Hộ Hoa trạng Nguyên Tại Hiện Đại

Chương 915: Ẩn Vụ Tiên Hoa

Chương 915: Ẩn Vụ Tiên HoaChương 915: Ẩn Vụ Tiên Hoa
Gió lạnh hây hẩy. Trên đỉnh Thập Vương, nét mặt Ngộ Lao Hoà thượng hiện ánh cười lạnh. Ở hướng mặt trời lặn, bóng dáng Giát Giát Hoà thượng đã hoàn toàn biến mất.
Vùi
Từ một vách đá, một bóng người mặc quân áo đạo sĩ xuất hiện, nhanh chóng đi đến sau lưng Ngộ Lao Trưởng lão. Người này cũng tóc bạc phau phau, giữa mi tâm thấp thoáng ánh lạnh sắc bén, khẽ cười nói:
- Vô Lượng Thiên Tôn. Xem ra, chí bảo Bồ Tát Xử Thai Kinh sắp vào tay sư huynh rồi, xin chúc mừng.
Ngộ Lao Hoà thượng cười ha hả:
- Cảm ơn sư đệt
Một hoà thượng, một đạo sĩ, mà lại xưng hô với nhau là sư huynh sư đệ.
- Có cần theo dõi tiểu hoà thượng đó không?
- Chỉ cần có chí bảo Bồ Tát Xử Thai Kinh thì Cửu Hoa Sơn có thể đứng vững ở ngôi bất bại trong lần Hội Phật này rồi. Lão hoà thượng thúi Ngộ Vũ không ở đây, hai mươi tám đỉnh đều về tay sư huynh cả. Chắc chắn sư huynh có thể trùng khởi quang vinh của Cửu Hoa Sơn chín mươi chín ngọn!
- Cửu Hoa Sơn vốn nên là của tal
- Đúng là trai cò tranh nhau ngư ông đắc lợi.
Ông ta đã khao khát ngày này lâu lắm rồi!
Ngộ Lao cười nói.
- Sư huynh định xử lý tiểu hoà thượng này thế nào?
Lão đạo sĩ hỏi.
- Hì, tiểu hoà thượng kia làm sao ngờ được sư thúc Ngộ Lao y hằng yêu kính lại là người sắp xếp hết màn kịch này. Còn Bồ Tát Xử Thai Kinh mà nó vất vả lắm mới lấy được sẽ thành áo bào mừng sư huynh lên đài cao nhất.
- Vừa nãy sư đệ không nghe à? Tối nay nó sẽ đưa kinh thư đến cho ta. Ha ha, thật không ngờ tiểu hoà thượng lại lấy được Bồ Tá Xử Thai Kinh từ Đảo quốc vêt
- Không cần.
Khuôn mặt hiên từ của Ngộ Lao Hoà thượng hơi đỏ lên phấn chấn.
- Lão già kia một lòng muốn truyền Cửu Hoa Sơn lại cho tiểu hoà thượng này, căn bản chẳng coi ta vào đâu. Lần này... một là không làm, hai là làm cho xong! Nếu tiểu hoà thượng không biết thời thế thì đừng trách bần tăng độc ác. ...
Lão đạo sĩ mỉm cười nói.
- Kết quả khiêu chiến... thất bại!
Lão đạo sĩ cười nói.
Ánh mắt Ngộ Lao Hoà thượng ánh lên tàn nhẫn:
- Dương Thành Điền Cốc Lão nhân, từ bỏ khiêu chiến.
- Nếu nói thực sự có khả năng cạnh tranh uy hiếp Liên minh Thư hoạ chắc chắn là Sơn Hà Tiêu Dương rồi. Nhưng anh ta có khiêu chiến không?
Theo hắn thấy, Điền Cốc Lão nhân có thực lực bất phàm, nếu khiêu chiến có khi lại chiến thắng, nhưng ông vẫn dứt khoát từ bỏ quyền khiêu chiến.
- Vẫn thất bại, Liên minh Thư hoạ đúng là mạnh thật!
Lúc này Trương Dương sải bước lên trước, nhìn giám đốc công ty Văn Bảo. Người này trịnh trọng gật đầu.
Lời tuyên bố của người dẫn chương trình vừa dứt, cả quảng trường không khỏi xôn xao.
- Thiên tài hội hoạ Trương Dương đến từ công ty thư hoạ Văn Bảo, khiêu chiến Liên minh Thư hoại
Trương Dương nói rõ ràng dứt khoát, nét mặt đầy chiến ý quyết tâm, bút mực trong tay như một thanh thân kiếm tuyệt thế sắp múa lên, toả ra ánh hào quang chói lọi.
- Tôi khiêu chiến!
- Chỉ còn lại ba công ty cuối cùng là Dương Thành Điền Cốc Lão nhân, Hàng Châu Văn Bảo Trương Dương và... Sơn Hà Tiêu Dương!
Mọi ánh mắt đều chiếu vào công ty Hàng Châu Văn Bảo.
Trương Dương từng được xem là thiên tài sáng giá nhất cuộc thi thư hoạ lần này! Tuy sự xuất hiện vẻ vang của Tiêu Dương đã quét mất vòng nguyệt quế của Trương Dương, nhưng Trương Dương vẫn giành được thành tích đáng nể trong trận chung kết.
Đối thủ thiên tài không thể xem thường.
- Thừa thắng xông lên, có chứt
- Vẫn là lão giang hồ làm việc cẩn thận.
Tiêu Dương cười nhẹ gật đầu:
Người dẫn chương trình lại cao giọng nói.
Theo lời người dẫn chương trình, tiếng vỗ tay rên vang như sấm, tiếng hoan hô náo động tận trời.
Chỉ còn hai công ty thư hoạ cuối cùng!
Trương Dương quyết định khiêu chiến, không nghi ngờ gì nữa, lại thổi bùng lên một cao trào mới.
- Mời đưa ra đề tài.
Một vị hoạ sĩ cao cấp của Liên minh Thư hoạ lên tiếng, nhìn Trương Dương vẻ tán thưởng. Họ rất tán dương những tuổi trẻ tài cao trong giới thi hoạ.
Trương Dương mỉm cười tự tin:
- Đề tài tôi chọn là... hoa !
Hoal
Cảnh đẹp quá quá thường gặp!
- Bức hoạ trăm hoa đẹp quái
Trong bức tranh của Trương Dương, trăm hoa khoe sắc, long lanh mỹ lệ, mọi người đều vỗ tay hoan hô.
Trương Dương đi nước cờ hiểm, rất nhanh, tác phẩm của hai bên đều đã hoàn thành.
Tất cả đều chợt hiểu, gật đầu.
- Trương Dương không phải chuyên về vẽ hoa nhưng mười vị tiền bối cũng không ai chuyên vẽ hoa, nên anh ta mới liều mạng để có cơ hội thủ thắng?
Bạch Khanh Thành ngồi bên nói.
- Tôi á, tôi chỉ thấy được cái mẽ bên ngoài.
Lâm Tiểu Thảo bĩu môi.
- Đại tiểu thư thấy thế nào?
Tiêu Dương quay sang nhìn Quân Thiết Anh.
Quân Thiết Anh nghĩ ngợi một hồi rồi lắc đầu:
- Hoặc giả Trương Dương có khả năng vẽ hoa độc đáo, thiên phú hơn người, nhưng mười vị lão tiền bối của Liên minh Thư hoạ đều mạnh hơn anh ta.
- Chính vì hoa rất bình thường nên Trương Dương mới chọn vẽ hoa.
Tiêu Dương cười nói.
- Ý anh là...
Bạch Húc Húc chu miệng nói.
- Xem ra Trương Dương cũng có bản lĩnh đấy chứ.
Sau khi chọn ra ba vị tham dự, ký kết hợp đồng, trận đấu chính thức bắt đầu.
Hiển nhiên đề tài Trương Dương chọn nằm ngoài dự đoán của mọi người.
Khiến mọi người xôn xao cả lên.
Đề tài quá đỗi bình thường.
- Tuy là trăm hoa nhưng tỉnh tuý của bông nào cũng hiện rõ, đúng là đẹp quá.
- Đây là thực lực mạnh nhất trong số những người khiêu chiến đến nay!
Soạt!
Tác phẩm của Liên minh Thư hoạ cũng xuất hiện, vừa vặn tương phản hoàn toàn với bức tranh của Trương Dương, chỉ có duy nhất một đoá hoai
Trên vách núi băng cao vạn trượng, tuyết bay đầy trời, tại một mỏm đá cheo leo nhô ra gần đỉnh núi, đang nở bừng một đoá hoa thánh khiết vô cùng.
Không sai, chính là thánh khiết!
Màu hoa tím đốt cháy cả một khoảng trời, trong tích tắc khiến tất cả đều trở nên ảm đạm thất sắc.
Giống hoa Ưu Đàm trong truyền thuyết, hãnh diện vươn mình trong tuyết, sừng sững trên đỉnh núi băng, dáng vẻ thánh khiết của đoá hoa khiến thế nhân phải sùng bái!
Bốn bê im lặng.
Rồi âm một tiếng, xôn xao.
- Hoa này... thân thánh quá.
- Trên đời thực sự có loài hoa này sao?
- Đẹp quá, là hoa của tiên giới ư?
Đoá hoa vừa xuất hiện, lập tức làm lu mờ tất cả các loài hoa khác trên đời.
- Hoa đẹp quá... có thực sự tồn tại không? Tô Tiểu San thì thào.
- Có thật đấy.
Tiêu Dương hạ giọng, ánh mắt nóng bỏng nhìn bức tranh trên màn hình lớn.
- Là Ẩn Vụ Tiên Hoa! Theo như rất nhiều người nói, nó là hoa của tiên giới trong truyền thuyết.
- Ấn Vụ Tiên Hoa.
Mọi người từ từ cảm nhận bốn chữ này.
- Tôi thấy loài hoa này trong một tập ghi chép cổ, hoa sinh trưởng trong vùng băng giá, gặp mây mù thì ẩn, cực ít người có cơ hội nhìn thấy nó.
Tiêu Dương nhìn lên sân khấu, nói.
- Hoa này còn là một thánh dược, chỉ cần ngậm một cánh hoa trong miệng thì có thương thế nặng đến đâu cũng có thể giữ được tính mạng.
- Xem ra vị lão tiền bối này từng gặp được Ẩn Vụ Tiên Hoa thật, nếu không không thể vẽ được xuất thần như thế.
Trên sân khấu, tất cả đều chăm chú ngây ngẩn nhìn đoá hoa thần thánh.
- Hoa này...
Trương Dương mở bừng mắt, nuốt khan mấy lần.
— Thật sự... tôn tại sao?
Nếu hoa này thực tồn tại thì công lực của bức tranh này hoàn toàn có thể đánh bại mình một cách dễ dàng.
Hoa sĩ vẽ bức tranh này tên Cao Hạc, lúc này thân thái ông đầy vẻ si mê hồi tưởng.
- Đây là cảnh tượng xinh đẹp nhất lão phu từng thấy trong đời.
Cao Hạc từ từ nói.
- Ba mươi năm trước, để cảm nhận tinh tuý của sườn núi phủ tuyết, tôi đã một mình sống trong núi tuyết gần nửa năm. Vào một ngày, do duyên kỳ ngộ, tôi nhìn thấy cảnh đó...
Cao Hạc chỉ bức tranh trước mặt, vẻ mặt trở nên kích động.
— Đó là khoảnh khắc tuyệt diệu nhất, tuy chỉ thoáng qua, nhưng khắc sâu mãi mãi trong lòng tôi.
- Tôi không bao giờ quên được.
Nhưng chỉ trong vài phút, cảnh tượng thần kỳ ấy đã biến mất. Tôi tin chắc đó không phải ảo ảnh, càng chắc chắn không phải ảo giác, chỉ tiếc là...
Ánh mắt Cao Hạc lộ vẻ buồn bã.
- Từ đó về sau tôi không gặp lại loài hoa này nữa.
- Nói như vậy nghĩa là ông không thể chứng minh được loài hoa này thực sự tồn tại?
Một vị khách mời đặc biệt nhíu mày hỏi.
Người của công ty thư hoạ Văn Bảo lập tức sáng mắt.
Không nén nổi kích động.
Đề tài thi đấu là hoa. Nếu bông hoa Cao Hạc vẽ không có thực, thì khi xét điểm chắc chắn sẽ rơi xuống thế hạ phong.
Cao Hạc lắc đầu vẻ tiều tuy, nói:
- Nói về hoa thì hoa này là hoa đẹp nhất tôi từng thấy. Bất cứ bông hoa phàm tục nào khi so sánh với nó đều ảm đạm thất sắc, mặc dù không chứng minh được nhưng tôi vẫn vững tin hoa này tồn tại. Cả đời này tôi tuyệt không vẽ loài hoa nào khác nữa.
Mấy vị khách mời đặc biệt nhìn nhau.
Thuỷ Tu Trúc và một số đại diện khác của Liên minh Thư hoạ bồn chồn, hiển nhiên không ngờ lại gặp phải tình huống này...
- Cơ hội, cơ hội đây rồi!
Giám đốc công ty Văn Bảo kích động thốt lên.
- Nghĩa là ngay cả hoa này tên gì... ông cũng không biết?
Một vị khách mời đặc biệt khác hỏi.
Cao Hạc gật đầu.
Các vị khách mời nhìn nhau, chuẩn bị cho điểm...
- Hoa này tên là Ẩn Vụ Tiên Hoal
Bỗng một giọng nói trong veo giòn tan cất lên.
Từ Tiêu Tinh Y áo tím.
Ánh mắt mọi người chuyển qua, đặc biệt là Cao Hạc ánh mắt sáng lên, nhìn Tiêu Tinh Y vẻ kích động.
Họ đều biết đến Tiêu gia, biết đến quyền uy của Tiêu gia trong lĩnh vực này!
- Nếu nói hoa này không tồn tại thì đúng là khinh thường tự nhiên.
Tiêu Tinh Y nói.
- Tôi có thể lấy danh dự nhà họ Tiêu để đảm bảo hoa này thực sự tồn tại, tên là Ẩn Vụ Tiên Hoal
Ẩn Vụ Tiên Hoal
Mọi người đều từ từ thưởng thức, Cao Hạc kích động đến rơi nước mắt.
Đối với ông, biết được sự tôn tại và tên của loài hoa này còn quan trọng hơn cả thắng cuộc!
Hồi lâu.
- Ấn Vụ Tiên Hoa.
Trương Dương khẽ khàng nói, ngước mắt nghiêm mặt chắp tay.
— Tôi thua.
Không cần chờ công bố điểm số cuối cùng, ánh mắt của mọi người cùng hướng về một phía...
Sơn Hà, Tiêu Dương!
Bạn cần đăng nhập để bình luận