang, cười khẳng khặc:
- Thật không uổng công vương chờ đợi tin tức này từ ông mười lăm năm qua. Ông quả nhiên không làm cho vương thất vọng.
Đan Chính Bình nhắm chặt mắt, khuôn mặt không chút huyết sắc. Ông hiểu được quyết định này của mình có ý nghĩa gì.
Sinh không người nào biết, tử không nhập luân hồi.
Từ nay về sau sẽ mất đi sự tự do của nhân sinh. Nhưng Đan Chính Bình không hối hận vì sự lựa chọn này. Mười lăm năm bị giày vò, ông chịu đủ rồi. Ông không muốn bị Thiên Cơ Huyết Phù chỉnh đến chết đi sống lại, càng không muốn ngày nào cũng sống trong cảnh nước sôi lửa bỏng. Hơn nữa, cái chết của Đan Mộng Nhi đã hoàn toàn kích thích ông.
Ánh mắt bóng đen nhìn chằm chằm Đan Chính Bình. Một lát sau, sau khi xác định Đan Chính Bình đã quyết tâm, liên ngửa đầu cười:
- Đan Chính Bình, chúc mừng ông. Với thực lực của ông bây giờ, cùng với sức mạnh của Thiên Cơ Huyết Phù, nhất định có thể luyện hóa thành sức mạnh khôi lỗi cấp Hoàng.
Tiếng cười như cú vọ quanh quẩn trong phòng. Bóng đen biến mất, Đan Chính Bình từ từ mở mắt ra, ánh sáng thù hận lại càng chói mắt hơn.
Cảnh đêm cực kỳ mê người. Ánh đèn neon chiếu vào những khuôn mặt đang nhộn nhịp trên đường. Đêm xuống, những bước chân vội vã vào ban ngày cũng dần dần chậm hơn.
Trên quảng trường, đông người tụ tập. Bận rộn suốt cả ngày, tất cả đều tranh thủ từng giây từng phút rảnh rỗi để nghỉ ngơi.
Phố đồ cổ nổi tiếng Minh Châu, trên quảng trường lúc này, rất nhiều người qua lại tấp nập. Một sân khấu rộng khoảng trăm mét được dựng tạm. Phía trước sân khấu là hai hàng hoành phi hùng vĩ, bút pháp trâm ổn, khí thế sắc bén mênh mông.
Huy bút nùng mặc, viêm hoàng tinh túy truyện thừa!
Tinh dạ đương không, sơn hà danh dương thiên hại
Khí tức mênh mông không hề có chút khiêm tốn, như rồng xà bay múa được treo ở vị trí trước nhất.
Xuất từ thủ bút của Tây Môn Lãng.
Từ những chỉ tiết nhỏ nhặt trên sân khấu đến các bức hoành phi đều dựa theo ý tứ của Tiêu Dương.
Hoàn toàn đề cao bản thân.
Đêm nay, Sơn Hà Thư Họa đã không có đường lui. Hoặc là khí thế tăng lên, trở nên nổi tiếng, hoặc là trực tiếp bị đánh tan, thậm chí có thể nói là trực tiếp tuyên bố phá sản, không còn tồn tại nữa.
Liên quan đến vận mệnh sinh tử.
Lúc này, số lượng người qua lại trên quảng trường càng lúc càng nhiều. Bên cạnh sân khấu, các thành viên của Sơn Hà Thư Họa đều khẩn trương không thôi. Bởi vì bọn họ cũng không nắm chắc. Những gì bọn họ bày ra cũng chỉ là hoạt động tuyên truyền bình thường, cũng không đủ để giải quyết nguy cơ trước mắt.
Một vạn bức họa sẽ từ trên trời rơi xuống như thế nào?
Tất cả ánh mắt đều tập trung vào người Quân Thiết Anh, mang theo sự nghi hoặc. Quân Thiết Anh hiểu ý mọi người, mỉm cười, lãnh đạm nói:
- Mọi người yên tâm đi, những gì mà Tiêu Dương nói, chưa lúc nào là không thành công.
Ban đầu, trong khi toàn bộ thế giới đều cho rằng cô không thể đứng lên. Nhưng chỉ có duy nhất một mình Tiêu Dương tự tin nói với cô rằng cô có thể đứng lên. Và hôm nay, cô đã thật sự đứng lên. Quân Thiết Anh tin tưởng, Tiêu Dương nhất định có thể sáng tạo được kỳ tích tối nay.
- Dựa theo kế hoạch, 8h tối nay sẽ chính thức bắt đầu hoạt động tuyên truyền.
- Rõ.
Người Sơn Hà Thư Họa vừa dứt lời, tất cả dân chúng đang vây quanh sân khấu đột nhiên xôn xao hẳn lên.
Dưới ngọn đèn chiếu xuống, hai cây gậy trúc thật dài giơ lên cao. Một tấm hoành phi màu đỏ viết chữ vàng được treo bên trên.
"Sơn Hà bất tín, trả lại tiền mồ hôi nước mắt cho chúng tôi".
Hàng chữ to chói mắt khiến mọi người giật mình, một vài khuôn mặt khó chịu, phân nộ xuất hiện.
Người đến là ai, bọn họ đều biết. Chỉ là tất cả đều không có nắm chắc về một vạn bức họa. Đây chỉ là một hoạt động tuyên truyên của Sơn Hà Thư Họa. Nếu không thể vượt qua cửa ải khó khăn này, có lẽ đây sẽ là hoạt động tuyên truyền cuối cùng của Sơn Hà Thư Họa. Đám người kia lại lựa chọn làm khó dễ Sơn Hà Thư Họa vào phút cuối cùng, lại khiến cho các thành viên của Sơn Hà Thư Họa càng phẫn nộ hơn.
- Rốt cuộc bọn họ muốn gì?
- Đúng là khinh người quá đáng.
Thanh âm nghị luận của dân chúng vây xem lại càng vang vọng.
- Làm sao vậy? Đã xảy ra chuyện gì?
- Sơn Hà bất tín? Đêm nay tổ chức hoạt động tuyên truyền không phải là Sơn Hà Thư Họa sao?
- Chậc chậc, có trò hay để xem rồi.
Có người nghi ngờ, có người khó hiểu, cũng có người phẫn nộ chỉ trích Sơn Hà Thư Họa. Bởi vì lúc này, người đến làm khó dễ lấy thân phận người bị hại mà đến đây. Quân chúng chỉ nhìn vê một phía đều không khỏi sinh ra sự đồng tình.
Đám người chậm rãi tản ra. Sau khi Quân Thiết Anh bước lên sân khấu, đám người Tây Môn Lãng cũng chậm rãi đi theo sau, bước sang một bên, nhìn về phía đám người đối diện.
Biểu ngữ phá lệ chói mắt.
Bên dưới đúng là người của mười xí nghiệp đến đòi nợ vào ban ngày.
- Sơn Hà Thư Họa, các người ngay cả hợp đồng với chúng tôi cũng không hoàn thành, còn mặt mũi ở đây tuyên truyền sao? Chẳng lẽ còn muốn lừa gạt những người còn chưa biết bộ mặt thật của các người?
Thanh âm hữu lực, hiên ngang lẫm liệt, ra sức chỉ trích lên trên sân khấu.
Rất nhanh, trong đám người hỗn loạn bên dưới, có một số người rắp tâm thêm mắm thêm muối, đem sự kiện Sơn Hà Thư Họa ký kết với mười xí nghiệp nói ra, tận lực phóng đại hình tượng xấu xa của Sơn Hà Thư Họa vô số lần. Sơn Hà Thư Họa đã lấy tiền cọc của bọn họ, nhưng không giao tranh đúng thời hạn, để công ty của bọn họ bị tổn hại danh dự rất nhiều.
Dân tình bắt đầu chỉ trích nhiều hơn. Sắc mặt của những người Sơn Hà Thư Họa đều trâm xuống đến mức thấp nhất. Đêm nay, những người có mặt hơn phân nửa là người của địch, căn bản sẽ không có bất cứ tác dụng tuyên truyền nào.
Đứng đẳng trước nhất, sắc mặt Quân Thiết Anh vẫn không thay đổi, ánh mắt cũng không gợn sóng, liếc nhìn bên dưới, sau đó tiếp nhận micro do người khác đưa sang, khẽ mở miệng:
- Xin các vị yên tính một chút.
Giọng nói nhẹ nhàng nhưng động lòng người, khiến cho hiện trường đang vốn ồn ào từ từ an tĩnh trở lại.
- Tôi là giám đốc của Sơn Hà Thư Họa, Quân Thiết Anh.
Quân Thiết Anh nói tiếp:
- Về hợp đồng với mười công ty các vị, tôi cũng không muốn giải thích nhiêu. Nếu đối phương đã có hợp đồng trong tay, Sơn Hà Thư Họa chúng tôi nhất định sẽ giao tranh đúng hạn.
- XÌ.
Có người cười nhạo:
- Cô tưởng chúng tôi là đứa trẻ lên ba sao? Nói miệng mà không có bằng chứng. Đem tranh giao ra đây mới là chân lý.
- Đúng vậy.
- Một vạn bức họa cũng không phải là số lượng nhỏ.
Thanh âm ồn ào lập tức vang lên.
Quân Thiết Anh liếc nhìn người lên tiếng. Nửa ngày sau, liền bình tĩnh nói:
- Tôi có một vấn đề xin hỏi các vị, hiện tại bây giờ đã hết hạn hợp đồng chưa?
Mọi người nhìn nhau, nhất thời cười lạnh:
- Bây giờ đã gần 8h, chúng tôi ngay cả một bức tranh cũng không nhìn thấy.
- Đó là vì thời gian còn chưa hết.
Quân Thiết Anh không nhanh không chậm nói:
- Một khi tôi đã tiếp nhận Sơn Hà Thư Họa, tuyệt đối sẽ không có chuyện thất hứa. Tuy tôi chỉ là một cô gái, nhưng lời hứa chính là đáng giá nhìn vàng. Trước khi hết hạn hợp đồng, chúng tôi sẽ giao đủ một vạn bức tranh.
- Hừ, chỉ còn bốn tiếng ngắn ngủi, chẳng lẽ một vạn bức tranh của các người sẽ từ trên trời rớt xuống?
- Quả thật buồn cười.
- Sơn Hà Thư Họa đều xem dân chúng chúng ta là kẻ ngu mà lừa dối.
- Ít nhất cũng phải có bằng chứng chứng minh các người có thể giao đủ một vạn bức họa trong vòng mấy tiếng đồng hồ.
Giọng nói càng phát càng vang vọng, dân tình lại bị kích động hẳn lên.
Lúc này, Quân Thiết Anh không khỏi cau mày.
Cô hiển nhiên là không thể chứng minh.
Chẳng lẽ muốn cô trực tiếp nói cho mọi người biết, những gì mà cô làm tối nay hoàn toàn là vì tin tưởng Tiêu Dương? Tiêu Dương nói có thể, cô liên cảm giác nhất định có thể. Nhưng đối với đám người bên dưới, nó căn bản không được xem là lý do, ngược lại càng nói càng thêm vô nghĩa. - Nhìn bên kia, đó là...
Đột nhiên, Hạng Kiệt đằng sau Quân Thiết Anh chỉ tay vê một bên, hai mắt mở to:
- Đó là người của hiệp hội thư pháp Minh Châu.
Mọi người nghe xong, liền quay người sang, ai nấy đều kinh hãi.
- Đó đều là những người nòng cốt của hiệp hội thư pháp?
- Dẫn đầu chính là hội trưởng Tô Thắng Kỷ? Hội trưởng Tô Thắng Kỷ chính là danh gia thư họa bốn sao.
Lúc này, Tô Thắng Kỷ và người của hiệp hội thư pháp bước đến trước sân khấu. Tại vị trí của mười công ty có một dãy bàn, đoàn người của hiệp hội thư pháp trực tiếp ngồi xuống. Tô Thắng Kỷ cất bước lên sân khấu, mỉm cười gật đầu với Quân Thiết Anh, ý bảo Quân Thiết Anh đưa micro cho ông, sau đó quay người nói với những người bên dưới:
- Tôi lên sân khấu chỉ muốn nói một câu, tôi có thể đảm bảo cho Sơn Hà Thư Họa.
Hội trưởng hiệp hội thư pháp Minh Châu, trong trường hợp này nói ra những lời như vậy, đúng thật là đủ phân lượng.
Thanh âm sợ hãi nhất thời vang lên.
Người của mười công ty khẽ giật mình. Tô Thắng Kỷ xuất hiện nằm ngoài dự liệu của tất cả, trở thành một trọng điểm để xoay chuyển tình thế.
Có Tô Thắng Kỷ cam đoan, ánh mắt dân chúng đều hiện lên thân sắc chờ mong. Hoạt động tuyên truyên tối nay so với các hoạt động tuyên truyền bình thường khác càng đáng xem hơn.
Quân Thiết Anh có chút kinh ngạc nhìn Tô Thắng Kỷ.
- Đừng kinh ngạc. Kỳ thật, chính bản thân tôi cũng có lòng tin vào tên ranh Tiêu Dương.
Tô Thắng Kỷ tắt micro, nhẹ giọng nói với Quân Thiết Anh một câu.
Quân Thiết Anh gật đầu, nếp nhăn trên trán cũng tạm thời giãn ra, bước đến phía trước, cầm micro, bình tính nói:
- Nếu các vị không có ý kiến, xin hãy tháo biểu ngữ của các người xuống. Nếu các người không chờ nổi, có thể ở lại xem hoạt động tuyên truyền của chúng tôi.
Nửa đường xuất hiện một tên Trình Giảo Kim.
Mọi người nhìn nhau, trong đó có một người lén lút nhận một cuộc điện thoại, sau đó bước lên phía trước, cười lạnh nói:
- Đã như vây, chúng tôi sẽ ở lại, xem các người có thể bày ra được trò gì.
Bạn cần đăng nhập để bình luận